Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 2: 2: Chạm Mặt Nhau Vào Thời Điểm Cả Hai Không Ngờ Tới Nhất




Bệnh viện càng về đêm càng lạnh thấu xương, từng cơn gió bấc thổi qua dãy hành lang trống vắng.
Ngoài trời tối đen như mực, tuyết rơi mỗi lúc một dày, không gian yên ắng tới mức mà cô có thể nghe thấy rõ mồn một nhịp đập của trái tim mình.
Viễn Hi Đình một thân một mình lẻ loi túc trực ở trước cửa phòng cấp cứu, ánh đèn hiển thị dòng chữ “đang cấp cứu” trên tường vẫn tỏ, đã năm tiếng đồng hồ qua đi mà chưa thấy bất cứ vị y bác sĩ nào trở ra.
Bao năm nay tình trạng sức khoẻ của Viễn Nhiên chẳng khả quan mấy, thậm chí vào mùa đông lại càng yếu ớt hơn, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước, nhiệt độ xuống ở mức thấp nhất, người bình thường còn khó có thể chịu đựng, huống hồ là một đứa trẻ mắc bệnh tim.

Viễn Hi Đình chỉ vừa ra khỏi nhà tới đầu ngõ mua thức ăn, trước lúc đi con gái vẫn bình thường, ai ngờ khi trở về lại lăn đùng ra đất, ngất lịm đi.
Cũng vì bệnh tình của Viễn Nhiên đặc biệt mà mấy năm nay công việc của Viễn Hi Đình vẫn luôn bấp bênh, thu nhập cũng hạn chế, hầu hết đều dồn vào tiền thuốc men cho con gái.
Dáng người cô gầy gò, đứng giữa bóng đêm lại càng thêm nhỏ bé, lòng cô thấp thỏm không yên, hai bàn tay liên tục xoa xoa vào nhau cho bớt lạnh.

Cô căng thẳng lượn lờ trước cửa phòng cấp cứu, hơi thở mỗi lúc một nặng nề.
Qua bảy tiếng, đèn cấp cứu tắt vụt, cửa tự động mở ra, các y bác sĩ khoác trên mình tấm áo xanh phẫu thuật bước tới, trong đó có một vị bác sĩ điều trị chính của Viễn Nhiên.

Bởi vì ông ấy thấu hiểu cho hoàn cảnh của hai mẹ con Viễn Hi Đình nên lúc nào cũng hết lòng giúp đỡ.
Bác sĩ ấy họ Tần, tầm ngoài bốn mươi tuổi, dáng vóc cao gầy.
Bác sĩ Tần khẽ thở dài nói: “Cô Viễn, tình trạng con gái cô bây giờ thực sự rất tệ.


Cô hãy mau tìm cách liên hệ với bác sĩ Đinh đi, nếu còn kéo dài thời gian thì sẽ không thể cứu chữa được nữa.”
Tâm tình Viễn Hi Đình như rớt xuống vực thẳm, khoé mắt đỏ lửng, thân thể run rẩy lùi về sau như muốn ngã quỵ xuống.

“Vâng, tôi biết rồi.”
Bác sĩ Đinh vừa được nhắc tới mấy năm nay đã lui về ở ẩn, chỉ phụ trách khám chữa bệnh cho nhà họ Cận, muốn gặp ông ta trừ phi được Cận gia chấp nhận, bằng không còn khó hơn lên trời.
Con gái cô mặc dù đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà chỉ được vào thăm non hai tiếng một ngày, thời gian còn lại chỉ có thể trông ngóng qua khe cửa kính.
Nhìn những sợi dây chằng chịt được gắn trên cơ thể Viễn Nhiên, trái tim Viễn Hi Đình vụn vỡ.
Buổi chiều sau khi vào thăm Viễn Nhiên trở ra, cô quyết tâm tìm tới nhà họ Cận cầu xin giúp đỡ, cho dù phải chết cô cũng nhất định đòi mạng sống về cho con gái.

Bởi vì, mấy năm qua, con gái luôn là động lực để cô vượt qua tất cả, chẳng khác gì nguồn sống duy nhất mà cô có.
Viễn Hi Đình chậm rãi bước trên con đường phủ tuyết trắng xoá, lòng cô còn lạnh hơn cơn gió Bắc vừa thổi qua.
Cô cứ nghĩ cả đời này mình sẽ không phải liên quan gì tới nhà họ Cận nữa, nhưng lại không thể ngờ số phận éo le tới vậy.
Dừng bước trước cửa căn biệt thự xa hoa, Viễn Hi Đình hít thở sâu, rồi thẳng thừng đi tới nhấn chuông cửa.

Không nằm ngoài dự đoán, người ra mở cửa là Tôn Lệ Vân.

Ánh mắt bà ta sắc bén tựa như chỉ hận không thể một nhát dao đâm chết người phụ nữ trước mặt.

“Cô tới đây làm gì?”
“Xin bà hãy giúp tôi hẹn gặp bác sĩ Đinh được không? Bây giờ tình trạng của con gái tôi thật sự rất xấu.” Viễn Hi Đình rơi nước mắt, khom lưng cúi đầu thành kính van xin.
“Mau cút đi, tôi không rảnh.” Tôn Lệ Vân tuyệt tình đóng rầm cửa lại.
Viễn Hi Đình có chết cũng nhất định không chịu từ bỏ, cô gào lên: “Bà Cận, cầu xin bà hãy tỏ lòng từ bi giúp tôi lần này.”
Dưới bầu trời tuyết rơi trắng xoá, Viễn Hi Đình run rẩy quỳ sạp xuống, nước mắt chảy thành dòng, hai hàm răng va vào nhau cầm cập.

Cô không thể từ bỏ tia hi vọng này được, tính mạng con gái cô đang ngàn cân treo sợi tóc, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để cứu sống cô bé.

Sắc mặt Viễn Hi Đình mỗi lúc một nhợt nhạt, cơ thể liên tục run lên bần bật, những bông tuyết trắng phau phau vướng đầy trên mái tóc đen mượt bung xoã ngang vai, điểm thành những bông hoa tinh xảo rũ lên quần áo của cô.
Khí lạnh khiến sống mũi của cô ửng đỏ, thỉnh thoảng cô lại ngẩng mặt nhìn lên bầu trời xám xịt đầy tuyết rơi, đôi lúc lại cúi đầu nhìn đám cỏ đã bị vùi sâu trong bông tuyết, hai đầu gối vừa tê cứng vừa mỏi nhừ, cơn đau truyền tới khiến mày cô khẽ nhíu lại.
Một chiếc Lexus xám sang trọng dừng lại trước mặt cô, những người trên xe lần lượt bước xuống.

Một ông cụ già nua chầm chậm bước đến gần cô hơn một chút, đi bên cạnh là chàng thanh niên cao lớn cầm ô che tuyết.


“Này cháu gái, sao cháu lại quỳ ở đây thế này? Có biết trời lạnh lắm không?”
Cơ thể Viễn Hi Đình lạnh tới mức sắp đóng băng, hai hàng mi bám đầy hơi tuyết dính liền lấy nhau, cô nhất thời không thể ngẩng mặt nhìn lên được, chỉ có thể run rẩy nói: “Cầu xin… hãy cho tôi gặp bác sĩ Đinh, cầu xin… bác sĩ Đinh hãy cứu con gái tôi…”
“Cháu gái, đứng lên trước đi.” Cận Bá Quốc liếc mắt ra hiệu cho chàng thanh niên bên cạnh đỡ Viễn Hi Đình đứng dậy.
Cận Thời Xuyên không đành lòng nhưng vẫn trao ô vào tay Cận Bá Quốc, nhẹ nhàng bước tới đỡ Viễn Hi Đình đứng lên.
Hai chân cô nhũn mềm như không xương, vừa đứng lên được lại chếnh choáng bổ nhào vào vòng tay Cận Thời Xuyên.

“Xin… xin lỗi…”
Cô vừa ngẩng mặt nhìn lên đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh doạ cho sợ, anh cũng được kinh ngạc một phen.
Bốn mắt chăm chăm nhìn nhau không chớp, có đủ hàng vạn câu hỏi tràn ngập trong lòng của cả hai, nhưng lại không cách nào nói lên thành lời.

Đã mười năm qua đi, nhưng khi tiếp xúc gần thì trái tim của họ vẫn như nai con chạy loạn, không cách nào khống chế.

Dường như mới chỉ hôm qua thôi hai người vẫn đang vui vẻ ở bên nhau, thoắt cái qua một đêm, liền biến thành người dưng ngược lối, đến khi gặp lại nhau đã là mười năm sau, bằng một cách không thể nào ngờ trước được.
Viễn Hi Đình giật mình đẩy Cận Thời Xuyên ra, khập khiễng bước tới gần Cận Bá Quốc, hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn dài trên đôi gò má lạnh tanh, cổ họng cô nghẹn ngào như có bàn tay vô hình bóp chặt: “Cầu xin ông hãy cho cháu được gặp bác sĩ Đinh, con gái cháu thật sự đang rất nguy kịch, nếu không có sự giúp đỡ của bác sĩ Đinh chỉ e là sẽ không qua khỏi.”
“Cháu gái bình tĩnh một chút.” Cận Bá Quốc ôn hoà hỏi: “Con gái cháu bị làm sao thế?”
Hai hàng lệ trên khoé mi Viễn Hi Đình vẫn không ngừng tuôn rơi: “Bị bệnh tim ạ.

Bác sĩ Tần nói chỉ có bác sĩ Đinh trực tiếp phẫu thuật may ra mới có khả năng giữ được mạng sống thôi! Cầu xin ông… ông muốn cháu làm gì cũng được hết ạ, chỉ cần con gái cháu được cứu… cháu làm trâu làm ngựa cho ông cháu cũng bằng lòng.”
Cận Thời Xuyên lạnh lùng nói: “Cô mau đi đi, nhà họ Cận không phải phật sống.”

Viễn Hi Đình vứt hết tự tôn quỳ sạp xuống dưới chân Cận Bá Quốc: “Ông ơi, cháu thật sự đã hết cách rồi ạ, xin ông… hãy cho cháu một cơ hội đi… cháu xin ông đấy! Xin ông đấy…!”
Vào lúc Cận Bá Quốc sắp sửa mềm lòng rũ tình thương thì Cận Thời Xuyên liền chen ngang: “Ông mới từ bệnh viện trở về mau vào nhà đi, chuyện này để cháu giải quyết cho.” Cận Thời Xuyên cẩn thận đỡ Cận Bá Quốc qua cửa biệt thự, sau đó quắt tay bảo quản gia đưa ông vào nhà.
Trước khi rời đi, Cận Bá Quốc ân cần dặn dò: “Cháu đừng làm khó người ta quá! Chuyện gì giúp được cứ giúp, có lẽ người ta cũng đi đến bước đường cùng rồi mới phải làm thế.”
Cận Thời Xuyên gật đầu: “Cháu biết rồi, ông mau vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm!”
Dứt lời, Cận Thời Xuyên liền bước thẳng tới chỗ Viễn Hi Đình.

Từ trên cao nhìn xuống, anh có thể thấy được thân thể mỏng manh đang không ngừng run rẩy của cô, cũng có thể thấy được sắc mặt cô nhợt nhạt tới mức nào.

Lòng anh bỗng trồi lên cảm giác đau xót, tim nặng trĩu như bị hàng ngàn tản đá đè trúng, nhưng khi nghĩ lại những chuyện đã qua, anh không khỏi oán trách.

Ánh mắt anh ngay lập tức chuyển từ cảm thương sang vô tình, sắc lạnh bên trong đó càng thêm nồng đậm.
Cận Thời Xuyên cười nhạt, khom lưng cúi đầu sát lỗ tai Viễn Hi Đình, nói nhỏ: “Chẳng lẽ cô đã quên trước kia mình tuyệt tình đến mức nào hay sao? Tôi đã từng cầu xin cô nhiều như thế nào, cô đã đối xử với tôi ra sao… sao không đi tìm thằng tình nhân giàu có của cô ấy, tới tìm nhà họ Cận làm gì? Có phải giờ đây cô đang rất hối hận hay không? Nếu như trước kia không chia tay với tôi, thì hôm nay đã không phải khổ sở thế này.”
Viễn Hi Đình cắn chặt môi không hé răng nửa lời, cô biết đến tận bây giờ Cận Thời Xuyên vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện chia tay năm ấy, càng không tha thứ cho sự bội bạc của cô.

Nhưng nếu không phải đã bước tới đường cùng thì cô nhất định sẽ không tìm tới nhà họ Cận.

Giọt nước mắt đắng chát quyện cùng mùi máu tanh tan dần trong bọt nước nơi khoang miệng của cô, hai mắt lưng tròng của cô cố tình né tránh đi đôi con ngươi sắc như chim ưng của anh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.