Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 16: Cô còn nhớ tôi không?



Sau khi anh đi thì cô vào trong nhà. Vừa mới tắm rửa xong định đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa. Cô de dặt nhẹ nhàng đi ra. Lần này cô hết sức đề phòng. Chỉ đứng gần cửa hỏi " Ai đó"


Thì bên ngoài liền vọng vào 1 tiếng nói dịu dàng:


-Là tôi đây! Lục Lệ Thành. Cô còn nhớ tôi không? - người bên ngoài lên tiếng


Cô đứng bên trong suy nghĩ 1 hồi thích cũng nhớ ra cách đây hơn 1 tháng mình có giúp 1 người đàn ông tên Lục Lệ Thành. Cô đắng đo vì nghĩ rằng anh ta tìm cô để làm gì, nhưng cũng phải mở cửa mời anh ta vào. Mở cửa ra thì  cô thấy 1 người đàn ông cao lớn nhưng đang ngồi trên xe lăng, có 1 người đàn ông cũng khá tuấn tú đang đẩy anh.


Thấy cô mở cửa thì 2 người đàn ông đó cười nhẹ rồi chào cô rất thân thiết " Cô Lương chào" cả 2 cùng vang vang lên 1 câu chào duy nhất. Cô ngỡ ngàng và hỏi nhưng cũng không quên chào lại


-Chào! 2 người tìm tôi có việc gì ko? - cô rất thẳng thắn liền hỏi


Mặt của Lục Lệ Thành có chút cứng đờ cô gái này có cần phải thẳng đến mức đó không. Anh nhẹ giọng nói


-À! Chân tôi cũng đỡ hơn rồi. Tôi còn 1 tuần nữa là sẽ quay lại Mỹ nên tôi muốn gặp cô để cảm ơn và tạm biệt- Lục Lệ Thành


Cô thì lại nghĩ mọi chuyện đã xong hết rồi không ngờ anh lại đến tìm cô.


-Bây giờ cũng trễ lắm rồi. Sao 2 người không để ngày mai rồi tới.Trễ thế này hình như khá là bất tiện thì phải - Lương Thuần Mỹ


Anh nhìn cô 1 lát rồi lại lên tiếng:


-Không thể mời tôi vào nhà được sao cứ đứng ngoài này mãi thì tôi thấy rất bất tiện - anh đòi hỏi


Cô cảm thấy mình quên mất liền cười dịu dàng rồi mời 2 người họ vào. Hai người vào trong nhà, anh thì vẫn ngồi trên xe lăng còn trợ lý Nguyễn Chính Đông của anh thì ngồi trên sofa. Cô đi vào trong mang 2 ly nước ra mời họ uống. Cô vừa ngồi xuống ghế thì Lục Lệ Thành bắt đầu nói tiếp:


-Thật ra tôi đã đến nhà cô lúc 19h tối nhưng không có cô ở nhà nên tôi mới cho xe đậu gần nhà cô và đợi. Lúc nãy tôi thấy có 1 người đàn ông rất sang trọng đưa cô về, chắc không phải là....- Lục Lệ Thành vòng vo


Cô không muốn bất kì ai hiểu lầm mối quan hệ của cô và anh nên cô liền giải thích:


-Anh đừng hiểu lầm, đó chính là giám đốc công ty tôi, hôm nay tôi đi dự tiệc của đối tác với giám đốc thôi - cô nói


Lục Lệ Thành cười và nói


-Tôi không nghĩ gì đâu. Hôm nay cô thật sự rất đẹp. Tôi bị gãy chân chứ không mù mà không thấy hình dáng cô lúc nãy - Lục Lệ Thành


Câu nói đó làm cô đỏ mặt. Chỉ biết nói " Anh quá khen rồi"


-Cô bao nhiêu tuổi rồi? - tự nhiên anh lại hỏi vấn đề đó


Câu hỏi khá nhanh nên cô khá bất ngờ nên lắp bắp nói


-Tôi 20 tuổi rồi! - Lương Thuần Mỹ


Mặt anh thoáng chút bất ngờ 20 tuổi mà cô không đi học ĐH sao? Sao chỉ mới 20 tuổi đã làm trong công ty rồi? Cô nhỏ hơn mình tận 6 tuổi cơ đấy


-Vậy là cô Lương nhỏ hơn tôi 6 tuổi đấy. Cho nên có thể xưng hô 1 cách thân quen hơn 1 chút được không. Cứ tôi và cô, anh và tôi nghe rất gượng, rất khách sáo- anh vừa nói vừa cười


Cô thấy cũng đúng dù gì cũng nhỏ tới 6 tuổi xưng hô anh em là chuyện bình thường


-Được tùy anh vậy! - Lương Thuần Mỹ


-Ok. Vậy ngày mai anh đến đón em cùng anh đi ăn tối 1 bữa được không? Dù gì anh cũng muốn cảm ơn. Em đã không nhận tiền rồi thì có thể cho anh làm bạn của em mà. Bạn bè cùng ăn 1 bữa cũng quá đổi bình thường. Anh lại sắp về Mỹ không biết bao giờ sang lại Trung Quốc cho nên anh muốn em đồng ý dùng bữa tối với anh. Em không được từ chối đâu đấy - anh nói


Trước tình cảnh thế này cô phải làm sao đây. Anh lại có lòng quá nhiều. Chẳng lẽ cô lại từ chối, như vậy thì rất khó coi. Dù gì cũng là ăn 1 bữa tối thôi mà có gì to tát đâu


-Được! Ngày mai mấy giờ và địa điểm ở đâu - cô hỏi


-E làm việc ở đâu? Mấy giờ tan sở? Anh đến đón rồi cùng đi ăn luôn - Lục Lệ Thành


-Nhưng như vậy có bất tiện lắm không? - cô hỏi


-Không đâu anh rãnh mà. Từ giờ cho đến khi sang Mỹ anh có rất nhiều thời gian - anh nói


-Vậy thì anh đến công ty Trịnh Thị đó là nơi em làm việc. 17h30 là e tan sở rồi - cô nói


-Ừ vậy ngày mai anh đến đón em. Thôi cũng trễ rồi anh về đây, em ngủ ngon - Lục Lệ Thành


-Vâng! - Lương Thuần Mỹ


Nói rồi trợ lý đẩy anh ra ngoài. Cô tạm biệt 2 người họ rồi đóng cửa lại vào phòng ngủ


Thật ra cô rất ít bạn. Vì từ trước đến giờ cô khá là kín tiếng và kiệm lời. Bạn bè thì có nhưng không thân. Bây giờ lại có 1 người ăn nói nhẹ nhàng lịch sự như vậy muốn làm bạn với cô tất nhiên là cô rất quý rồi. Chưa ai mở lòng đến nói chuyện và tâm sự với cô nhiều cả. Cô cứu anh 1 lần cứ tưởng đã xong không ngờ 1 tháng sau anh vẫn tìm đến và muốn làm bạn tốt với cô. Cô khá là cảm động. Cô sẽ mãi xem anh là người bạn tốt vì sâu trong tâm cô cô tin anh là người tốt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.