Bà Kim Nhã ngắt lời Đình Phong, thong thả bước đến bên cạnh anh, ánh mắt sắc bén khiến Khả Hân rùng mình.
Vẻ mặt bà Kim Nhã rất tự nhiên hào phóng nhưng không một ai biết trong lòng bà đang kinh hãi đến mức nào.
Thiếu chút nữa thì danh dự của gia đình bà bị hủy hoại trong tay Đình Phong.
Bà bực mình lườm con trai một cái và thầm mắng.
anh vì đưa Khả Hân đến trong khi không biết rằng chính Ngọc Nhi là kẻ đầu sỏ trong việc này.
Đình Phong nhíu mày không vui khi thấy mẹ mình ngăn cản việc anh công bố thân phận của Khả Hân, anh định mở miệng nói gì đó nhưng bị Khả Hân giật giật ống tay áo.
Cô khẽ lắc đầu và ra hiệu cho anh đừng lên tiếng.
Nếu mẹ chồng cô đã muốn che dấu thân phận của cô thì tốt nhất Đình Phong không nên phản bác lại lời bà, tránh để bà bị mất mặt trước mọi người.
Bản thân Khả Hân cũng không để ý lắm cái gọi là danh phận này, chỉ cần cô biết Đình Phong coi trọng cô là đủ.
“Thì ra là vậy, xin hỏi cô tên là gì để tiện xưng hô?”
Người đàn ông nhã nhặn hỏi tiếp và Khả Hân quay sang nhìn bà Kim Nhã và Đình Phong, chờ đợi phản ứng của họ.
“Em nó tên là Khả Hân, đã kết hôn và có con trai rồi, không nói được nên tính cách hơi rụt rè, cám ơn anh đã quan tâm.”
Bà Kim Nhã cũng lịch sự trả lời người đàn ông đó, ánh mắt nhìn Khả Hân lạnh như băng, hồ ly tinh, đến chỗ nào cũng thích quyển rũ đàn ông Nghe thấy lời bà Kim Nhã nói, người đàn ông và mọi người trong bữa tiệc tỏ ra thất vọng.
Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp đến nhường này mà lại bị câm.
Thật đúng là thiên đố hồng nhan.
Sự xuất hiện của Khả Hân đã có lời giải nên các vị khách không tiếp tục chú ý đến cô nữa.
Đình Phong cũng bị mấy người quen kéo đi nói chuyện, trước khi đi, anh nhìn Khả Hân với vẻ có lỗi vì không thể tiếp tục ở cạnh cô, anh ghé vào bên tai Khả Hân và thì thầm: “Đừng sợ, em cứ đi bên cạnh mẹ là được.”
Sau đó bước tới phía trước để chào hỏi những người quen của mình.
Bà Kim Nhã cũng sợ để Khả Hân đứng một mình sẽ làm bà mất mặt xấu hổ nên tiến về phía cô nói bằng giọng rất nhỏ chỉ đủ cho cô nghe được.
“Đi theo tôi, đừng có nhìn ngang liếc dọc và nhớ cấm được để lộ ra thân phận mình.
Nếu không… Bà không nói hết mà ném một ánh mắt cảnh cáo về phía Khả Hân.
Cô ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã biết.
“Chào chị Nhã, hôm nay trông chị trẻ đẹp quá, ra ngoài bảo là chị gái của Đình Phong mọi người cũng tin đấy“ Bà Trinh tươi cười khi thấy bà Kim Nhã bước tới, ánh mắt cũng lập tức đảo qua để nhìn cô gái đi đằng sau.
Quả thật là cực kỳ xinh đẹp, nghe Ngọc Nhi nói đây chính là cô vợ câm của Đình Phong, lừa cậu ta lên giường sau đó dùng cái thai để ép cưới.
Bà Trinh quan sát rất kỹ Khả Hân, thấy ánh mắt trong sáng và gương mặt thánh thiện của cô không giống như loại con gái mưu mô nên cảm giác khá ngạc nhiên.
Nếu đúng như lời Ngọc Nhi nói thì cô gái này che giấu cũng quá giỏi rồi.
“Đúng vậy, lần đầu con gặp bác Kim Nhã cũng suýt gọi bác ấy bằng chị đấy, ai mà ngờ đây là lại mẹ anh Phong chứ: Ngọc Nhi ngọt ngào khoác tay bà Kim Nhã một cách thân mật, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Khả Hân.
Nhưng sau đó nghĩ một lát, cô nảy ra ý tưởng thú vị nên nói với bà Kim Nhã và mẹ mình.
“Mẹ và bác Nhã cứ nói chuyện đi nhé, để con dân chị Khả Hân đi tham quan một vòng, con đảm bảo sẽ ‘chăm sóc’ chị ấy một cách nhiệt tình.”
Khả Hân có cảm giác sởn gai ốc khi nghe thấy giọng nói ngọt nị của Ngọc Nhi, nhưng thấy bà Kim Nhã cũng không phản đối nên cô đành gật đầu và đi cùng cô ta.
“Ngọc Nhi, tới đây nào.”
Một nhóm các cô gái trẻ ăn mặc sành điệu, trang điểm xinh đẹp vẫy tay gọi Ngọc Nhi tới chỗ họ.
Ngay lập tức Ngọc Nhi cũng kéo tay Khả Hân lôi đi cùng.
“Ôi, chị gái này xinh đẹp quá, làn da này bảo dưỡng thật tốt, tới cả lỗ chân lông cũng không hiện”
Một cô gái mang vẻ mặt hâm mộ nhìn chằm chằm vào Khả Hân nhưng ánh mắt lại đầy sự đố ky.
Khả Hân cũng nhạy cảm nhận ra hầu hết những người này đều nghĩ một đằng, nói một nẻo, nhưng cô không thèm để ý bởi từ nhỏ đến lớn cô đã quen với việc bị người khác ghen ghét vì bể ngoài của mình rồi “Đẹp thì đẹp thật, nhưng đáng tiếc lại bị câm, vớ vẩn còn bị điếc nữa, không hiểu sao anh Phong lại mang tới, không sợ mất mặt sao?”
Một cô gái khác chanh chua nói.
Cô ta liếc Khả Hân từ đầu tới chân, vẻ mặt khinh thường.
“Bị câm điếc nhưng đẹp thì vẫn có lợi đấy, không nghe mẹ anh Phong nói à, đã kết hôn và có con rồi”
Vài tiếng cười khích khích vang lên, có vẻ như nhóm con gái này nghĩ cô bị câm điếc nên thoái mái bình luận trước mặt cô mà không.
hề kiêng dè.
vẫy tay gọi Ngọc Nhi tới chỗ họ.
Ngay lập tức Ngọc Nhi cũng kéo tay Khả Hân lôi đi cùng.
“Ôi, chị gái này xinh đẹp quá, làn da này bảo dưỡng thật tốt, tới cả lỗ chân lông cũng không hiện”
Một cô gái mang vẻ mặt hâm mộ nhìn chằm chằm vào Khả Hân nhưng ánh mắt lại đây sự đố ky.
Khả Hân cũng nhạy cảm nhận ra hầu hết những người này đều nghĩ một đằng, nói một nẻo, nhưng cô không thèm để ý bởi từ nhỏ đến lớn cô đã quen với việc bị người khác ghen ghét vì bể ngoài của mình rồi “Đẹp thì đẹp thật, nhưng đáng tiếc lại bị câm, vớ vẩn còn bị điếc nữa, không hiểu sao anh Phong lại mang tới, không sợ mất mặt sao?”
Một cô gái khác chanh chua nói.
Cô ta liếc Khả Hân từ đầu tới chân, vẻ mặt khinh thường.
“Bị câm điếc nhưng đẹp thì vẫn có lợi đấy, không nghe mẹ anh Phong nói à, đã kết hôn và có con rồi.”
Vài tiếng cười khích khích vang lên, có vẻ như nhóm con gái này nghĩ cô bị câm điếc nên thoái mái bình luận trước mặt cô mà không.
hề kiêng dè.
Ngọc Nhi hớn hở nhìn vẻ mặt biến sắc của Khả Hân, cô cảm thấy vô cùng hả hê nên tiếp tục bồi thêm một câu.
“Mấy cậu nói cẩn thận, chị ta bị cảm thôi chứ không điếc đâu, từ nấy đến giờ nghe thấy hết rồi đó.”
Nghe xong lời nói của Ngọc Nhi, vài người trong số đó tỏ ra ngượng ngùng, số còn lại thì khit mũi không thèm để ý, nhất là cô gái chanh chua vừa rồi.
Nghe thấy thì sao chứ, cũng không phải cô nói sai.
Gương mặt Khả Hân đỏ bừng vì tức giận, giở thì cô đã hiểu mục đích của Ngọc Nhi khi lôi kéo cô lại đây, vốn dĩ thắc mắc tại sao cô ta lại đột nhiên ân cẩn với cô đến thế, thì ra là muốn hạ nhục cô trước mặt người khác.
Cả đám bạn bè của cô ta cũng không tốt lành gì, chỉ biết hùa nhau bắt nạt cô.
Khả Hân không muốn ở cùng với nhóm con gái này nữa nên quay lưng bước đi nhưng bị một bàn tay giữ lại.
“Chị Khả Hân sao lại giận dữ bỏ đi như thể, các bạn ấy chỉ đùa thôi.“ Ngọc Nhi kéo Khả Hân trở lại.
Muốn đi ư, đâu có dễ dàng đến thế, hôm nay không khiến chị ta mất hết mắt mũi thì cô thề không bỏ qua.
“Đúng rồi, chỉ là đùa giỡn thôi.“ Cô gái mặc váy xanh lúc đầu cười duyên nói theo và mọi người đều hưởng ứng, chỉ có Khả Hân là biết mấy nụ cười này giả tạo đến mức nào.
“Mà Ngọc Nhi, nghe nói dạo này cậu hay giúp đỡ cho anh Phong lắm hả.
Thảo nào được “mẹ chồng tương lai’ thích đến vậy”
“Còn phải hỏi sao, chắc bác Nhã nóng lòng muốn để anh ấy cưới Ngọc Nhi về lắm rồi, bây giờ kiếm dâu ra người con dâu vừa xinh đẹp lại tài giỏi như Ngọc Nhi chứ.”
Những câu nói nịnh nọt của các bạn mình khiến Ngọc Nhí phổng mũi, cô liếc Khả Hân một cách kiêu ngạo như muốn nói: Nghe thấy gì chưa, chỉ có tôi mới xứng với anh Phong, còn chị là loại cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Trong lòng ngọt như mật nhưng bề ngoài, Ngọc Nhi vẫn làm bộ khiêm tốn ngượng ngùng.
“Cũng không có gì, đây là mấy vụ nhỏ nhặt thôi, lần trước anh Phong còn tặng chiếc túi giá vài ngàn đô làm tôi cũng ngại lắm, nhưng biết sao được, anh ấy cứ năn nỉ mãi thì phải nhận Thực ra kế hoạch đầu tư sắp tới của tập đoàn Kings với phía Sunshine do tôi làm giúp anh Phong mới là vụ lớn.
Đến lúc đó…”
Ngọc Nhi đang tự đắc kể cho mấy người bạn của mình và Khả Hân nghe trong ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người thì bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên.
“Sao bây giờ tôi mới biết chủ nhân bản kế hoạch mà công ty đang tiến hành đổi từ cậu trợ lý Phan Thành của tôi sang cô Ngọc Nhi thế?”
Đình Phong chậm rãi bước về phía nhóm cô gái trẻ đang đứng nói chuyện rôm rả, nhìn gương mặt tái nhợt của Khả Hân, anh cảm thấy ruột gan cồn cào, anh không ngờ vừa mới tìm cách thoát khỏi mấy người quen để đi tìm Khả Hân thì lại nghe được nhóm con gái đó cười cợt chế giễu cô trong khí nịnh nọt Ngọc Nhi.
Tốt lắm, chuyện này.
chắc chắn là do Ngọc Nhi bày trò, nếu cô ta đã muốn làm Khả Hân mất mặt vậy thì anh sẽ làm cô ta cũng nếm thử cảm giác đó.
Giọng nói của Đình Phong không lớn nhưng cũng đủ để tất cả mọi người nghe thấy.
Nhiều khách bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, sau đó ném những ánh mắt chế nhạo về phía Ngọc Nhi khiến cô vô cùng xấu hổ.
Thậm chí cỗ còn nghe thấy một vài tiếng cười xuất phát từ mấy người bạn bên cạnh.
Trừng mắt nhìn mấy cô gái đó xong Ngọc Nhi quay lại phía Đình Phong, ánh mắt rưng rưng: “Tại sao anh lại nói như thế, không phải em đã gửi cho anh bản kế hoạch đấy sao, có phải là trợ lý của anh đã lấy nó và nói là của mình không? Đúng rồi, chắc chắn là như thế.“ Ngọc Nhi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thì đang ân cần hỏi thăm một trăm tám mươi đời nhà Phan Thành.
“Vậy sao? Rất tiếc phải khiến cô thất vọng, bản kế hoạch của cô dở tệ nên đã bị tôi loại bỏ.
Bản kế hoạch hiện tại là do Phan Thành làm, trước khi cô gửi bản của mình tới thì cậu ấy đã chuyển cho tôi bản sao trước rồi.
Không thể nói là cậu ta lấy cắp của cô được.”
Đình Phong cười lạnh và nhìn Ngọc Nhi với ánh mắt không hề che giấu sự chế giếu.
Đồng thời anh cũng nhìn Khả Hân bằng ánh mắt trấn an khiến cô xấu hổ cúi đầu, trong lòng vui đến nở hoa.
Cô biết đây là Đình Phong đang giúp cô trút giận.
“Anh, anh..”
Sắc mặt Ngọc Nhi hết đỏ rồi trắng trông cực kỳ đặc sắc.
Cô ước gì có cái lỗ trước mặt để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
“Đình Phong, con nói vớ vẩn gì vậy, mau xin lỗi Ngọc Nhi.”
Bà Kim Nhã vội bước tới và quát mắng con trai, bà cũng không dám nhìn vẻ mặt tức giận của ba mẹ Ngọc Nhi lúc đó.
“Tại sao phải xin lỗi, đây vốn là sự thật, con chỉ muốn nói cho Ngọc Nhi biết là công ty không sử dụng bản kế hoạch của cô ấy, tránh sau này có những tin đồn làm ảnh hưởng đến nhiều người.“ Đình Phong nhún vai nói một cách vô tội khiến bà Kim Nhã cấm khẩu.
Ngọc Nhi cảm thấy mặt mũi mất hết nên khóc lóc chạy ra chỗ khác, khi qua chỗ Khả Hân, oán hận đẩy cô một cái làm Khả Hân mất đà ngã về phía sau, chẳng may va phải bàn thức ăn nên toàn bộ đồ ăn thức uống đều văng tung tóe lên người.
Đình Phong vội vàng đỡ lấy Khả Hân và cởi áo vest khoác lên người cô khi chỗ rượu vang trắng đã bắt đầu thấm vào lớp voan mỏng làm lộ ra cả nội y bên trong Gương mặt bà Kim Nhã trắng bệch, đây là buổi tối xấu hổ nhất trong cuộc đời bà từ trước đến nay.
Bà bỗng ném cho Khả Hân một ánh mắt cực kỳ tức giận.