Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 3: 3: Mười Năm Thương Nhớ Không Đành Buông Tay




Gió đông thổi bay bay mái tóc Viễn Hi Đình, cô yếu ớt mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không còn chút sức lực nào nữa cả.

Trong phút chốc, cơ thể cô liền đổ xuống trong lòng anh, ngất lịm đi.
Cận Thời Xuyên nhẹ nhàng lay lay bên bả vai cô: “Hi Đình… cô mau tỉnh lại… tỉnh lại…”
Thấy cô vẫn nằm im bất động, Cận Thời Xuyên đành bế cô lên xe, đưa tới bệnh viện.

Suốt dọc đường, ánh mắt anh không ngừng liếc nhìn sang phía Viễn Hi Đình đang thiếp đi ở ngay bên cạnh.

Cô vẫn cố chấp như trước kia, cố chấp tới mức tự hành hạ bản thân, khiến cơ thể đổ gục thì mới chịu thôi!
Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Cận Thời Xuyên vội vã bế Viễn Hi Đình đưa vào trong, một vài tia lo lắng ẩn hiện trên bản mặt lạnh tanh, trái tim anh đập thình thịch thình thịch liên hồi.
Trong khi chuyền nước, Cận Thời Xuyên vẫn thường xuyên túc trực ở bên cạnh cô, cũng vô tình nghe được cô gọi tên anh trong cơn mê man chưa tỉnh.

“Xuyên Xuyên… xin lỗi… Xuyên Xuyên…”
Đã lâu lắm rồi không có một ai gọi tên anh thân mật như thế!
Cũng không biết đã bao nhiêu lần trong quá khứ anh vẫn luôn khao khát được nghe thấy giọng nói mềm mại và trong trẻo ấy của cô.
Trong lòng anh hỗn loạn như một mớ bòng bong, không nơi sắp đặt.
Tại sao cô lại gọi tên anh?

Tại sao lại xin lỗi?
Rốt cuộc thời gian qua cô đã sống như thế nào?
Nhìn gương mặt phờ phạc của cô anh không khỏi đau lòng.
Sau đó, anh quyết định gọi điện cho trợ lý, yêu cầu điều tra về tình hình hiện tại của cô.

“Mau chóng điều tra về cuộc sống bây giờ của Viễn Hi Đình cho tôi.”
“Vâng…”
Rất nhanh trợ lý đã gọi lại báo cáo kết quả cho anh.

“Cận tổng, hiện tại cô Viễn đang là single mom, con gái mấy năm nay vẫn luôn bị bệnh tim bẩm sinh, cô ấy phải chật vật làm đủ mọi công việc để kiếm sống và nuôi con gái.”
“Ở bên cạnh cô ấy không có người đàn ông nào sao?” Cận Thời Xuyên lại hỏi.
“Trên sổ hộ khẩu chỉ có tên của hai mẹ con cô ấy thôi! Con gái cô ấy cũng mang theo họ mẹ.” Trợ lý đáp lại.
Nghe xong những gì trợ lý nói, Cận Thời Xuyên không khỏi kinh ngạc, trong lòng trực trào hàng vạn câu hỏi vì sao? Anh đút di động vào túi quần Tây, ngoảnh mặt sang nhìn Viễn Hi Đình đang nằm trên giường bệnh, đuôi mắt khẽ nhíu chặt lại, bên tai anh không ngừng văng vẳng lại chất giọng mềm mại nói trong cơn mê sảng ban nãy của cô.
Khi Viễn Hi Đình tỉnh lại đã là chiều hôm sau, cô mơ màng mở to hai mắt ra, nhìn thấy Cận Thời Xuyên đang ngồi bên cạnh thì không khỏi hoảng hốt.
Cô đờ đẫn nhìn gương mặt quen thuộc lẫn xa lạ ở ngay trước mắt, ánh mắt trực trào bao hỗn tạp khó nói.

Từ trước tới nay, Cận Thời Xuyên vẫn luôn là bài toán phức tạp nhất trong cuộc đời cô, cho dù giải mã thế nào cũng chẳng thể ra đáp án chính xác được.

Cận Thời Xuyên dường như có thể cảm nhận được một đôi mắt nóng bỏng đang chăm chú nhìn mình, bất ngờ anh liếc nhìn sang, vô tình đụng trúng ánh mắt trân trối của cô.

“Tỉnh rồi à…?”
Viễn Hi Đình bối rối hỏi: “Đã mấy giờ rồi.”
Vén tay áo sơ mi lên cao, Cận Thời Xuyên nhìn qua đồng hồ rồi nói: “Hai giờ mười lăm…”
Cuống quýt tháo dây chuyền nước ra khỏi mu bàn tay, vén chăn sang bên, Viễn Hi Đình vội vàng xỏ dép lê, đi nhanh về phía cửa.
Cận Thời Xuyên ngây người một lát rồi mới đi tới nắm lấy tay cô kéo lại: “Đi đâu thế? Cô không cần mạng sao?”
“Tôi phải đi thăm con gái.

Chỉ còn lại 45 phút nữa thôi, tôi phải tranh thủ.” Sắc mặt Viễn Hi Đình vô cùng phức tạp, yếu ớt vùng vẫy cánh tay mình ra khỏi bàn tay anh.
“Cô điên à, đi gì mà đi, bác sĩ đã dặn cô cần phải nghỉ ngơi.” Cận Thời Xuyên nhíu mày cố khuyên can.
“Tôi đã không sao rồi, nhưng con gái không thể không có tôi.” Viễn Hi Đình kiên quyết gỡ bàn tay lạnh ngắt của Cận Thời Xuyên ra, vội vội vàng vàng chạy tới trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Anh lẳng lặng đi theo phía sau cô, rồi đứng ở trước cửa phòng bệnh nhìn vào trong, chứng kiến hết thảy từng hành động chăm sóc của cô dành cho con gái, trong lòng bất chợt cảm thấy rung động.
Tâm tình anh hỗn loạn như một mớ tơ vò, trái tim nhoi nhói như rỉ máu.
Chẳng lẽ đối với cô con gái của gã bạc tình đó quan trọng hơn mạng sống của mình ư?
Gã ta đã bỏ rơi cô không chút lưu tình vậy mà cô còn liều mạng bảo vệ con gái lão như thế sao?

Rốt cuộc cô yêu gã tới mức nào?
Đúng lúc đó, bác sĩ Tần đi ngang qua, nhìn thấy Cận Thời Xuyên cứ chăm chú nhìn vào trong phòng bệnh, ông ấy lên tiếng hỏi: “Cậu… là ai? Chồng của cô Viễn à?”
Theo tiếng nói Cận Thời Xuyên liền quay đầu nhìn lại: “Không phải.”
“Hazza…” Bác sĩ Tần khẽ thở dài: “Hoàn cảnh của mẹ con cô ấy khá đặc biệt, bao năm nay chỉ thấy một mình cô ấy tất bật đưa đứa con bệnh tật vào bệnh viện, cho dù mệt nhưng vẫn luôn chăm sóc chu đáo cho con gái.”
“Chẳng lẽ không có người nào phụ giúp sao?” Cận Thời Xuyên nhíu mày thắc mắc.
Bác sĩ Tần ngẫm một chốc rồi nói: “Có một cô gái vẫn thường xuyên lui tới.”
“Không có người đàn ông nào ư?” Cận Thời Xuyên lại hỏi.
“Không có.” Bác sĩ Tần lắc đầu.
Cổ họng Cận Thời Xuyên khô khan như cát trên sa mạc: “Bác sĩ chắc chắn không?”
“Chắc chắn chứ!” Ánh mắt bác sĩ Tần hết sức kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh của Cận Thời Xuyên, không biết là do tính tình thẳng thắn hay vì tác phong nghề nghiệp mà câu nào từ miệng ông ấy nói ra cũng đều rất thuyết phục, khiến người đối diện không thể không tin: “Tôi là người điều trị cho con gái cô ấy từ khi đứa trẻ ra đời cho tới tận bây giờ.

Đã nhiều lần tôi khuyên cô ấy tìm tới bác sĩ Đinh của nhà họ Cận nhưng cô ấy lại nói không còn mặt mũi nào để tìm họ giúp, thế là đành kéo dài tới tận hôm nay.

Nhưng tình trạng của cô bé ấy thật sự không thể kéo dài thêm nữa.”
“Chả trách Viễn Hi Đình lại liều mạng quỳ dưới trời tuyết lâu như thế!” Cận Thời Xuyên nghĩ bụng.
Chập choạng tối, Cận Thời Xuyên lái xe tới bar Quảng Vũ tìm Ôn Diên.
Rượu mạnh, nhạc xập xình, ánh sáng xanh đỏ quay cuồng trên đỉnh đầu anh.
Cận Thời Xuyên đưa mắt nhìn xung quanh khán phòng rộng thênh thang, cuối cùng dừng lại trên thân ảnh chàng công tử đang tay ôm tay ấp mấy ả mỹ nữ trong góc tối, anh liền sải chân bước tới ngồi xuống đối diện.
“Tới rồi à…” Ôn Diên đảo mắt nhìn Cận Thời Xuyên một cái, sau đó ra hiệu cho một cô em đi đến tiếp anh.
Cận Thời Xuyên phất tay rũ bỏ: “Đi đi, không hứng thú.”

Ôn Diên thở dài, dựa lưng ra sau ghế sô pha mềm: “Chẳng lẽ cậu định cả đời này không đụng tới phụ nữ thật ư? Chuyện cũng đã mười năm rồi, cậu đừng để trong lòng nữa.”
Anh không nói gì, chỉ rót rượu ra ly uống ừng ực một hơi cạn sạch.
“Có chuyện gì thế? Cận thiếu gia mới về nước mà lại bị ai lại chọc giận vậy?” Ôn Diên không khỏi nhíu mày khó hiểu, mấy ngày trước tâm tình cũng không tệ cơ mà, sao hôm nay đùng một phát lại biến thành đạn đặt trên nòng súng thế kia.
“Cậu không câm mồm là tôi đi luôn đấy.” Cận Thời Xuyên lạnh nhạt nói.
“Câm… câm… tôi câm… uống rượu…” Ôn Diên phất tay bảo hai cô ả rời đi, cầm ly rượu lên chạm vào ly trên tay Cận Thời Xuyên, uống một ngụm nhỏ.
Ôn Diên ngập ngừng mấy lần muốn hỏi nhưng lại bị bản mặt lạnh như băng của Cận Thời Xuyên làm cho câm họng, chỉ có thể chờ anh mở lời trước.
“Tôi đã gặp lại cô ấy rồi…” Cận Thời Xuyên sau khi một hịch uống hết năm ly rượu liền nỉ non cất tiếng nói.
Hai mắt Ôn Diên sáng chói, tay cầm ly bỗng nhiên khựng lại giữa không trung: “Ai cơ…? … Viễn Hi Đình ấy hả?”
Cận Thời Xuyên không khỏi ngừng động tác, khan khốc “ừm” một tiếng, sau đó lại ra sức uống rượu, giống như muốn tự chuốc say bản thân vậy.
“What…?” Ôn Diên giãy lên đành đạch như đỉa phải vôi: “Mười năm qua tôi ở thành phố này chưa từng gặp lại cô ta, còn cậu mới chỉ về mấy ngày đã không hẹn mà gặp sao?”
Cận Thời Xuyên câm thin thít.
Ôn Diên lại nói: “Cậu… vẫn còn tình cảm với cô ta ư? Chẳng lẽ sau tất cả mọi chuyện vẫn không làm cậu buông xuôi được à… Tội gì phải thế, trên đời này đâu thiếu gái chứ!”
Cận Thời Xuyên vẫn không nói gì.
Trên đời này đúng thực là không thiếu gái, nhưng lại chỉ có một Viễn Hi Đình.
Từ khi bắt đầu, trái tim Cận Thời Xuyên chỉ rung động trước một mình Viễn Hi Đình, cho tới hiện tại đã mười năm qua đi, khi gặp lại anh vẫn không cách nào bắt trái tim bình tĩnh để đứng trước mặt cô được.
Nhìn thấy Cận Thời Xuyên như biến thành anh của mười năm về trước, lòng Ôn Diên không khỏi nóng nảy, anh ta rủa lên thành tiếng: “Mẹ kiếp! Viễn Hi Đình… Viễn Hi Đình… cậu định vì cô ta mà cả đời này sống trong trầm mặc như thế ư? Nếu đã gặp nhau rồi, không buông tay được, thì tại sao không thử tiến lên thêm lần nữa.”
“Cậu thấy có khả năng không?” Cận Thời Xuyên ngừng uống rượu, ngẩng đầu nhìn Ôn Diên.
“Thử đi là biết…” Ôn Diên thở dài, cúi đầu uống rượu, không còn hé răng nói bất cứ điều gì nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.