Thấm thoát, ba năm lại trôi qua, trong thời gian này, Tường Tử hiểu rõ cái gì gọi là khổ cực lầm than. Đi học ở nhà trẻ, mỗi ngày cô giáo phát đồ ăn vặt, trừ khi Nguyệt Nguyệt không thích ăn thì Tường Tử không nhận được gì cả.
Cái này chỉ là việc nhỏ. Dù sao, bà Lâm đã nói, con trai nên ít ăn hàng. Thế nhưng vì sao ngay cả lúc ăn cơm, thịt trong bát cũng bị Nguyệt Nguyệt giành lấy chứ? Sau đó, trong bát của cậu chỉ còn một đống rau cải, mà Nguyệt Nguyệt thì vừa cười hì hì vừa ăn thịt, vừa nói với Tường Tử, “Mẹ nói phải ăn nhiều rau cải, bổ sung vitamin!!!”
Do vậy mới thành ra thế này, mỗi ngày về nhà Tường Tử đều nói với mẹ: “Mẹ ơi, con muốn ăn thịt, ăn thịt…” Sau đó, bà Lâm đau lòng không thôi, bà tưởng rằng thức ăn của nhà trẻ không ngon, nên mỗi ngày đều quan tâm đặc biệt, làm chút thịt bò cho cậu mang theo.
Thế nhưng buổi tối cậu vẫn kiên trì muốn ăn thịt.
Cuối cùng, bà Lâm cũng quen, cho rằng Tường Tử nhà bọn họ thích ăn thịt. Như thế cũng tốt, bé trai thích ăn thịt, tướng tá sẽ mau cao lớn. Thế thì cũng tốt cho cơ thể. Mấy năm nay, cậu vẫn không lớn bằng Nguyệt Nguyệt, khung xương quả thật nhỏ hơn Nguyệt Nguyệt một số. Tuy rằng thoạt nhìn cậu rất nho nhã, nhưng rốt cuộc vẫn béo một tí thì tốt hơn.
Thực ra cũng không thể trách Tường Tử. Từ sau khi Nguyệt Nguyệt biết được bà Lâm quan tâm đặc biệt với Tường Tử, những món đồ ăn vặt được bà chuẩn bị cho cậu liền nằm trong bụng của Nguyệt Nguyệt.
Ngay từ đầu, Tường Tử đã không muốn. Bạn nói xem, hai đứa trẻ đều ở tuổi thích ăn hàng, ai muốn mỗi ngày đều bị giành lấy đồ ăn, hơn nữa, ngày nào cũng thế.
Cơ mà hết cách rồi. Ngày đầu tiên khi hai bà mẹ đưa hai đứa tới trường, sau khi hai bà trở về, Nguyệt Nguyệt liền kéo Tường Tử đến bên cạnh xích đu ở nhà trẻ, nói với cậu: “Ông xã, tớ muốn ăn thịt…”
“Không cho!” Tường Tử trưng ra vẻ mặt đánh chết cũng không cho.
Vì thế, Nguyệt Nguyệt vung nắm tay qua, đánh Tường Tử ngã trên mặt đất, sau đó động tác mau lẹ đoạt lấy cặp sách của Tường Tử, rồi lấy ra thịt bò ở bên trong nhét vào cặp sách của mình. Sau đó, Nguyệt Nguyệt mới nhìn đến Tường Tử bị ngã muốn khóc nhưng chịu đựng, cô bé cười hì hì nói, “Ông xã, có đau không? Tớ kéo cậu đứng lên nha!”
“Nguyệt Nguyệt, tớ phải mách mẹ tớ cậu giành đồ của tớ…” Khóe mắt Tường Tử rưng rưng, cậu lên án.
Sau đó, chỉ nghe một tiếng “bốp”, Nguyệt Nguyệt vung bàn tay qua: “Cậu dám mách lẻo?”
“Tớ còn phải mách cậu luôn ra tay đánh tớ.” Tường Tử sờ lên chỗ vừa bị Nguyệt Nguyệt đánh, cậu khóc nói.
“Phịch!” Hai tay Nguyệt Nguyệt dùng sức, lại đẩy ngã Tường Tử trên mặt đất lần nữa, sau đó cô bé ngồi trên người cậu, bàn tay nhỏ bé túm chặt áo cậu, rồi nói, “Cậu còn dám mách không?”
“Tớ phải mách mẹ, Nguyệt Nguyệt là bà vợ hung dữ, tớ phải bỏ cậu!” Tường Tử không thèm đếm xỉa mà quát to.
“Bốp!” “Cậu dám!” Nguyệt Nguyệt lại vung bàn tay qua.
“Hừ, cậu đánh đi! Trừ phi cậu đánh chết tớ, bằng không, tớ nhất định phải bỏ cậu!” Tường Tử trưng ra dáng vẻ thà chết không chịu khuất phục.
“Hừ!” Nguyệt Nguyệt không đánh cậu nữa, cô bé vươn bàn tay bóp cổ Tường Tử, lung lay cái đầu nhỏ của cậu, “Cậu mách hay không? Cậu mách hay không?”
“Không được!” Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Cậu là ông xã của tớ, cậu nghe lời thì tớ sẽ không bỏ cậu.”
“Thế tớ không nghe lời thì cậu sẽ bỏ tớ phải không?” Tường Tử đột nhiên tràn đầy hy vọng hỏi.
“Không.” Nguyệt Nguyệt lắc đầu, “Tớ sẽ đánh cậu!!!”
“Oa…” Tường Tử rốt cuộc chịu không nổi, cậu lớn tiếng òa khóc.
Kỳ thật, lúc đầu Tường Tử không biết cái gì gọi là bỏ vợ. Cho đến một ngày, bà Lâm đang xem tivi, Tường Tử chỉ vào người phụ nữ rất nghèo túng trên tivi hỏi: “Mẹ, vì sao dì ấy mắc mưa thế? Ông xã của dì ấy không tới đón dì ấy sao?” Bà Lâm cười trả lời, “Ai bảo cô ta là bà vợ hung dữ, luôn bắt nạt người khác. Đây là kết cục của cô ta, đáng đời, ông xã cô ta đã bỏ cô ta từ lâu rồi!”
Sau đó, Tường Tử dùng đòn sát thủ này. Thế nhưng, kết cục lại thành ra thế này…
Vì thế hôm nay khi về nhà, Tường Tử ủ rũ kéo góc áo của bà Lâm hỏi: “Mẹ ơi, con không làm ông xã được không…”
“Vậy con muốn làm gì, bảo bối?” Bà Lâm không hiểu nên hỏi.
“Con muốn làm bà xã, làm bà xã của Nguyệt Nguyệt…” Tường Tử lập tức trả lời.
“Ôi trời, bảo bối, hôm nay con sao vậy? Bị bệnh rồi ư?” Bà Lâm vươn tay sờ trán Tường Tử, tường rằng cậu phát sốt cho nên nói mê sảng, “Tường Tử, đương nhiên không được. Con là con trai, con trai chỉ có thể làm ông xã.”
“Hu hu hu…” Tường Tử nghe mẹ trả lời xong, cậu lập tức khóc lên, cậu không muốn làm con trai.
Thế là, Tường Tử cam chịu số phận, mỗi ngày đều ngoan ngoãn “nuôi” bà xã.
Sau đó hai đứa lên tiểu học.
Hồi ấy, vì để dễ quản lý, trong trường một lớp không thể vượt quá ba mươi học sinh. Bà Khúc chọn lớp kia cho Nguyệt Nguyệt, có xấp xỉ hai mươi học sinh nữ, học sinh nam thì chỉ mấy người. Dù sao, bà Khúc hy vọng Nguyệt Nguyệt nhà bà trở nên tao nhã. Thế nhưng, bà Lâm thấy tình huống này, có chút nhíu mày.
Bà luôn sợ gia đình mình sẽ nuôi Tường Tử trở thành đứa con trai thiếu đi khí phách. Trong nhà ngoài ông Lâm ra thì đều là nữ, đó là chuyện đã hết cách rồi, nhưng đi học mà vẫn thế thì không ổn lắm.
Bởi vậy bà mở lời hỏi ý kiến của Tường Tử, xem cậu có thể tách ra với Nguyệt Nguyệt không.
“Tường Tử, con muốn học cùng lớp với Nguyệt Nguyệt không?” Bà Lâm hỏi.
“Bọn con không phải luôn học chung lớp sao?” Tường Tử nghi hoặc hỏi.
“Là thế này, hiện tại lớp của Nguyệt Nguyệt có gần hai mươi bạn nữ, mẹ nghĩ rằng có lẽ con sẽ thích chơi với các bạn nam, cho nên mẹ hỏi ý kiến của con. Nếu con không muốn tách ra với Nguyệt Nguyệt thì chúng ta sẽ đi đăng ký vào lớp của Nguyệt Nguyệt.”
“Mẹ, mẹ nói là, con với Nguyệt Nguyệt tách ra sao?” Tường Tử không chắc chắn hỏi.
“Ừ! Nếu con không muốn thì học chung với Nguyệt Nguyệt cũng được.” Bà Lâm vội vàng trấn an.
“Được ạ! Mẹ ơi, con không muốn học chung với Nguyệt Nguyệt. Con muốn chơi cùng với các bạn nam khác…!!!” Tường Từ vội trả lời.
“Ờ, được, mẹ đi đăng ký cho con bây giờ.” Bà Lâm hài lòng trả lời. Xem ra, Tường Tử nhà bà vẫn thích chơi cùng với những bé trai.
Kỳ thật bà Lâm đã nghĩ sai rồi, sau ba năm trời bị Nguyệt Nguyệt ức hiếp, Tường Tử chỉ là không muốn học cùng với Nguyệt Nguyệt mà thôi…
Vì thế, bắt đầu từ hôm đó, Nguyệt Nguyệt học lớp một, học sinh nữ chiếm đa số. Tường Tử học lớp hai, học sinh nam chiếm đa số.
May mà Tường Tử không học lớp một, không thì cậu có thể sẽ bị dưỡng thành một người chồng “nhỏ” rồi.
Ví dụ rất điển hình chính là mỗi khi hết giờ học, học sinh nam của lớp một bị học sinh nữ đuổi theo đánh, ban đầu còn dám phản kháng, sau đó bị một đám học sinh nữ vây đánh!.Thế là các cậu học sinh không dám phản kháng nữa, nhưng họ vẫn bị đánh, vì thế sau này tạo thành một màn rất lạ lùng.
Mỗi khi tan học, học sinh nam của lớp một liền chạy vào toilet nam, học sinh nữ ở phía sau đuổi theo đánh. Sau khi bọn họ trốn vào toilet nam thì mới bắt đầu quát với các cô bạn, “Có bản lĩnh thì các cậu vào đi!”
Tiếp đó xuất hiện một màn rất hùng vĩ —— một đám học sinh nữ đứng kín mít ở cửa toilet nam mắng chửi. Mà học sinh nam của lớp một thì trốn bên trong không dám đi ra…
Mỗi lần Tường Tử trông thấy cảnh tượng này, cậu cảm thấy mình rất may mắn không học lớp một. Bằng không, người bị truy đuổi có lẽ là chính mình…
Tuy rằng, hiện tại cậu học lớp này, có bọn tiểu bá vương Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy, thế nhưng vẫn còn đỡ hơn Nguyệt Nguyệt, cậu có thể chịu đựng được hai anh chàng kia.
So với hồi trước học chung với Nguyệt Nguyệt thì hiện tại hạnh phúc bao nhiêu. Tuy rằng Nguyệt Nguyệt vẫn hay đánh cậu mấy cái để trút giận, nhưng mà dù sao cũng không thường xuyên.
Bởi vậy, Tường Tử vô cùng cảm ơn các bạn nam kia đã khiến Nguyệt Nguyệt phân tán sự chú ý. Vì thế, mỗi lần bọn họ mượn chép bài tập của cậu, cậu đều rất rộng rãi, có đôi khi còn lấy ra kẹo mà mình đã giấu riêng để “an ủi” bọn họ.
Thật sự là vất vả cho các cậu. Không có các cậu thì đâu có tôi sống hạnh phúc như bây giờ.
Nhờ thế, hiện tại Nguyệt Nguyệt là lớp trưởng của lớp một, người đứng đầu của lớp một là nữ sinh, cần dùng nhiều thời gian củng cố đặc quyền của các bạn nữ, vì thế Tường Tử rốt cuộc được giải thoát rồi.
Đôi khi, Tường Tử thậm chí nghe được Nguyệt Nguyệt khen cậu: “Ông xã, vì sao nam sinh của lớp tớ không nghe lời giống như cậu vậy?”
Tường Tử dựa vào nhận thức của bản thân, không tốt lành gì mà trả lời: “Là vì bọn họ bị đánh chưa đủ!!!”
Thế là ngày hôm sau có thể nhìn thấy, học sinh nam của lớp một chạy nhanh hơn. Bởi vì Nguyệt Nguyệt đang truy đuổi ở phía sau…