“Chúng ta đang đi đâu đây?” Lizzie hỏi không chắc chắn, ngay khi nàng đứng trở lại được trên đôi chân mình và Ilios đã cách xa nàng một khoảng an toàn.
“Không phải đi đến vài hang động hẻo lánh để tôi có thể nhốt cô lại giam giữ như những nữ thần sông trong thần thoại Hy Lạp để chờ đón sự khoái lạc của vị thần của họ, nơi mà cô sẽ trở nên vâng lời để đáp trả mọi nhu cầu về thể xác của tôi, nếu đó là điều mà cô đang hình dung. Chúng ta chỉ quay trở lại tòa nhà Villa Manos, nơi tôi đang đậu xe thôi.”
“Villa Manos? Đó là nơi anh sống ư?” Lizzie thắc mắc_ sau cùng thì, đó là cũng là khá an toàn hơn khi nói về cái villa chứ không nghĩ về những tác động nguy hiểm của những lời nhận xét trước đó của chàng đang ảnh hưởng lên nàng.
“Không. Tôi có một căn hộ ở Thessloniki, trên tầng trên cùng của tòa nhà văn phòng Công ty xây dựng Manos. Căn villa này đã rất lâu đời, và tòa nhà thì không được sửa chữa gì. Đó là hy vọng của Tino khi hắn ta cứ khăng khăng đòi nó phải bị san bằng, bởi vì nó có thể đưa đến một mối nguy hại cho những người khách du lịch đến viếng thăm nơi tòa căn hộ kép mà hắn dự định xây lên ở đây_nhưng sau đó tôi đảm bảo với cô rằng cô đã biết tất cả về chuyện đó, vì cô là cộng sự của hắn mà”
Họ giờ đã gần đến được đỉnh của con dốc, và mặc dù rằng nàng thở không ra hơi Lizzie vẫn quay sang đối mặt với chàng, đôi mắt xám bình tĩnh hàng ngày của nàng sáng lấp lánh một tia chớp bạc lóe lên trong sự tức giận khi nàng phản đối. “Tôi đã nói với anh rồi. Tôi thậm chí chưa bao giờ gặp anh họ anh lần nào cả, chứ đừng nói đến là tiếp nhận sự tin tưởng của hắn ta để nhận sự giải bày cho những kế hoạch kinh doanh của hắn.”
“Kế hoạch làm ăn bao gồm việc thao túng tôi vào chuyện bán nửa phần đất ông nội để lại của tôi ngay khi hắn ép tôi chuyển tòan bộ hương hỏa của ông bà chúng tôi ra khỏi đó.”
Ilios đã bắt đầu trèo lên những bước cuối cùng trên con đường, vì thế Lizzie cũng làm tương tự, dẫn đến một sự dừng lại đột ngột khi nàng nhìn thấy những gì đang trải dưới chân họ, tắm mình trong những tia nắng yếu ớt còn lại của ban ngày.
Cuối cùng cũng hết chuyến đi dài và xa, viền hai bên là những cây bách của đảo Síp và bao bọc bởi những khu vừờn kiểu Ý, có con dốc thoai thoải từ bờ tường bằng gạch nung, toàn bộ thiết kế như một viên ngọc trai tương phản với màu xanh thẫm của đảo Síp và màu xanh của nước biển Aegean trước mặt nó, đóng khung một cách hoàn hảo bao quanh_
“Villa Emo,” Lizzie tuyên bố không ra hơi với cái giọng sửng sốt khi nàng chằm chằm nhìn vào tòa nhà. Nàng quay sang Ilios để nói mà không tin nổi, “Nó trông giống hệt như là Villa Emo_ cái nhà mà Palladio thiết kế ra cho gia đình Emo bên ngoài Venice.”
Hai dãy mái vòm thấp và trải dài ở hai bên của khu nhà chính_ cái mà là khu nông trại trong Villa Emo nguyên bản_ trải dài cân xứng hoàn hảo nhau, bo chóp cả hai bên theo kiểu chuồng cu truyền thống, trong khi đó thì tòa nhà chính của nó là một bản sao hoàn hảo của nguyên bản ở Ý.
“Nó thật xinh đẹp,” Lizzie thì thầm, khiếp sợ bởi sự cân xứng kỳ diệu của tòa nhà và tự hỏi làm thế nào mà tòa villa xinh đẹp của Palladio thiết kế cho gia đình Emo lại có thể chuyển đến nơi này, nơi mũi đất xa xôi của vùng Macedonia Hy Lạp.
“Một vẻ đẹp chết người, vài người có thể nói như vậy, bởi vì nó là khao khát của vài người muốn sở hữu nó mâu thuẩn với quyết tâm của ông tôi là giữ nó điều đó đã đánh đổi bằng mạng sống của cha tôi và cha của Tino”. Giọng chàng thô ráp khó nghe với chút cay đắng.
Không chờ xem Lizzie có theo sau chàng hay không, chàng bắt đầu bước xuống con đường dốc để hướng tới ngôi nhà. Một cách tự động Lizzie đi theo chàng, không thể nào ngăn mình không hỏi, ngay khi nàng bắt kịp chàng, “Chuyện gì đã xảy ra_ cho cha anh?” Nàng đã mất cha mẹ của mình, xét cho cùng, và nàng biết nỗi đau mất mát khủng khiếp đó.
“Chuyện gì xảy ra?” Ilios ngừng lại quá đột ngột đến nỗi Lizzie gần như bắn đại bác vào người chàng, chỉ ngừng được bằng cách đặt tay nàng lên cánh tay chàng để đứng vững. Nàng cũng chộp lại được sự an toàn và bình yên trong tâm hồn ngay khi nàng cảm thấy một làn sóng của cảm xúc giờ đang dâng lên do sự đụng chạm về thể xác với chàng đã gây ra. Làm sao người đàn ông này lại có thể làm được những điều mà không có bất kì người đàn ông nào khác đã từng có thể làm được như vậy, mà không thật sự làm bất kì thứ gì để khơi dậy nỗi đam mê mà nàng đang cảm thấy với chàng? Lizzie không biết, và nàng cũng không thật sự muốn biết. Nàng đơn giản chỉ muốn nó đừng xảy ra.
Ilios bắt đầu nói tiếp, và nàng ép mình phải tập trung vào những gì chàng đang nói chứ không phải những gì mà nàng đang cảm thấy.
“Người nắm quyền cai trị Junta ở thời đó tin rằng bởi vì ông nội tôi không đồng ý bán căn villa cho một trong số bọn họ nên ông tôi bị buộc phải lựa chọn giữa cái villa và mạng sống của những người con trai ông ấy. Họ đã đánh giá sai ông tôi, tôi e là thế. Vì ông đã chọn cái villa này”
“Hơn cả cốt nhục và máu mủ của mình sao?” Lizzie không thể che dấu nổi sự kinh hoảng không tin của nàng. “Làm sao ông ấy lại có thể làm một việc như thế được?”
Họ giờ đã đi đến khu vườn, và men theo con đường mòn quanh co quanh họ, nhưng thay vì bị thất vọng vì không thể nhìn thấy chúng chi tiết hơn nữa, Lizzie lại quá thất kinh vì nghĩ về những gì Illios đang kể với nàng.
“Ông không còn lựa chọn nào khác” Ilios bảo nàng khi họ vượt ra khỏi bóng mát của một hàng cây dọc đường tiến vào cái sân trong rải sỏi nơi chàng đậu xe ở đó.
“Vậy chuyện gì đã xảy ra_ cho… cho cha anh?” Lizzie buột phải hỏi câu hỏi.
“Ông đã bị bắn. Cả hai đều vậy. Nhưng không cùng một lúc. Cha của Tino, người em, ban đầu là được thả. Vì hình như ông đã làm thuyết phục Junta rằng nếu họ thả tự do cho ông, ông sẽ thuyết phục cha mình đổi ý. Nhưng khi ông không thể, thì điều khác biệt duy nhất trong số phận sau cùng của họ là cha tôi bị bịt mắt và bị bắn bởi một tổ bắn súng đối diện với ông trong khi chú tôi thì bị bắn vào sau lưng khi cố gắng trốn thoát chúng.”
Lizzie không thể nào ngăn được mình không run rẩy.
“Thật khủng khiếp_ cho bà mẹ tội nghiệp của anh”
“Tôi nghi ngờ chuyện bà quan tâm đến điều đó nhiều theo một cách này hay cách khác. Mẹ và cha tôi chỉ mới kết hôn khoảng 1 tháng_ một kiểu hôn nhân áp đặt_ và cùng lúc mẹ tôi sinh ra tôi thì Junta cũng sụp đổ”
Lizzie kinh hoảng.
“Vậy anh chưa từng được biết cha anh à?”
“Không”
“Và mẹ anh?”
“Bà đã tái hôn_ với một người anh họ, người mà bà thật sự yêu. Tôi được trao lại cho ông nội”
“Bà ấy đem anh đi cho?”
Một nỗi thương cảm dâng lên bên trong nàng theo mỗi câu trả lời cụt lủn của Ilios đã lớn dần thành một khối đau đớn vì lòng trắc ẩn. Nàng và các em mình đã biết tình yêu từ cha mẹ mình như thế nào, thời thơ ấu hạnh phúc ra sao, và Lizzie không thể nào ngăn được mình không cảm thấy sự mâu thuẫn giữa thời thơ ấu của nàng và thời thơ ấu mà Ilios hẳn đã có.
“Như bà đã nhìn nhận nó, bà đã kết hôn với cha tôi vì nghĩa vụ và có một con trai, và vì thế bà xứng đáng được đi theo trái tim mình, điều đó không giả dối với tôi”
“Giờ bà ta sống ở đâu? Anh có gặp bà ấy không?”
“Bà ta và người chồng thứ hai đã bị giết trong một cơn bão bất thường khi họ đi chèo thuyền.”
Lizzie có thể hiểu tại sao một người lại muốn giữ một ngôi nhà đẹp như thế trong gia đình mình_ nhưng chắc chắn là không chịu cái giá là mạng sống của những đứa con mình. Làm sao một người đàn ông lại có thể hy sinh những đứa con trai của chính mình như cách mà ông của Ilios làm được nhỉ?
“Villa Manos không chỉ là một tài sản thừa kế, nó còn là một niềm tin thần thánh” Ilios nói với nàng lạnh lùng, rõ ràng đã đoán được những gì nàng đang nghĩ. “Tổ tiên của chúng tôi đã truyền lại khi ông xây lên nó rằng miễn là nó còn ở trong tay của gia đình Manos thì gia đình chúng tôi sẽ còn sống và lớn mạnh, còn không nếu nó bị mất cho người ngoài thì dòng họ của chúng tôi sẽ queo quắt lại và thành tro bụi. Nó là trách nhiệm của Manos người giữ chìa khóa của Villa Manos phải đảm bảo rằng phải có con cháu để truyền lại nó cho đời sau. Bởi vì hắn là người lớn hơn trong hai anh em họ chúng tôi, nên anh họ tôi đã lớn lên với niềm tin_ như tôi đã có_ rằng ông tôi sẽ truyền cái chìa khóa lại cho hắn”
“Vậy thì tại sao ông không làm thế?” Lizzie không thể ngăn được tò mò.
“Tôi bước ra ngòai với thế giới và tự làm mọi thứ cho mình, trong khi Tino thích sống nhờ vào chút tiền của nhỏ bé của ông tôi còn để lại. Cuối cùng ông tôi quyết định dựa trên lịch sử của chúng tôi và vì tương lai sẽ an toàn hơn trong tay tôi. Nên mảnh đất ông chia hai cho chúng tôi, nhưng căn nhà ông để lại cho tôi”
Đó là một câu chuyện về bi kịch Hy Lạp có thật trong nhiều cách, Lizzie phản ảnh khi Ilios tiến thẳng đến một chiếc xe hơi có vẻ đắt tiền, cái mà Lizzie giờ đã có thể nhận ra đó là một chiếc Bentley. Chàng bấm mở khóa cửa sau và sau đó mở cửa ra cho nàng.
Nàng không còn lựa chọn nào tốt hơn là đi với chàng. Lizzie biết điều đó, nhưng nàng vẫn còn ngần ngại.
Cuối cùng thì vì lòng trắc ẩn cuả nàng đối với đứa bé mà chàng đã từng đã nhiều hơn sự nhận thức được sức mạnh của chàng bao trùm lên cả nàng, đã làm cho nàng chui vào bên trong cái ghế bằng da sang trọng và đắt tiền đó. Ilios xếp cái vali vào thùng xe trước khi ngồi vào ghế tài xế và khởi động xe.
Thật là một tài sản thừa kế kinh khủng, và đồi bại, Lizzie nghĩ một cách buồn bã khi họ bật nảy lên tông xuống làn đường bị lún.
Ngày vào tháng Ba rất mau tối khi mới vừa quá giờ chiều lúc họ vưà đến con đường chính dẫn về Thessalonica. Đó là một ngày dài với Lizzie, vì nàng phải thức dậy lúc 5 giờ sáng để bắt kịp chuyến bay, và những lo lắng nàng phải chịu đựng thêm vào với sự mệt mỏi của nàng lúc này. Kết hợp với tiếng vo ve êm ái dễ chịu của cái xe đắt tiền, nó đã ru nàng vào giấc ngủ và liền sau đó giật mình thức dậy để chiến đấu lại sự mong muốn được nhắm mắt ngủ tiếp. Nàng có thể cảm thấy kinh hoảng vì câu chuyện mà chàng đã kể, và tràn đầy lòng thương xót cho đứa bé đơn độc là chàng khi đó, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng cảm thấy thoải mái với việc ngủ quên với sự có mặt của chàng bên cạnh. Hơn thế nhiều. Có thứ gì đó quá thân thiết, quá dễ bị tấn công để cho phép nàng ngủ mà với sự có mặt mà còn thức của chàng.
Và chắc hẳn cuối cùng nàng đã không thể ngăn được mắt của mình khỏi nhắm lại và đầu nàng rơi xuống dựa vào chỗ để gối đầu bằng da, với khuôn mặt nàng hướng về phía người đàn ông mà giờ đang điều khiển cuộc sống của nàng.
Ilios quan sát nàng. Cấu trúc xương bên dưới nước da xanh xao nhợt nhạt của nàng là một cấu trúc thanh tú, vẻ đẹp của nàng hoàn toàn cổ điển và kiên trì. Lòng trung thành của nàng đối với gia đình mình thật phù hợp với một trong những giáo lí quan trong nhất của xã hội Hy Lạp truyền thống. Nàng là, chàng nhận ra khi nhìn nàng, một loại phụ nữ mà một người đàn ông mong muốn kết hôn hơn là chỉ đơn giản muốn lên giường để thỏa mãn những ham muốn nhất thời.
Ilios thở hắt ra vì hiện thực đột ngột mà suy nghĩ của chàng đang hướng chàng tới.
Cái xe tông vào một cái ổ gà trên đường, đánh thức Lizzie dậy.
Nàng đã tự bảo mình thứ gì về việc không được phản bội thêm nữa những điểm yếu của mình chưa nhỉ? Nàng tự khuyến cáo mình phải cẩn thận khi nàng ngồi dậy,và sau đó cau mày nhìn đồng hồ và nhận ra được đã mấy giờ rồi.
“Xin thứ lỗi cho tôi, nhưng tôi phải gởi một tin nhắn” nàng bảo Ilios, và với tay lấy cái điện thọai của mình.
“Cho người yêu của cô à?” Ilios thách thức nàng.
“Không! Tôi không có người yêu nào cả!” Lizzie ngay lập tức phản đối.
Cái lông mày màu tối nhướng lên. “Thật là một phản đối kịch liệt, gần như bị sốc_ và chắc chắn đó hoàn toàn là tự nhiên khi một phụ nữ ở tuổi cô phải có một người đàn ông trong đời và trên giường của mình. Cô bao nhiêu? 24? 25? Rốt cục, cô có thể khó mà vẫn còn là trinh nữ”
“Đương nhiên là không. Và tôi đã 27” Lizzie nói với chàng.
Đương nhiên là không rồi. Nhưng mối quan hệ giới tính cuối cùng của nàng_ thật sự, mối quan hệ giới tính duy nhất của nàng_ đã là khi nàng còn ở đại học. Và nó đã tồn tại chỉ vì nó là việc đã làm chứ không vì nàng và người con trai đó đã vạch kế hoạch cùng nhau chung sống trọn đời. Sau đó mọi chuyện đổi khác. Nàng còn trẻ, và cuộc sống thì có nhiều niềm vui. Và niềm vui đã mất hết trong đời nàng theo cái chết của cha mẹ nàng.
“Và tôi không bị sốc. Nó đơn giản là tôi có nhiều thứ quan trọng để nghĩ hơn là đàn ông.”
“Ví dụ như?”
“Gia đình tôi_ các em tôi và cháu tôi. Nó thật ra là những đứa bé trai mà tôi cần phải gởi tin. Tôi hứa với chúng tôi sẽ làm thế vì tôi sẽ không có ở nhà để đọc cho chúng nghe những câu chuyện trước khi đi ngủ_ tối nay là đến lượt của tôi” Cảm xúc làm nghẹn lại giọng của Lizzie. “Gia đình tôi thì quan trọng đối với tôi nhiều hơn bất kì người đàn ông nào có thể. Tôi phải đặt chúng lên hàng đầu. Chúng phụ thuộc vào tôi, và tôi không thể để chúng thất vọng. Chúng có ý nghĩa với tôi nhiều hơn là những…những thú vui xác thịt nông cạn.”
Một cách tự động Ilios muốn phản đối, muốn tống sạch và từ chối những nhận thức thật của chàng về cái sự xúc động trong giọng nói của Lizzie khi nàng nói về gia đình mình. Không có chỗ cho cái loại tình cảm ủy mị đó trong cuộc sống hiện tại của chàng hay trong những kế hoạch về cuộc sống tương lai của chàng. Sẽ không có mãi mãi.
“Nếu cái kinh nghiệm vui thú xác thịt duy nhất của cô đã từng là nông cạn vậy khó mà ngạc nhiên khi nó không bận tâm đến cô khi cô từ bỏ nó” thay vào đó chàng lạnh lùng nói với Lizzie. “Một người tình tuyệt vời là người biết bổn phận mình là làm cho sự vui sướng của bạn tình mình kéo dài mãi như cô ấy muốn thế”
“Nói thì thật dễ,” Lizzie đáp lời, mãnh liệt che dấu mình và tỏ ra hững hờ như chính Ilios vậy. Thực tế là sự quan sát bình thường của chàng đã có một ảnh hưởng cực kì và không mong muốn đến nàng. Nó đã làm cho nàng tự hỏi chính mình những câu hỏi mà nàng biết mình không thể trả lời được. Những câu hỏi đại loại như là nó sẽ thế nào khi trở thành người tình của Ilios Manos?
“Và tôi cam đoan với cô là rất dễ làm, khi có người biết được cách” Ilios quay lại thọc câu bình luận vào bên dưới sự tự vệ của Lizzie và kéo ra một tiếng thở hổn hển mềm mại đang bị nàng phản ứng chẹt lại.
Đương nhiên Ilios Manos sẽ là một người tình có kinh nghiệm. Dĩ nhiên chàng sẽ biết chính xác cách làm cho bạn tình của mình hài lòng_ thậm chí rằng bạn tình của chàng là một người không được rèn luyện dạy dỗ việc ấy giống như nàng.
Giờ nàng đang loạng choạng lúng túng, bị nhấn chìm xuống cơn lũ của một cơn sóng nhận thức dâng tràn qua người nàng, một cơn lũ nguy hiểm của những xúc động, khao khát, và_ tuyệt vời như ở thiên đường, vâng_ những hình ảnh nữa, hình ảnh của hai cơ thể trần truồng quấn vào nhau khoái lạc, một người là nàng và người kia là Ilios. Ngừng lại ngay, Lizzie cảnh báo mình,vì bắt đầu hoảng sợ. Nàng không thể chịu đựng nổi sự bê tha này. Nó còn hơn là quá nguy hiểm nữa.
Lizzie kiên quyết tập trung vào viết tin nhắn cho hai đứa cháu trai nàng, thêm vào vài lời với em gái mình, kể cho nó biết rằng nàng vẫn còn bị mắc míu vào cuộc thảo luận về lá thư và sẽ liên lạc lại thật sớm khi nàng có gì đó cụ thể để thông báo cho chúng biết.
“Tôi đoán là các em gái cô đã nhận thức được mục đích của chuyến đi đến Hy Lạp của cô phải không?” Ilios hỏi Lizzie.
“Vâng” nàng đồng tình. “Chúng đã đọc lá thư của anh” Cái suy nghĩ về việc các em nàng sẽ cảm thấy thế nào nếu chúng biết những gì Ilios đã nói với nàng_ những gì mà chàng đã yêu cầu nàng_đã mang đến một cục nghẹn lên cổ của Lizzie. Chúng sẽ bị sốc kinh khủng_ và cũng lo lắng nữa, vì sự an toàn của chính bọn họ.
Cái suy nghĩ đó đã làm nàng quay sang Ilios thật mạnh và tha thiết van xin chàng, “Chắc chắn là chúng ta có thể đi đến một vài thỏa thuận hợp lí mà để tôi có thể trả nợ cho anh chứ?”
“Ý của cô là gì với từ “hợp lí”?” Ilios hỏi.
Lizzie lắc đầu. “Có lẽ tôi có thể làm việc cho anh với tư cách là một nhà thiết kế nội thất được không?”
“Công việc xây dựng mà tôi làm là những dự án thương mại quy mô rất lớn_ nhà trường, văn phòng, toà nhà công ty, những loại như vậy. Tuy nhiên…” Ilios ngừng lại, quay sang trao cho nàng một cái nhìn đánh giá bên trong bóng tối của cái xe chàng. “Có một giải pháp thay thế mà cô có thể xóa được nợ nần giữa chúng ta thôi”
Lizzie liếm đôi môi đột nhiên bị khô khốc của nàng bằng đầu lưỡi, trước khi hỏi với cái giọng mà hơi bị khan đi vì căng thẳng. “Và đó là gì?”
Chiếc Bentley gia tăng tốc độ khi Ilios vượt qua cái xe trước mặt họ. Sự trì hoãn trả lời càng làm nàng thêm căng thẳng hơn.
Nó dường như là một khoảng thời gian vô tận trước khi chàng quay lại nhìn nàng, những đường nét của khuôn mặt chàng được vẽ lên bởi ánh trăng chiếu lọt vào trong xe. Nó là một nét nhìn nghiêng của một người đàn ông đẹp trai không thể cãi và rất gợi tình, Lizzie phải thừa nhận vậy, nhưng có một sự cay nghiệt ở bên dưới của cái miệng chàng, nó làm cho nàng run rẩy tận bên trong. Nàng không chắc cái nào làm cho nàng sợ nhất: tác động của sự cay nghiệt của chàng lên nàng quá dễ dàng làm méo mó những cảm xúc, hay tác động của sự gợi cảm của chàng lên nàng quá dễ dàng làm khơi dậy những tình cảm của nàng.