Cô Vợ Hung Dữ

Chương 23: Trừng trị Vương Nguyệt



Tường Tử nghe thấy lời này, rốt cuộc mới hoàn hồn.

“Cậu nói cái gì?” Tường Tử quay đầu, ngơ ngác nhìn Vương Nguyệt hỏi.

“Ặc, không có gì…” Vương Nguyệt thấy vẻ mặt Tường Tử bất thường, cô ta vội vàng phủ nhận.

“Vương Nguyệt, cậu vừa mới nói gì thế, tôi không nghe rõ, cậu nói lại lần nữa được không?” Tường Tử thấy Vương Nguyệt lắc đầu phủ nhận, cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, khuôn mặt tươi cười, ôn hòa hỏi.

Nhưng mà bàn tay cầm chiếc ô tô lại nắm thật chặt, giống như nén chịu cơn giận thật lớn.

“Ặc, mình không có ý gì khác…” Vương Nguyệt thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

“Hồi nãy cậu nói là muốn làm bà xã của tôi phải không? Vương Nguyệt? Tôi không nghe lầm chứ?” Tường Tử thấy Vương Nguyệt im lặng không nói chuyện lúc nãy, vì thế cậu nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô ta, lắc nhẹ, làm như không nhịn được vui mừng mà hỏi.

Vương Nguyệt bèn gật đầu, nhưng không nâng đầu lên, ngược lại còn cúi thấp hơn, một âm thanh khẽ khàng truyền đến: “Ừm…”

Sau đó, chỉ thấy Tường Tử dùng một tay đẩy ngã Vương Nguyệt từ trên ghế xuống đất, cậu chỉ vào cô ta mắng: “Đồ hèn hạ!”

Vương Nguyệt ngỡ ngàng, căn bản không biết phản ứng thế nào, chuyện gì đã xảy ra?

Vừa nãy âm thanh của Tường Tử chẳng phải là vui vẻ lắm sao? Dựa theo lẽ thường mà nói, cậu cũng có khả năng thích cô ta. Hơn nữa hiện tại Nguyệt Nguyệt tạm nghỉ học, các nữ sinh khác trong lớp ngoài cô ta ra thì không ai thân thiết với Tường Tử, cậu và cô ta ở cùng nhau là chuyện rất tự nhiên mà.

Huống hồ, cô ta thích cậu như vậy.

Nhưng vì sao lại thế này? Vì sao Tường Tử đẩy cô ta xuống đất, còn chỉ vào cô ta mà mắng cô ta? Không thể nào, chẳng lẽ có hiểu lầm gì đó?

Vì thế, Vương Nguyệt từ dưới đất ngồi dậy, ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc hỏi Tường Tử: “Tường Tử, cậu làm sao vậy? Vì sao cậu mắng mình?”

“Mắng cô? Cô còn hỏi tôi vì sao mắng cô? Cái đồ hèn hạ này, nếu không phải bà xã tôi không cho phép đánh con gái, tôi còn muốn đánh cô đấy.” Tường Tử nhìn Vương Nguyệt giả vờ đáng thương trước mặt, cậu tức tối giậm chân.

Đúng vậy, chính là cái dạng này, giả vờ điềm đạm đáng yêu, giả vờ nhu nhược yếu đuối, mới khiến cậu mắc mưu, khiến cậu tưởng Nguyệt Nguyệt bắt nạt cô ta. Khiến cậu phạm sai lầm, bất cẩn đẩy Nguyệt Nguyệt, khiến Nguyệt Nguyệt giận cậu không thèm về nhà, khiến bà xã cậu chạy mất…

Hiện tại, cô ta lại còn muốn thay thế địa vị của Nguyệt Nguyệt, làm bà xã của cậu, quả thực là mơ mộng hão huyền.

Giờ đây Tường Tử hận không thể chặt Vương Nguyệt thành tám khúc.

Trước kia cậu không hiểu chuyện, luôn nghĩ rằng Nguyệt Nguyệt bắt nạt người khác. Nhưng bây giờ cậu đã hiểu. Nguyệt Nguyệt đối với bất cứ cô gái nào cũng tốt lắm, tuyệt đối sẽ không ra tay với bạn nữ, đánh bạn nữ khác. Giống như trong trường bọn họ, có một nữ sinh ngày nào cũng chỉ vào mũi Nguyệt Nguyệt mắng cô, Nguyệt Nguyệt chưa từng đánh cô ta, nhiều lắm chỉ là không cho những bạn học xung quanh chơi chung với cô ta thôi.

Như vậy, chuyện lần trước, hoàn toàn không có khả năng Nguyệt Nguyệt đánh Vương Nguyệt.

Thế thì chính là cậu sai rồi?

Cậu oan uổng bà xã của cậu?

Chẳng trách Nguyệt Nguyệt không muốn về nhà, chẳng trách cô phải tạm nghỉ học, không muốn gặp cậu, thì ra đều là lỗi của cậu.

“Tường Tử, Tường Tử, có phải cậu nghe người khác nói lung tung, hiểu lầm cái gì không?” Khi nghe được lời nói của Tường Tử, Vương Nguyệt vội vàng mở miệng hỏi.

“Hiểu lầm? Bây giờ cô còn không biết xấu hổ mà nói hai chữ hiểu lầm này với tôi?” Tường Tử tức giận đến nỗi ngón tay hơi run.

“Tường Tử, Tường Tử, rốt cuộc cậu sao thế?” Vương Nguyệt hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

“Đừng gọi tôi là Tường Tử, cô không xứng. Tôi nói cho cô biết, cả đời này bà xã của tôi là Khúc Nguyệt Nguyệt, sẽ chỉ là Khúc Nguyệt Nguyệt!” Tường Tử hô to khẳng định.

“Khúc Nguyệt Nguyệt có cái gì tốt?” Vương Nguyệt nghe Tường Tử nói, lập tức không chịu được, cô ta gào theo, “Khúc Nguyệt Nguyệt, Khúc Nguyệt Nguyệt, ngoài Khúc Nguyệt Nguyệt thì cậu không thể nhìn đến mình sao? Ngoại trừ bắt nạt cậu thì Khúc Nguyệt Nguyệt có gì tốt chứ?”

“Tôi thích bà xã tôi bắt nạt tôi. Chỉ cần là bà xã của tôi, cậu ấy làm gì tôi cũng thích. Tôi không quan tâm cậu ấy có bắt nạt tôi không, tôi cứ thích cậu ấy đấy! Hơn nữa, cô dựa vào gì mà so sánh với bà xã của tôi?” Tường Tử mở miệng khinh thường.

“Dựa vào cái gì? Dựa vào mình tốt hơn cô ta!” Vương Nguyệt lập tức kích động trả lời, “Tường Tử, cậu nhìn mình xem, mình đẹp hơn Khúc Nguyệt Nguyệt, thành tích giỏi hơn cô ta, mình đối với cậu tốt hơn cô ta, tính tình mình tốt hơn cô ta… Khúc Nguyệt Nguyệt bá đạo như vậy, trước sau vẫn bắt nạt cậu. Vả lại, mình sẽ đau lòng cho cậu. Mình có điểm nào không tốt hơn Khúc Nguyệt Nguyệt chứ?”

“Cái tốt của bà xã tôi, cô không thể nào biết được. Cho nên ở trong mắt cô, cô đều tốt hơn Nguyệt Nguyệt mọi mặt.” Ánh mắt Tường Tử hơi u ám, cậu trả lời, sau đó trực tiếp quát to.

“Thế những cái đó có ích lợi gì? Cô không phải là Nguyệt Nguyệt của tôi! Cho dù cô tốt thế nào đi chăng nữa tôi cũng không cần.”

“Cô xinh đẹp thì sao? Đó là trong mắt người khác cảm thấy cô đẹp, nhưng tôi có từng nói cô đẹp chưa? Từ trước đến nay tôi chỉ thấy bà xã tôi là đẹp nhất! Thành tích tốt thì thế nào? Bà xã tôi không cần thành tích tốt cũng rất lợi hại. Thành tích của tôi tốt là được rồi. Còn nữa, sao cô biết Nguyệt Nguyệt không tốt với tôi? Tôi thích bà xã tôi đối với tôi như vậy. Cuối cùng, cô nói tính tình cô tốt hơn Nguyệt Nguyệt?” Tường Tử nhìn chằm chằm Vương Nguyệt, nhìn đến mức khiến cô ta ớn lạnh toàn thân cậu mới nói tiếp.

“Tôi thích sự bá đạo của bà xã tôi nhất.”

“Cho nên cô dựa vào gì mà đánh đồng với bà xã của tôi? Cô coi mình là cái gì hả!!!”

Vương Nguyệt nghe Tường Tử nói vậy mới rốt cuộc phản ứng lại, dường như ở trong mắt Tường Tử, mọi thứ của Nguyệt Nguyệt đều là tốt. Cho dù cô ta tự cho là mình tốt hơn Nguyệt Nguyệt, những chỗ tốt hơn Nguyệt Nguyệt ở trước mặt Tường Tử đều chẳng là gì. Bởi vì ở trong mắt Tường Tử, những chỗ không tốt của Nguyệt Nguyệt trong mắt cậu đều là tốt cả.

Dù sao, chỉ cần là Nguyệt Nguyệt, thế thì ở trong mắt Tường Tử chính là tốt.

Cho nên những người khác xuất sắc thế nào đi nữa cũng vô dụng.

Như vậy, cô ta nghĩ trăm phương nghìn kế ép Khúc Nguyệt Nguyệt bỏ đi là vì cái gì? Chuyện này ở trong mắt mọi người, chẳng phải là trò cười cho thiên hạ ư?

Giờ phút này, Vương Nguyệt rốt cuộc nhận ra, tất cả cố gắng của cô ta vốn chỉ là trò đùa. Tuy rằng ép Khúc Nguyệt Nguyệt bỏ đi, nhưng khiến Tường Tử thực sự ý thức được, cậu hoàn toàn không thể tách khỏi Khúc Nguyệt Nguyệt.

Cho nên, cuộc chiến tự cho là toàn thắng, kết quả là thất bại thảm hại.

Tới lúc này, Vương Nguyệt không còn ẩn giấu bản thân, cô ta đứng lên, chỉ vào Tường Tử quát lớn.

“Lâm Tường, cậu đừng có quá đáng!”

“Tôi quá đáng! Cô còn nói tôi quá đáng? Cô dùng kế hãm hại Nguyệt Nguyệt, ép cậu ấy bỏ đi, còn muốn làm bà xã của tôi, cô còn mặt mũi nói tôi quá đáng? Con mẹ nó, tôi còn muốn quá đáng hơn, cô muốn thử xem không?” Tường Tử tức giận không thôi, ăn nói thô lỗ. Trời biết, Tường Tử từ nhỏ đến lớn gần như chưa từng mắng người, lần này cậu mắng Vương Nguyệt là ngoại lệ. Bởi vì cậu thật sự không chịu nổi nữa, lại có người xấu xa như thế.

Hại cậu và Nguyệt Nguyệt xa nhau, còn ra vẻ đúng lý hợp tình, tự cho mình tốt, khiến Tường Tử hận không thể đánh cô ta.

“Lâm Tường, cậu muốn thế nào? Tôi nói cho cậu biết, tôi không sợ cậu đâu.” Vương Nguyệt lập tức chột dạ, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ bình tĩnh, đánh bạo gào lên.

“Tôi muốn thế nào? Tôi nói với cô, Vương Nguyệt, bắt đầu từ ngày mai, cô tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, nếu không, tôi cho cô đẹp mặt đấy.” Lần đầu tiên Tường Tử nói lời cay độc.

“Cậu dám! Tôi đến trường đi học, cậu dựa vào gì mà can thiệp? Hơn nữa, gia đình tôi cũng không dễ bắt nạt.” Vương Nguyệt mạnh miệng nói.

“Tôi dựa vào gì? Ba cô Vương Tư Nhân chẳng qua là một thư ký tỉnh ủy, ở chỗ khác còn có chút quyền lực, ở chỗ chúng tôi thì tính là cái gì? Mẹ cô Khương Lệ Phương cũng chỉ dựa vào thế lực của ba cô, mở một công ty nhỏ, có ăn chút hối lộ, tôi khiến bà ta ngày mai vào cục cảnh sát đấy!” Tường Tử khinh thường trả lời.

Hừ, mấy hôm trước, cậu chợt nghe chị ba nhắc tới, công ty của mẹ Vương Nguyệt chính là dùng để rửa tiền. Hừ, cậu không muốn dùng thế lực ép người, nhưng có một số người, chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.

“Cậu dám! Cậu…” Vương Nguyệt nghe Tường Tử nói, nhất thời hết hồn, không biết nói thế nào.

“Tôi đương nhiên dám! Cấp dưới của bố tôi đang định loại trừ tham quan ô lại, không đúng, ba cô còn có thể nằm trong danh sách đó.” Tường Tử trả lời vô tư, thậm chí cuối cùng còn thốt ra một câu, “À, cô không nhắc tôi quên mất, cô còn có một người anh trai, trước đây không lâu đụng chết người phải không!”

“Cậu, cậu làm sao biết được!” Vương Nguyệt hoang mang lo sợ, vô thức quát lên, nói rồi vội vàng che miệng lại.

“Ha ha, cả thế giới này không có vách tường nào không có gió. Còn nữa, ngại quá, sự cố của gia đình các người là do anh họ tôi xử lý.”

“Vậy cậu muốn thế nào?” Vương Nguyệt hoàn toàn không dám cãi lại, chỉ đành nhẹ giọng hỏi. Trước kia cô ta biết gia đình Tường Tử không tệ, nhưng nhìn thấy Tường Tử hay bị Nguyệt Nguyệt bắt nạt, cô ta suy đoán gia cảnh của cậu không phải đặc biệt tốt, bằng không người trong nhà khẳng định sẽ bênh vực. Cho nên, hiện tại Tường Tử và Nguyệt Nguyệt trở mặt, không có Nguyệt Nguyệt che chở cậu, khẳng định chẳng có gì lợi hại.

Nhưng xem tình huống hiện giờ, gia cảnh của Tường Tử chắc là rất khó lường.

“Thế nào? Hồi nãy không phải nói rồi sao? Cô không nghe rõ hả? Tôi không ngại nói lần cuối cùng,” Tường Tử trừng mắt nhìn Vương Nguyệt, mở miệng nói, “Bắt đầu từ hôm nay, cô cút ra khỏi trường cho tôi. Đời này, đừng để tôi thấy được cô. Nếu không, tôi vô ý đích thân ‘tiễn’ cô đó!”

Vương Nguyệt nghe được giọng điệu u ám của Tường Tử, nhịn không được mà phát run, cả người không chịu nổi, yếu ớt ngã xuống đất, thì ra cô ta sai lầm rồi.

Tường Tử, cậu thiếu niên mà cô ta vẫn cho rằng rất yếu đuối, thực ra là một con người hung hãn.

Sự dịu dàng của cậu đều là bởi vì bà xã của cậu.

Cho nên khi Nguyệt Nguyệt đi rồi, cậu cũng bắt đầu nổi giận.

Mà không may cô ta phải gánh chịu lửa giận của Tường Tử…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.