Cô Vợ Hung Dữ

Chương 26: Sự tĩnh lặng trước cơn bão tố



Bởi vì, cho dù cô bằng lòng im lặng không nói tới sự việc trước kia, bằng lòng tiết lộ sự thật, bằng lòng tha thứ cho Tường Tử, bằng lòng không so đo chuyện này nữa. Nhưng Tường Tử thì sao? Cậu có thể để mình vượt qua cửa ải kia không? Tự cậu có thể buông xuống hay không? Hai người bọn họ, có lẽ không bỏ xuống được, ngược lại chỉ là Tường Tử mà thôi.

Cho nên, giữa hai người, nếu có một người không bỏ xuống được, thế thì hiện tại chỉ là miễn cưỡng ở bên nhau, rồi cũng sẽ chia tay. Khi ấy, có lẽ thật sự không quay trở về được.

Bây giờ Nguyệt Nguyệt là vì tốt cho cậu, nên mới quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận đánh cậu.

Còn Tường Tử thì lại cam tâm tình nguyện, thậm chí có chút hân hoan vì bị đánh.

Thế nhưng, cho dù ra sao, Nguyệt Nguyệt vẫn thắng.

Bởi vì cô đã đạt được mục đích của mình.

Thế thì bây giờ có thể tính sổ đàng hoàng rồi.

Tường Tử nói với Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, tớ biết, là tớ sai rồi! Tớ không nên hiểu lầm cậu.” Sau đó cậu trịnh trọng cúi đầu xin lỗi Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt làm ra vẻ lạnh nhạt, cô buông Tường Tử ra, xoay người đi không để ý tới cậu.

Tường Tử thấy thế liền cho rằng Nguyệt Nguyệt muốn bỏ đi, cậu vội vàng vươn tay, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, tỏ vẻ đáng thương hô lên: “Bà xã, cậu đừng đi…”

Nguyệt Nguyệt mất tự nhiên nói với Tường Tử: “Ai là bà xã của cậu hả…” Bàn tay cô bắt đầu giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay của Tường Tử.

Thế nhưng, Tường Tử tăng thêm sức lực, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, môi cậu mím chặt, làm thế nào cũng không buông ra. Miệng cậu vẫn quật cường gọi mãi, “Bà xã…”

Nguyệt Nguyệt giãy dụa hồi lâu, vẫn không thoát được, cuối cùng mặc cho cậu nắm.

Tường Tử thấy tình hình như vậy, cậu lập tức tươi cười, ai ngờ hành động này ảnh hưởng tới vết thương trên mặt, cậu hít một hơi đau đớn.

Nguyệt Nguyệt nghe thấy tiếng hít không khí của Tường Tử, cô không giận nữa, vội vàng xoay người, muốn nhìn Tường Tử một chút, nhưng phát hiện cậu đang cười, cô bèn kiêu ngạo ngay lập tức. Vì thế Nguyệt Nguyệt định xoay đầu lại thì đã thấy Tường Tử chủ động buông tay cô ra, hai tay cậu đặt trên bờ vai nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, cậu hơi cúi đầu, nói với cô, “Bà xã, tớ nhớ cậu, thật sự, thật sự, rất nhớ cậu…”

Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời này, cô lại muốn ra tay đánh cậu, nhưng vẫn không nâng nổi bàn tay.

Không biết vì sao, cảm xúc vốn trói chặt lại vì những lời này của Tường Tử mà lập tức tuôn ra, trong lòng không khỏi đau xót.

Không biết vì sao, nước mắt lập tức trào ra, lởn vởn bên trong vành mắt. Đột nhiên cô muốn khóc ra.

Chỉ vài câu đơn giản như vậy, lại khiến Nguyệt Nguyệt nhịn không được muốn khóc.

Tường Tử đã từng hiểu lầm cô, cô không khóc.

Cô từng bỏ đi, cô không khóc.

Cô từng mệt mỏi vì học võ, cô phải cắn răng kiên trì, cô không khóc.

Hiện giờ, lại bởi vì năm chữ Tường Tử nói ra, “Bà xã, tớ nhớ cậu”, cô nhịn không được mà rơi nước mắt.

Hóa ra, lâu như vậy, thứ cô cần, cô muốn, cô hy vọng, chẳng qua là tấm lòng không thay đổi của Tường Tử, cậu có thể nói với cô, “Tớ nhớ cậu” mà thôi.

Từ trước đến nay Nguyệt Nguyệt đều là một người bá đạo, khó tính, vì thế vĩnh viễn đừng nghĩ rằng cô sẽ cúi đầu trước.

Cho dù thật là lỗi của cô, cô cũng sẽ không cúi đầu trước.

Cho nên cô vĩnh viễn sẽ không được tự nhiên.

Bởi thế Nguyệt Nguyệt sẽ thẹn quá hóa giận, không nhịn được mà ra tay, khiến đối phương cúi đầu. Nếu bạn bước xuống bậc thang của cô, cô sẽ ít nhất đánh bạn hai cái, nếu bạn không xuống thì sẽ nói chuyện với nắm đấm của Nguyệt Nguyệt, xem bạn có nghe lời hay không.

Nếu không nghe thì đánh cho răng bạn rụng hết.

Thật may, Tường Tử hiểu được “kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”, ở trước mặt Nguyệt Nguyệt, ngoại trừ lúc cô không cần cậu, cậu không thể chấp nhận thì bề ngoài sẽ cự nự, còn những lúc khác, ở trước mặt Nguyệt Nguyệt, Tường Tử sẽ nhận sai vô điều kiện.

Vì thế, tuy rằng hai người đều rất bướng bỉnh, nhưng vẫn là duyên trời tác hợp.

Nguyệt Nguyệt cúi đầu giả vờ phớt lờ, muốn nói gì nhưng đã có chút nghẹn ngào, nói không nên lời.

Tường Tử bất chấp ý nghĩ của Nguyệt Nguyệt, cậu tiếp tục cất lời, nói với cô: “Nguyệt Nguyệt, tớ biết tớ sai rồi. Thật đó! Tớ không nên đối với cậu như vậy, tớ không nên không tin cậu, tớ không nên đẩy cậu, tớ không nên bỏ mặc cậu rời đi một mình, tớ nên đuổi theo cậu, tớ không nên giận dỗi với cậu.” Tường Tử liên tiếp quở trách những lỗi mình đã phạm, Nguyệt Nguyệt càng nghe càng muốn khóc.

“Vậy vì sao cậu còn làm như thế?” Nguyệt Nguyệt không chịu nổi nữa mà ấm ức oán trách.

Cho tới giờ, Nguyệt Nguyệt đều đặt chuyện này tận cùng trong đáy lòng, chưa bao giờ nói với bất cứ ai, đều ra vẻ như không có gì, cũng chẳng trách ai cả, bởi nỗi oan ức mà cô chịu đựng đều là vì Tường Tử. Cho nên nếu cô phải nói hết, nếu cô muốn có người đau lòng, thế thì cũng chỉ có thể là Tường Tử.

“Tại sao cậu không tin tớ?” Nguyệt Nguyệt ngẩng lên khuôn mặt bé nhỏ đầy nước mắt mà quát mắng, “Tớ thật sự không hề ra tay đánh cô ta, tớ chỉ là muốn lấy lại áo của cậu trong tay cô ta thôi, tớ không muốn ra tay với cô ta! Nhưng mà cậu chẳng thèm tin tớ.”

“Sau đó, cậu đẩy tớ ngã xuống đất, cô ta làm như có lòng tốt đến đỡ tớ dậy, nhưng lại dùng tay mình làm trật khớp cánh tay của tớ, tớ đau quá mới đẩy cô ta ra, thế mà cậu còn mắng tớ, cậu nói tớ quá đáng, cậu nói sau này không thèm để ý tới tớ nữa, cậu nói không muốn nhìn thấy tớ…” Rốt cuộc Nguyệt Nguyệt không nhịn được ấm ức mà khóc ra, cô giận dữ hét với Tường Tử, “Tường Tử, cậu nói đi, rốt cuộc là ai quá đáng hả?”

“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, là tớ sai rồi, tớ không biết, tớ thật sự không biết, tớ không biết cô ta đối với cậu như vậy, tớ không biết cô ta lại xấu xa như thế, tớ không biết mình đáng giận, tớ không biết mình ngốc, tớ thật sự không biết! Nguyệt Nguyệt, cậu tin tớ đi, nếu tớ biết, tớ sẽ không bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy đâu. Nếu từ đầu cậu nói cho tớ biết, tớ có chết cũng sẽ không nhìn cậu bỏ đi mà chẳng làm gì cả, nếu tớ hiểu được từ đầu, tớ làm sao nỡ để cậu bị thương? Để cậu ấm ức? Để cậu khổ sở? Nguyệt Nguyệt, tớ thật sự sai rồi, xin cậu tha thứ cho tớ…” Tường Tử thấy Nguyệt Nguyệt khóc, cậu nhất thời đau lòng không thôi, cậu cũng khóc theo, hai tay ôm lấy Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt nghe thấy những lời này của Tường Tử, cô càng khóc lớn hơn.

Những ấm ức đã phải đè nén trong gần hai năm nay, những nỗi cô đơn phải chịu đựng, những đau khổ đã trải qua, khoảng thời gian sợ hãi, tại khoảnh khắc này rốt cuộc có thể nói ra hết.

Hóa ra, Tường Tử vẫn là Tường Tử.

Vẫn là Tường Tử thương cô từ bé, vẫn là ông xã của cô.

Cho dù đôi khi cậu phạm sai lầm, có đôi khi không hiểu, nhưng từ đầu đến cuối cậu vẫn rất thương cô.

Cậu gây tổn thương đến cô, là bởi vì cậu không hiểu, không biết.

Nhưng trong nội tâm, cậu vẫn là Tường Tử của cô.

Cho nên mới đau lòng vì cô.

Cho nên cậu mới có thể làm ông xã của cô.

Vì thế Nguyệt Nguyệt không nhịn được mà khóc lóc hô lên: “Ông xã, tớ đau quá.”

Tường Tử chịu đựng nỗi đau lòng, cậu ôm Nguyệt Nguyệt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt, cậu chân thành nói với cô: “Bà xã, tớ cam đoan, từ nay về sau, tớ không bao giờ để cậu bị tổn thương nữa.”

Bắt đầu từ giây phút này, Tường Tử mới coi như thật sự trưởng thành, bởi vì hiện tại cậu mới hiểu được, cái gì gọi là trách nhiệm.

Tường Tử của hiện tại, mới bắt đầu thật sự trưởng thành.

Chỉ khi một người con trai, có người mà cậu muốn yêu thương, muốn bảo vệ, muốn nuông chiều, cậu mới có thể thật sự trở nên mạnh mẽ, làm được tất cả.

Giờ khắc này, không ai nói gì cả, chỉ có một đôi trai gái nhất định cả đời này ở bên nhau mà ôm nhau khóc.

Thế nhưng cảnh tượng hài hòa này không duy trì được bao lâu thì đã bị Nguyệt Nguyệt ngắt ngang.

Cô nói với Tường Tử: “Cậu còn muốn chiếm lời của tớ bao lâu nữa hả?”

Tường Tử nghe cô nói, cả người liền ngây ngẩn, cậu nhìn Nguyệt Nguyệt khó hiểu, sao lại thế này? Vừa nãy bọn họ không phải đang tốt ư? Sao bây giờ Nguyệt Nguyệt lại nói vậy?

Thế là Tường Tử cau mày, nghi hoặc hỏi: “Bà xã, sao thế?”

“Mẹ đã nói, nam nữ thụ thụ bất thân! Cậu còn muốn ôm tớ tới khi nào?” Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu.

“Nhưng mà…” Tường Tử còn muốn nói gì thì đã thấy Nguyệt Nguyệt bắt đầu mất kiên nhẫn, cậu lập tức thả lỏng tay, chỉ nắm nhẹ bàn tay của Nguyệt Nguyệt, rồi nói, “Bà xã, sinh nhật vui vẻ, tớ chuẩn bị bánh ngọt cho cậu này.”

“Ai thèm bánh ngọt của cậu.” Nguyệt Nguyệt ra vẻ khinh thường trả lời, mặc Tường Tử nắm tay đi đến bên cạnh bàn đá, nhìn thấy tên mình viết trên cái bánh ngọt nằm trên bàn, cô hơi xúc động.

“Nguyệt Nguyệt, cậu nếm thử xem, ăn ngon không.” Tường Tử mặc ngữ khí của Nguyệt Nguyệt, cậu trực tiếp cầm thìa, múc một thìa kem sô cô la, nói với Nguyệt Nguyệt. Nguyệt Nguyệt thấy thế, hiếm khi phối hợp mà há miệng, nuốt vào, ừm rất ngọt, từ nhỏ cô đã thích ăn loại này.

Thì ra Tường Tử vẫn còn nhớ.

Giờ phút này, không biết có phải là vì sô cô la quá ngọt không, thế cho nên cả trái tim cô đều ngọt ngào, vì thế cô bất giác híp mắt lại, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ bé, khẽ cười.

Hóa ra thật sự rất ngọt.

Nhưng biểu cảm này chỉ duy trì trong nháy mắt, Nguyệt Nguyệt phản ứng lại, lập tức thay đổi sắc mặt, kiêu ngạo chê bai, “Khó ăn quá…”

“Ừm, vậy nếm thử cái này nhé.” Tuy rằng Tường Tử biết Nguyệt Nguyệt cố ý nói lung tung, cậu cũng không vạch trần, cậu cười hì hì lại giơ lên một thìa, bên trong chứa vịt Donald bằng sô cô la nói với Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt nhìn vịt Donald, rồi lại nhìn Tường Tử, cô vùng vẫy một hồi, rồi nói, “Tớ thử một chút thôi đấy!”

Vừa nói xong, cô liền cấp tốc cắn hơn một nửa người của vịt Donald, chỉ còn lại đôi bàn chân trong thìa, chứng minh nó từng tồn tại.

Nguyệt Nguyệt nhìn thấy hai chân vịt nhỏ trong thìa, cô đột nhiên hơi ngượng ngùng, đành phải phụng phịu yêu cầu Tường Tử, “Ăn nó cho tớ!”

Sau đó Tường Tử cười tủm tỉm há miệng ăn ngay.

Cứ thế, Tường Tử ăn hết bánh ngọt, dù bản thân thỉnh thoảng chịu ăn thừa, nhưng nhìn thấy bộ dạng ăn ngon miệng của Nguyệt Nguyệt, cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.

Khi Nguyệt Nguyệt ăn xong, Tường Tử thấy kem dính trên khóe miệng của cô, cậu bất giác đến gần, muốn “giúp” liếm sạch, ai ngờ “bốp” một tiếng, trên mặt Tường Tử hiện lên dấu năm ngón tay nho nhỏ.

Chính là bàn tay của Nguyệt Nguyệt.

Xem ra, trong thời gian Nguyệt Nguyệt bỏ đi gần hai năm, Tường Tử không bị trừng trị, cho nên mới quên mất, Nguyệt Nguyệt vẫn còn thói quen tốt “tát” người từ hồi bé.

Đó chính là “thói quen tốt” do Khúc Hướng Bắc dạy từ nhỏ.

Không những thế, Nguyệt Nguyệt còn đẩy Tường Tử ra, trợn mắt nhìn cậu, quát lên: “Cậu còn muốn chiếm lời của tớ!”

“Nguyệt Nguyệt, tớ…” Tường Tử muốn cãi lại, nhưng không biết nói sao, bởi vì cậu quả thật muốn hôn cô.

Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không để ý tới cậu, hai tay đan nhau, chỉ nghe tiếng ngón tay “răng rắc” truyền đến, khiến Tường Tử co rúm lại, xem tư thế này của Nguyệt Nguyệt, hình như là định gây chiến?

Nguyệt Nguyệt cũng chẳng thừa lời, cô híp mắt nói với Tường Tử.

“Nợ nần của hai chúng ta, cũng nên tính toán rồi!!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.