Suốt cả chặng đường về nhà, Cận Thời Xuyên vẫn luôn nắm lấy tay Viễn Hi Đình không rời, bao nhiêu hơi ấm mà anh có đều dành cho cô hết.
Trong lòng cô trồi lên tia ngọt ngào và vui vẻ, giữa những mất mát của cuộc sống, may mà vẫn còn có anh bên đời.
Có người nói: ông trời sẽ không triệt đường sống của bất kì ai, cánh cửa này đóng lại, sẽ có một cánh cửa khác mở ra.
Vì muốn dỗ cô vui, anh đích thân vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Lần đầu chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn nên chân tay Cận Thời Xuyên có vẻ luống cuống, mọi công thức nấu ăn đều dựa hết trên mạng, lúc thì xào xào nấu nấu, lúc lại cắt cắt tỉa tỉa, trông có vẻ rất chăm chú và say mê.
Dáng người anh khá cao nên khi đứng trong bếp càng thêm nổi bật, trước ngực mang tạp giề, tay áo xắn lên trên, một tay cầm đũa, tay còn lại cầm dao, trông anh giống hệt như nam chính bước ra từ truyện ngôn tình vậy.
Hai mẹ con Viễn Hi Đình ngồi đối diện nhau ở bàn ăn, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn nhau với vẻ bất lực.
Viễn Nhiên nói: “Con nghĩ bữa tối nay sẽ hơi khó nuốt rồi…”
Viễn Hi Đình cau mày: “Đừng nói linh tinh.”
“Mẹ cứ ở đó mà bênh cho chồng mẹ đi, lát nữa nhớ ăn nhiều vào đấy! Trông dáng vẻ kia của bố thì con mạnh dạn đoán chỉ trừ món canh là không bị cháy, còn lại không đen cũng sém.” Viễn Nhiên khẽ thở dài, mặt dài thọng.
Viễn Hi Đình dở mếu dở cười, cô nhiu mắt nhìn Viễn Nhiên một cái đầy sắc lẹm, rồi lại quay sang phía Cận Thời Xuyên hỏi: “Anh có cần em giúp gì không?”
Cận Thời Xuyên ngẩng mặt nhìn lên, thần thái tự tin hết mức: “Em cứ ngồi yên đó chờ là giúp anh rồi.”
Sau ba bảy bốn chín kiếp nạn, cuối cùng Cận Thời Xuyên cũng bê đồ ăn tới.
Hai mẹ con Viễn Hi Đình trố mắt nhìn mâm đồ ăn trước mặt, không biết nên khóc hay nên cười.
Viễn Nhiên cười nhẹ, chỉ vào dĩa cá hơi ngả màu đen rồi hỏi: “Bố… con đoán đây là món cá om dưa đúng không?”
Cận Thời Xuyên trả lời tỉnh bơ: “Không phải.
Đó là cá sốt cà chua.”
Khoé môi Viễn Nhiên giật giật nhưng lại cười không nổi: “Thứ quăn queo đen thui này là cà chua ạ?”
“Phải…” Cận Thời Xuyên bình tĩnh nhìn Viễn Nhiên rồi gật đầu.
Viễn Hi Đình lại hỏi: “Vậy… đây là món thịt kho à?”
Cận Thời Xuyên lắc đầu: “Không phải.
Đó là món sườn om rượu.”
Cổ họng Viễn Hi Đình khô khốc, cô cười khan thành tiếng, trong lòng đầy đau khổ: “Thơm lắm!”
“Mau thử đi.” Cận Thời Xuyên nhướng mày, thúc giục.
Tay Viễn Hi Đình run run cầm đôi đũa lên, lồng ngực căng tới mức sắp vỡ.
Cô gắp một miếng cá cho vào miệng, vị đắng quyện cùng sự đậm đà của muối khiến cô nuốt không xong mà nhả cũng không được.
Cô không nghĩ là tệ hại tới mức này, cố gắng ép mình nuốt miếng cá mặn chát xuống cổ họng.
“Ngon… lắm…”
Viễn Nhiên nhìn thấy vẻ mặt Viễn Hi Đình không đúng lắm, nên đành bỏ qua món cá, chuyển tới món sườn, gắp một cọng sườn lên gặm.
Mùi rượu nồng nàn xông thẳng vào mũi cô bé, khiến mặt cô bé liền ửng hồng lên.
“Món sườn này… bố cho… hơi nhiều rượu.
Trẻ con… không thể… ăn được… mẹ ăn đi.”
Cô bé nhanh ý đẩy miếng sườn sang bát Viễn Hi Đình khiến cô khóc dở cười dở.
Cận Thời Xuyên nhận thấy sự gượng gạo trên mặt cô liền ngăn cản: “Nếu khó ăn quá thì em đừng cố, để anh gọi người ship đồ ăn tới.”
“Sao có thể lãng phí đồ ăn được.
Một bàn đầy như thế mà.
Anh cũng nếm thử đi.” Viễn Hi Đình nói xong liền nín thở gặm miếng sườn, nhai nhóm nhém rồi bấm bụng nuốt xuống.
Sau đó cô lại cười tươi như hoa: “Lần sau anh cho ít rượu lại một chút là ổn…”
Cô căng thẳng nhìn món canh, sau đó với tay sang lấy bát Viễn Nhiên: “Mẹ múc canh giúp con, ăn canh gà rất bổ.”
Viễn Nhiên húp một ngụm canh, sắc mặt ngay lập tức đen lại, hì hục mãi mới nuốt xuống được.
Cô bé uốn lưỡi nửa buổi mới nói thành câu: “Bố… con nghĩ là… bố thật sự không có năng khiếu bếp núc.”
“Tệ vậy sao?” Cận Thời Xuyên nghiêm túc hỏi Viễn Nhiên.
Viễn Hi Đình cười trừ: “Không tới mức đó.
Vẫn ăn được.”
Viễn Nhiên lập tức phản bác: “Mẹ sống thực tế chút có được không?
“Con có thể trân trọng công sức lao động của người khác chút được không?” Viễn Hi Đình lườm con gái một cái.
“Mẹ làm như thế khác gì là gian dối.” Viễn Nhiên tặc lưỡi cãi lại.
Thấy bầu không khí giữa hai mẹ con khá căng thẳng, Cận Thời Xuyên đành lên tiếng giảng hoà: “Con gái à, mẹ con không gian dối, là mẹ sợ bố đau lòng thôi.” Sau đó anh lại quắt mắt sang phía Viễn Hi Đình: “Bà xã, anh tự biết năng lực của bản thân đến đâu, em không cần phải gượng ép làm gì.
Trên đời này anh chỉ không giỏi đúng hai việc đó là bơi lội và nấu ăn, con gái nói đúng, anh cần phải chấp nhận.
Để anh đặt đồ ăn tới.”
Cận Thời Xuyên vừa định lấy di động ra gọi ship đồ ăn thì Viễn Nhiên liền cản lại: “Không cần đâu.
Tối nay để con vào bếp, đảm bảo mười phút sau sẽ có món ngon tuyệt hảo phục vụ bố mẹ.”
Viễn Hi Đình biết rõ món ngon tuyệt hảo mà con gái vừa nói là gì, không kiềm được lòng mà bật cười thành tiếng.
Cận Thời Xuyên mù mờ nhướng mày hỏi: “Sao em lại cười?”
“Món ngon của con gái em đảm bảo là anh chưa ăn bao giờ.” Viễn Hi Đình cười tới mức mặt đỏ bừng.
Thời gian trước, có bận cô đi làm tới khuya muộn mới về tới nhà, nên Viễn Nhiên tự khắc học được cách nấu mỳ gói.
Cô bé là đứa trẻ hiểu chuyện, nên tự lập từ rất sớm.
Vừa hay ban chiều cô bảo dì Trương mua một ít mỳ gói để trong nhà, có việc cần dùng đến không cần phải chạy ra ngoài.
Vừa hay tối nay cần tới thật.
Viễn Nhiên bê một nồi mỳ nóng hổi đi từ trong bếp ra, đặt ra giữa bàn, phân cho bố mẹ mỗi người một cái bát nhỏ và một đôi đũa, rồi thúc giục: “Mỳ phải ăn nóng mới ngon, bố mau nếm thử đi.
Món này con đã luyện qua nhiều lần lắm rồi, trình độ phải nói là chuyên nghiệp cực.
Không ngon không tính tiền, mà có ngon cũng không tính tiền.”
Cận Thời Xuyên trố mắt nhìn nồi mỳ nghi ngút khói bốc lên, đúng thật là anh chưa từng thử qua mỳ ăn liền bao giờ.
Anh dùng đũa gắp một miếng, chu môi thổi bớt hơi nóng rồi cho vào miệng.
Ngay sau đó, anh liền bật ngón tay cái lên tỏ ý cho một like: “Ừm…Ngon thật…”
Có đôi lúc, món ngon không phải là sơn hào hải vị mà là cùng người mình thương ăn những món ăn bình dị.
Hơi ấm tràn ngập trong tiếng cười, mì gói tự nhiên cũng trở thành mỹ vị nhân gian.
Viễn Nhiên bày trò cướp bóc, người này dành của người kia, như thế càng tạo nên không khí vui vẻ.
Hạnh phúc đôi lúc đơn giản lắm, chỉ cần là cùng nhau, giây phút nào cũng trở nên thật ngọt ngào.
Sau khi ăn xong, Cận Thời Xuyên cùng Viễn Nhiên soạn bát dĩa đi rửa, không cho Viễn Hi Đình động tay vào bất cứ thứ gì.
Cô ngồi ở bàn, vừa ăn dĩa táo mà anh đã gọt sẵn, vừa đưa mắt nhìn hai dáng người đang loay hoay đùa nghịch trong bếp, khoé môi cô liền nhếch lên nụ cười rực rỡ.
Cận Thời Xuyên cố tình tạo ra bong bóng từ bọt xà phòng cho Viễn Nhiên thổi, những chiếc bong bóng tròn vo bay bay giữa không gian, trong suốt và tinh xảo, đẹp đẽ và thơ mộng, quyện thành một bức tranh đời thực đầy sinh động.
Anh chưa từng xem Viễn Nhiên là người ngoài, kể từ khi hai người quay lại với nhau, anh vẫn luôn yêu thương và chiều chuộng cô bé hết mực, cũng chưa bao giờ dò xét tới xuất thân của cô bé.
Anh dùng tình thương của một người bố trao cho cô bé những gì mà cô bé khuyết thiếu, cho cô bé nguồn hơi ấm bao la, nâng niu cô bé giống như bảo vật.