Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 70: 70: Em Dám Đặt Công Việc Lên Trước Anh




Bữa ăn diễn ra rất suôn sẻ, Karic không còn giữ thái độ lạnh lùng với Cận Thời Xuyên như trước, mà thoải mái kể cho anh nghe về con gái của mình.

Bởi vì, từ nhỏ cô bé đã mất mẹ, nên Karic rất cưng chiều cô con gái nhỏ của mình, nâng niu cô bé giống như báu vật.

Trong suốt cả quãng thời gian trò chuyện, Karic vẫn luôn trông chờ Cận Thời Xuyên đề cập tới chuyện hợp tác, nhưng anh không hề làm như thế, chỉ thoải mái chia sẻ với anh ta về những vấn đề cá nhân chung giữa hai người, đặc biệt là ai cũng tâng bốc cô con gái nhỏ của mình lên tận trời xanh, không ai chịu nhường ai, hệt như hai đứa trẻ tranh nhau kẹo vậy.

Karic thầm nghĩ, con người Cận Thời Xuyên xem ra khá đứng đắn, luôn tuân thủ nguyên tắc một cách triệt để, chắc hẳn anh cũng là một con người nghiêm túc trong công việc, không thể có chuyện sao chép hay tung mẫu thiết kế tràn lan ra thị trường được, làm như thế khác gì tự mình chặt đi móng vuốt của chính mình.

Trước lúc bữa cơm tối kết thúc, Cận Thời Xuyên nhận được một cuộc điện thoại chuyển tiếp từ trong nước, hiện tại giờ địa phương ở Tây Thành đã gần mười hai giờ đêm, có vẻ như cô vẫn để tâm lời anh nói, sợ không call video thì anh sẽ thức suốt đêm ư?
Khoé môi anh bất giác cong lên một đường cong rực rỡ, trái tim đập thình thịch liên hồi.

Karic thấy vậy liền nhấp môi uống một ngụm rượu, rồi hỏi: “Vợ anh gọi tới sao? Mau nghe máy đi.

Tôi đi trước đây, sáng mai 10 giờ anh có thể tới tập đoàn W trình bày dự án.”
“Cảm ơn…” Cận Thời Xuyên điềm tĩnh nói, từ đầu đến cuối, anh không hề gấp gáp, hay thể hiện rõ bất cứ thái độ gì, ánh mắt kiên định, phong thái ung dung, rất có bản lĩnh của một nhà lãnh đạo xuất sắc.

“Tôi tiễn ngài.”
“Không cần.

Anh mau nghe máy của vợ đi, đừng để cô ấy phải chờ lâu.” Karic xua tay từ chối, sau đó liền đứng dậy đi ra phía cửa.


Cái nhìn của Karic đối với Cận Thời Xuyên không tệ, xét về công lẫn tư anh đều đáng được nể phục.

Mặc dù, thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng Karic có thể nhìn thấy rõ ưu điểm của anh.

Lời nói của anh có thể dối trá nhưng ánh mắt thì không, và Karic nhìn thấy được điều đó.

Chờ tới khi Karic đi khỏi, Cận Thời Xuyên liền nhấn nút nghe máy, sau đó anh vừa rời khỏi phòng ăn vừa trò chuyện với Viễn Hi Đình.

“Anh đang làm gì thế?” Giọng Viễn Hi Đình trong trẻo như nước mùa thu.

Cận Thời Xuyên đáp: “Vừa ăn cơm cùng đối tác xong, chuẩn bị về khách sạn.

Em thì sao?”
Viễn Hi Đình nói: “Bây giờ trong nước đã là mười hai giờ đêm rồi, em chuẩn bị đi ngủ.”
“Sao không gọi anh sớm một chút?“ Trong lòng Cận Thời Xuyên trào lên tia thương xót.

“Chẳng phải em sợ làm phiền tới công việc của anh sao, nên em canh tới giờ này mới dám gọi.” Cô cong môi cười nhẹ, nụ cười tươi tắn và ngọt ngào.

“Anh bàn với đối tác thế nào rồi?”
“Đều thuận lợi, ngày mai sẽ tới công ty họ bàn về dự án.” Cận Thời Xuyên lắng giọng: “Anh phải nhanh chóng hoàn thành công việc rồi trở về thôi, chứ sắp vã tới nơi rồi.”
Viễn Hi Đình bật cười thành tiếng: “Anh không sợ người khác cười vào mặt à? Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Cận Thị, lại có thể nói mấy lời như thế.”
“Vậy em muốn anh nói thế nào?” Cận Thời Xuyên nhướng mày, sóng mắt âm trầm như nước nhìn cô qua màn hình điện thoại.

Cô chỉ cười mà không nói gì thêm.

Hai người họ giống hệt như một đôi tình nhân yêu xa vậy, ngày đêm mong ngóng tới lúc tương phùng.

Những lời ân ái mặn nồng sặc mùi cơm chó vẫn tiếp diễn cho tới lúc Cận Thời Xuyên trở về phòng khách sạn.

Chỉ tội mỗi Tần Dữ ăn đủ…
Cận Thời Xuyên cởi áo vest ra, rồi nghiêm túc nói: “Anh tắt máy nhé!”
Viễn Hi Đình nửa đùa nửa thật hỏi: “Có cô nào tới tìm anh hả?”
Anh đáp lại ngay: “Em muốn nhìn anh đi tắm à.

Nếu em muốn thì anh cũng không ngại.”

Hai má Viễn Hi Đình lập tức đỏ lên: “Thôi… thôi… em tắt ngay đây…”
Cứ như thế, hai ngày Cận Thời Xuyên ở Scolend đều đều đặn gọi video cho Viễn Hi Đình vào ba thời điểm cố định sớm-trưa-tối, dù chủ đề trò chuyện không có gì mới mẻ, khiến người nghe như Tần Dữ phát ngán nhưng người trong cuộc dường như không thể ngộ ra.

Thỉnh thoảng, đầu giây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo của Viễn Nhiên may ra Tần Dữ mới có không gian để thở, chứ anh ta chán chường tới mức dù nhắm mắt hay mở mắt cũng đều nghe thấy mùi cơm chó nồng nặc.

Cận Thời Xuyên trở về nước cùng bản hợp đồng hàng nghìn tỷ trong tay, nhưng anh không thèm quan tâm đến điều đó, bởi vì trong lòng anh có hai thứ khiến anh để tâm hơn cả.

Anh không về văn phòng mà tới thẳng phòng thiết kế, chỉ đích danh Viễn Hi Đình kêu cô đi theo mình, kèm theo đó là tin nhắn đe doạ, nếu cô không nghe lời thì anh sẽ trực tiếp hôn cô trước mặt mọi người.

Viễn Hi Đình hết cách chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo, tới ngã rẽ ở hành lang, anh trực tiếp ép cô vào tường, cúi thấp người xuống, mặt đối mặt, chăm chú nhìn cô không rời.

“Nhớ anh không?”
Cô run rẩy muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh túm tay cản lại, hai cánh tay cô bị anh dí sát trên tường.

“Em bây giờ muốn tạo phản sao? Muốn từ cục nợ trở thành chủ nợ à?”
“Đang ở công ty đó.

Lỡ như có người nhìn thấy thì sao?” Viễn Hi Đình đè thấp giọng nói xuống, vừa đủ để hai người nghe thấy.

Anh nhướng mày: “Em lo sợ người ta thấy mà không lo sợ việc làm trái ý của anh sao? Anh vừa trở về liền muốn gặp em, còn em lại đặt công việc ưu tiên hơn anh.”
“Em cũng chỉ muốn kiếm tiền về cho ông chủ thôi mà.” Viễn Hi Đình ngại ngùng cười, nâng tay nhéo nhẹ bên gò má anh.

“Không cần.

Tiền anh kiếm đủ để em tiêu mấy đời không hết.” Cận Thời Xuyên nhìn thẳng vào mắt Viễn Hi Đình như muốn xuyên thấu linh hồn của cô vậy.


Cho dù, Cận Thị có sập thì anh vẫn còn hàng trăm khoản thu nhập khác, không sợ cô phải thiếu tiền tiêu.

Ban đầu anh đưa cô vào Cận Thị làm việc là vì không muốn cô vất vả chạy ngược chạy xuôi, vả lại cô cũng có thiên phú trong mảng thiết kế thời trang, nên anh không muốn lãng phí anh tài.

Sau này, không chỉ riêng lý do công việc, mà anh còn muốn mỗi ngày được nhìn thấy cô, dù ở nhà hay công ty đều có thể đặt cô trong tầm mắt, để không ai có thể bắt nạt được cô.

Còn cô thì hay rồi, luôn đặt công việc lên trước anh, không chút đoái hoài gì tới anh cả.

Dáng vẻ giận dữ của anh khiến cô bật cười, đành nhón chân hôn nhẹ lên làn môi anh.
“Chỉ như thế chưa đủ…”
Ngay khi cô định thu môi về, thì anh trực tiếp cúi xuống cưỡng hôn cô, xâm chiếm làn môi mềm ngọt của cô cho thoả nỗi nhớ nhiều ngày qua.

Hai mắt cô chợt loé sáng, thấy hai đồng nghiệp đang từ xa tới gần, cô vội vàng đẩy anh ra, khiến bả vai anh va phải tường truyền tới cơn đau dữ dội.
Giữa lúc anh không hiểu chuyện gì xảy ra, cô liền cúi sấp đầu nói: “Cận tổng… xin lỗi… tôi sẽ rút kinh nghiệm, mong anh hãy rộng lòng bỏ qua.”
Sau một thoáng, Cận Thời Xuyên cuối cùng cũng hiểu ra ý tứ trong hành động của Viễn Hi Đình, chỉ có thể phối hợp cùng cô diễn nốt vở kịch vụng trộm này.

“Được rồi, mau quay về làm việc đi.

Đừng có lần sau đó.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.