Cô Vợ Hung Dữ

Chương 24: Cường thế trở về



Việc này hạ màn như vậy, Vương Nguyệt vốn không phục, cô ta thu dọn cặp sách về nhà chuẩn bị nói với ba mình, bảo ông ta làm chủ. Bởi vì, từ bé ba Vương Nguyệt đã rất thương cô ta. Tuy rằng cô ta có một người anh trai, nhưng anh ta cũng không biết lo, từ nhỏ đến lớn chỉ khiến ba mình lo lắng không ít. Chuyện đụng chết người trước đó suýt nữa khiến ba cô ta và anh trai đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Có thể nói, cô ta là niềm kiêu hãnh của ba mình.

Từ nhỏ đến lớn, bất luận là ai nhắc tới cô ta thì cũng giơ ngón cái lên.

Vì thế, nỗi tủi thân này Vương Nguyệt sẽ tìm ba mình giải quyết. Đương nhiên, lần nào ba cô ta cũng không phụ sự mong đợi, giúp cô ta xử lý vấn đề. Cho nên cô ta rất có lòng tin với ba mình.

Dù cho khi nãy ở trước mặt Tường Tử, cô ta quả thật chột dạ, quả thật sợ hãi không biết làm sao, nhưng khi về nhà nghĩ tới ba mình thì lại đột nhiên sinh ra lòng tự tin rất to lớn.

Có lẽ những lời Tường Tử nói chỉ để hù dọa cô ta thôi.

Bởi vậy Vương Nguyệt ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ ba mình về.

Nhưng mà đợi rất lâu, lại là mẹ cô ta về trước.

“Bảo bối, sao hôm nay con về sớm thế? Xảy ra chuyện gì ư?” Bà Vương hỏi.

“Mẹ ơi, khi nào ba trở về?” Vương Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

“Hôm nay ba con có việc, nghe nói là sinh nhật của cô con gái thứ hai của bộ trưởng Lâm. Ba con rất vất vả mới lấy được tấm thiệp mời, nếu lần này có thể tạo mối quan hệ tốt với bộ trưởng Lâm, việc thăng chức của ba con về sau sẽ không cần phải lo sầu.” Bà Vương có chút hưng phấn nói.

“Mẹ, bộ trưởng Lâm là ai ạ?” Vương Nguyệt nghe được họ Lâm, không biết làm sao trong lòng lại hoảng hốt, hơi bối rối hỏi.

“Haiz, nói con cũng không biết. Chính là một vị lãnh đạo rất rất to lớn, cấp trên của cấp trên của ba con đều thuộc quyền quản lý của ông ấy.” Bà Vương thuận miệng nói lấy lệ, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, bà ta nói thêm, “À, con không hỏi thì mẹ quên mất.”

“Chuyện gì vậy mẹ?” Vương Nguyệt không hài lòng với câu trả lời của bà Vương, đang định hỏi kỹ càng thì nghe mẹ hỏi có việc, vì thế cất tiếng hỏi.

“À, vừa nãy ba con gọi điện thoại nói rằng, ông ấy nghe nói con trai của bộ trưởng Lâm xấp xỉ tuổi con, đang học cùng trường với con, ba con bảo mẹ hỏi con, hai đứa là bạn học phải không. Nếu thế thì phải chú ý có quan hệ tốt với thằng bé đó, như vậy cũng tốt cho việc thăng chức của ba con.” Bà Vương vội nói.

“Học cùng trường với con? Mẹ, cậu ta tên gì thế?” Tự dưng trong lòng Vương Nguyệt nảy sinh dự cảm xấu, hình như có chuyện tệ hại sắp xảy ra.

“Ưm, hình như tên là Lâm Tường thì phải… Đúng rồi, tên là Lâm Tường. Nghe nói là đứa con trai đơn truyền mấy thế hệ, bảo bối cưng đấy.” Bà Vương suy nghĩ kỹ càng, vỗ tay trả lời.

“Lâm Tường!!!” Vương Nguyệt nghe thấy hai từ này lập tức hoảng hồn kêu to. Sau đó mồ hôi lạnh ứa ra, vậy mà lại là Lâm Tường.

Thì ra tất cả những lời cậu nói đều là sự thật.

“Bảo bối, sao thế? Con làm sao thế?” Bà Vương thấy Vương Nguyệt sợ hãi đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bà ta vội vàng dịu dàng hỏi.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ chuyển trường cho con đi, ngày mai, không, từ hôm nay con không học ở trường này nữa. Con không thể học ở trường này nữa. Mẹ ơi, con gặp rắc rối rồi, thật sự gặp rắc rối rồi.” Vương Nguyệt hấp tấp khóc lóc cầu xin.

“Bảo bối, rốt cuộc là sao hả? Gặp rắc rối? Gặp rắc rối gì? Đừng khóc mà, mẹ chịu trách nhiệm cho con. Hay là ai ức hiếp con? Nói cho mẹ, mẹ làm chủ cho con.” Bà Vương thấy tâm can bảo bối của mình bình thường ngoan ngoãn dễ thương giờ lại khóc lóc, bà ta nhất thời luống cuống tay chân an ủi hỏi.

“Mẹ, con sai rồi, con không biết, con không phải cố ý đâu, bằng không con sẽ không làm như vậy…” Vương Nguyệt vừa khóc vừa rủ rỉ kể lại chuyện đã xảy ra gần đây.

Bà Vương sau khi lắng nghe trọn vẹn câu chuyện cũng không nhịn được mà thẫn thờ.

Trời, thật là tai họa long trời lở đất rồi!

Bình tĩnh, bình tĩnh! Bà Vương vội vã ép chính mình trấn tĩnh lại, suy nghĩ cẩn thận cả câu chuyện, bà ta đột nhiên nhớ tới gì đó, liền thốt lời hỏi: “Bà xã Nguyệt Nguyệt kia của Lâm Tường có phải họ Khúc không?”

“Dạ phải!” Vương Nguyệt khóc lóc gật đầu, đột nhiên phát hiện điểm bất thường, vội hỏi, “Mẹ, sao mẹ biết?”

“Trời ơi, bảo bối, lần này con thật sự hại cả nhà chúng ta thảm rồi.” Bà Vương không an ủi Vương Nguyệt nữa, lớn tiếng trách móc.

“Mẹ…” Vương Nguyệt càng khóc ấm ức hơn.

“Vương Nguyệt, con có biết Khúc Nguyệt Nguyệt là ai không? Là ai không hả?” Bà Vương không thèm nhìn tới Vương Nguyệt, nói thẳng, “Đó là đứa con gái duy nhất của mấy đời nhà họ Khúc, là hòn ngọc quý trên tay bọn họ đó. Sao con lại ngu xuẩn thế! Anh con còn chưa định tội, đoán chừng chắc phải ngồi tù rồi. Tiền đồ của ba con cũng bị con làm hỏng luôn.”

“Mẹ ơi, tại sao lại như vậy?” Vương Nguyệt sững sờ.

Tại sao có thể như vậy?

Nếu ba cô ta không có tiền đồ, vậy gia đình họ sau này sẽ ra sao? Cô ta còn dựa vào gì để so sánh hơn kém với người khác, còn dựa vào gì để duy trì cuộc sống chỉ tay năm ngón hiện tại? Vậy, dựa vào gì còn muốn người khác vây quanh cô ta?

“Mẹ ơi, phải làm sao bây giờ? Phải làm sao đây…” Vương Nguyệt vừa khóc vừa hỏi.

“Làm sao bây giờ? Đi thôi, ngày mai gia đình chúng ta dọn đi, để ba con tự xin điều đi, giáng chức cũng chẳng sao. Có thể bỏ đi là được.” Bà Vương suy nghĩ, vội vàng trả lời, bà ta không ngoảnh đầu nhìn Vương Nguyệt mà trực tiếp đi lên lầu, vừa chạy vừa quát Vương Nguyệt, “Vương Nguyệt, con mau đi thu dọn đồ đạc đi, hôm nay hai chúng ta đi trước.”

Thế là, từ hôm nay trở đi, Vương Nguyệt chính thức biến mất tại thành phố B.

Tuy nhiên, Nguyệt Nguyệt mà Tường Tử vẫn luôn quan tâm đã hơn một năm còn chưa trở về…

Tường Tử sắp tốt nghiệp lớp sáu, đối với việc học tập từ trước đến nay cậu luôn có thành tích tốt. Còn võ thuật vốn học từ nhỏ, sau khi chuyện kia phát sinh hồi năm ngoái, cậu chưa từng học trở lại.

Trên cơ bản, có thể nói là xao nhãng.

Sau khi Nguyệt Nguyệt rời khỏi, Tường Tử giống như thay đổi thành người khác.

Đôi khi, bác cả, cô út, dì cả và dì út của Tường Tử thường sẽ gửi đồ ăn ngon, đồ chơi tốt, hoặc là quần áo cho Tường Tử. Hơn nữa mỗi lần đều là hai phần.

Lần nào Tường Tử nhận được đồ ăn ngon, cậu sẽ bất giác chạy đến nhà Nguyệt Nguyệt, hô to với bà Khúc: “Mẹ Khúc ơi, Nguyệt Nguyệt đâu rồi? Nguyệt Nguyệt ở đâu ạ? Mau gọi cậu ấy đi ra, con mang đồ ăn ngon cho cậu ấy…”

Mỗi lần bà Khúc nhìn thấy, ánh mắt đều cay xè, bà rất muốn nói với Tường Tử, Nguyệt Nguyệt đi rồi, vẫn chưa trở về, nhưng bà không nhẫn tâm. Vì thế, bà chỉ đành nhịn nước mắt, nhẹ giọng nói: “Tường Tử, Nguyệt Nguyệt đi ra ngoài rồi. Con giữ lại cho Nguyệt Nguyệt trước đi, Nguyệt Nguyệt về rồi con hẵng đưa cho nó.”

“Dạ, thế khi nào Nguyệt Nguyệt trở về ạ? Bên trong tủ của con đã chứa đầy rồi.” Tường Tử cúi đầu, có chút tủi thân trả lời.

“Rất nhanh, sẽ nhanh trở về thôi.” Bà Khúc hơi nghẹn ngào nói, không biết là an ủi Tường Tử hay là an ủi chính mình.

“Mẹ Khúc ơi, con nhớ bà xã của con, con nhớ Nguyệt Nguyệt, mẹ Khúc có thể nói với cậu ấy được không, bảo cậu ấy về sớm một chút…Con chờ rất lâu rồi…” Tường Tử cũng không nhịn được mà nghẹn ngào theo.

“Ừ, mẹ Khúc biết rồi, rất nhanh, rất nhanh thôi.” Bà Khúc hết cách, đành phải trả lời như vậy.

Tình huống thế này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần trong gần hai năm nay.

Ban đầu, bà Khúc vẫn còn chút tức giận đối với Tường Tử. Thế nhưng đến sau này, mỗi lần thấy Tường Tử kích động cầm một đống đồ ăn đến tìm Nguyệt Nguyệt, nhưng đều thất vọng trở về, cho dù cậu biết Nguyệt Nguyệt còn chưa trở về, nhưng lần nào có thứ gì tốt cũng mang sang đây, chỉ sợ ngộ nhỡ Nguyệt Nguyệt về rồi, cậu không biết được.

Hai năm nay, dù cho ý chí có sắt đá cỡ nào cũng mềm xuống. Huống chi, Tường Tử là đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.

Cậu thương Nguyệt Nguyệt như thế…

Cho dù Nguyệt Nguyệt không ở đây, chỉ cần có đồ tốt, cậu đều đưa cho Nguyệt Nguyệt trước tiên…

Nhưng Nguyệt Nguyệt không ở đây…

Lần nào bà Khúc cũng nhịn đau lòng mà lừa gạt cậu…

Thực ra bà cũng không nỡ đâu…

Nguyệt Nguyệt à. Con nên trở về rồi, bằng không, Tường Tử phải làm sao đây hả?

Rốt cuộc, vào năm thứ hai Nguyệt Nguyệt bỏ đi, đến ngày sinh nhật chung của hai người, Nguyệt Nguyệt đã trở lại.

Nhiều năm như vậy, hai người vốn luôn cùng nhau mừng sinh nhật, còn quà sinh nhật thì trước giờ đều là của một mình Nguyệt Nguyệt.

Nhưng cô đi rồi, chỉ còn một mình Tường Tử, cậu không muốn nhận quà.

Vào buổi trưa hôm sinh nhật, Tường Tử đuổi ông bà Lâm đi, cậu ngồi một mình trong sân.

Trên chiếc bàn đá trong sân đặt một chiếc bánh sô cô la nho nhỏ, là loại Chocopologie mà Nguyệt Nguyệt thích nhất, đây là do Tường Tử đã dặn cô út của mình làm theo yêu cầu từ rất sớm, đến lúc thì dùng máy bay gửi về.

Trên chiếc bánh ngọt đẹp đẽ kia viết “Bà xã, sinh nhật vui vẻ”, xung quanh còn có vịt Donald mà Nguyệt Nguyệt thích nhất, chuột Mickey, cùng với những nhân vật khác trong phim hoạt hình làm bằng sô cô la, xem ra Tường Tử quả thật rất để tâm.

Sau đó, cậu châm lửa đèn cầy.

Tường Tử đối diện với ánh lửa trước mặt, từ từ nhắm hai mắt lại, rất thành tâm ước nguyện: “Cậu mau trở về đi, Nguyệt Nguyệt.”

Nhưng mà, còn chưa chờ Tường Tử mở mắt ra, tiếng “lộp bộp” truyền đến, ngắt ngang lời ước của cậu, nhất thời Tường Tử tức giận trừng mắt nhìn qua.

Cậu trông thấy một cô gái mặc áo thun không tay, quần short, thắt bím tóc đứng cạnh cửa, đây là —— Nguyệt Nguyệt!

Hóa ra giấc mộng thật sự trở thành hiện thực, cậu không phải nằm mơ chứ?

Thế là Tường Tử cảm thấy hạnh phúc tràn lan, không biết làm thế nào mới tốt, cậu đang định cất tiếng thì lại nghe Nguyệt Nguyệt nói: “Tường Tử, cậu lăn ra đây cho tôi!”

Tường Tử hoàn toàn mặc kệ giọng điệu hung hăng của Nguyệt Nguyệt, cậu vội vàng đứng lên, kích động chạy tới muốn cho Nguyệt Nguyệt một cái ôm thật to, cậu thực sự vui mừng khôn xiết, vừa chạy vừa gọi, “Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt…”

Dường như giờ khắc này, ngoại trừ Nguyệt Nguyệt thì cậu không biết nói gì nữa.

Nhưng khi Tường Tử chạy tới bên cạnh Nguyệt Nguyệt, lúc cậu muốn ôm cô thì lại bị cô nắm giữ một cánh tay, đẩy mạnh vai cậu một cái.

Một tiếng “phịch” vang lên, cả người Tường Tử thành hình chữ đại (大), toàn thân tê liệt nằm trên mặt đất.

Lúc này Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh đầu của Tường Tử, cô cúi người nhìn cậu, vươn ngón trỏ ra, lắc qua lắc lại, cô ra vẻ khinh thường nói với cậu, “Tường Tử, cậu tệ quá rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.