Khi Nguyệt Nguyệt đánh bay hai người trước mặt, những người xung quanh mới phản ứng lại.
Vậy nên vì bảo vệ bản thân, vì nghĩ tới thể diện của chính mình, cho dù bị Khúc Hướng Nam trừng phạt, bọn họ cũng chỉ có thể kiên trì.
Thế là, Lương Hướng Huy từ bên cạnh dùng quả đấm tập kích phía bên trái, Cố Ninh Viễn cũng không chậm hơn, một con dao nhào về phía này, dù sao cũng chết, phải xả giận thôi.
Nguyệt Nguyệt thấy hành động của hai người kia, cô hoàn toàn phớt lờ, không lùi mà tiến một bước dài về phía trước, đón lấy quả đấm của Lương Hướng Huy, miệng quát to ““Bá vương quyền pháp —— bạt sơn cái thế”, quả đấm vung qua phía Lương Hướng Huy, hai quả đấm cụng vào nhau.
Tại khoảnh khắc này, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Nguyệt Nguyệt thất bại, sẽ thấy cô ngã xuống đất, dù sao quả đấm bé nhỏ của Nguyệt Nguyệt thua xa quả đấm thép của Lương Hướng Huy.
Nhưng kết quả “phịch” một tiếng, Lương Hướng Huy ngã xuống, ôm cánh tay hô to, xem ra trật xương rồi.
Trời, tại sao có thể như vậy?
Đó chính là Lương Hướng Huy, trong nhóm bọn họ ngoài Cố Ninh Viễn ra thì Lương Hướng Huy là vô địch. Thế mà cậu ta bị một quyền đánh bay, hơn nữa còn là bị một cô gái đánh té ngã, thật là khó tin.
Trong những người ở đó, ngoại trừ Nguyệt Nguyệt và Tường Tử khá bình thường, những người còn lại đều sững sờ. Tường Tử bởi vì trước kia từng lĩnh giáo cú quyền của Nguyệt Nguyệt, đương nhiêu cậu biết uy lực thế nào, hơn nữa, lần trước cậu đánh với Nguyệt Nguyệt, cô khẳng định có nương tay, không như lần này dùng toàn lực đối phó, Lương Hướng Huy chắc chắn bị thương không nhẹ.
Còn Nguyệt Nguyệt thì vô cùng tự tin. Bởi vì từ khi cô học võ tới nay, mỗi ngày đều phải mặc áo giáp bên trong 30 kg, bao đầu gối 20 kg, và bao cổ tay 15 kg, trọng lượng của vài người còn không nặng bằng Nguyệt Nguyệt thế này. Ban đầu, khi mặc những thứ kia Nguyệt Nguyệt đều không đứng dậy nổi. Nhưng hiện giờ lại có thể hành động một cách tự nhiên, bước đi như bay. Có thể thấy được sức lực của Nguyệt Nguyệt mạnh mẽ đến mức nào.
Sau khi đánh bay Lương Hướng Huy, Nguyệt Nguyệt không dừng lại, chân sau đạp xuống, toàn thân như đạn pháo bắn lên, không nhìn con dao của Cố Ninh Viễn, cô từ không trung đá về phía cậu ta, khiến cậu ta vội vàng lăn ra sau, muốn né tránh, ai ngờ Nguyệt Nguyệt thấy thế, cô đạp vai của một nam sinh bên cạnh để tiếp sức, lại nhảy lên giữa không trung, toàn thân xoay chuyển như gió, rồi mạnh mẽ rơi xuống đất, một cước như tia chớp giẫm lên người Cố Ninh Viễn.
Hai tay Cố Ninh Viễn lập tức ôm lấy chân Nguyệt Nguyệt, cậu ta dùng sức muốn nhấc chân cô lên, rồi xoay người tránh né, ai ngờ quả đấm của Nguyệt Nguyệt đã nện xuống đất khiến Cố Ninh Viễn ưỡn người lên, rồi lại ôm bụng ngã xuống, gào khóc đau đớn.
Đoán chừng phải nghỉ dưỡng vài ngày.
Lúc này Nguyệt Nguyệt mới đứng dậy, đá Cố Ninh Viễn nói: “Xem cậu còn dám túm.” Ngay sau đó cô hướng về phía những người xung quanh, xem ra Nguyệt Nguyệt muốn đại khai sát giới rồi.
Những người xung quanh trông thấy Nguyệt Nguyệt chỉ dùng hai chiêu đã giải quyết Cố Ninh Viễn và Lương Hướng Huy thì làm sao còn tâm tư đánh với Nguyệt Nguyệt, bọn họ lập tức chạy trốn bốn phía.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Nguyệt Nguyệt căn bản không đuổi theo bọn họ, từ trong túi quần lấy ra một viên kẹo, sau đó nín thở tập trung tinh thần, rồi ném “xoạt xoạt xoạt” về phía những người kia.
Thế là những người vốn cấp bách chạy tán loạn, sau khi bị Nguyệt Nguyệt bắn trúng kẹo trên người, toàn thân cứng ngắc không thể động đậy, có một số đang nhấc chân chạy trốn, nên chỉ đứng có một chân, cuối cùng không vững liền ngã phịch xuống đất.
Sau khi xử lý những người xung quanh, Nguyệt Nguyệt mới phủi tay, không vui nói: “Hừ, cho các người chạy, kẹo của tôi đều bị các người lãng phí hết rồi. Tôi vô cùng tức giận!!”
Sau đó Nguyệt Nguyệt đi tới một người đứng trước mặt gần nhất, cô vươn bàn tay nhỏ bé ra, vung một bạt tai. “Bốp” một tiếng, dấu ấn năm ngón tay đỏ tươi hiện lên mặt cậu ta, rồi tặng thêm một bạt tai cho nửa mặt bên kia, lúc này cô mới nói, “Đây là đánh thay cho ông xã tôi.” Sau đó, cô vung qua một quả đấm, người kia bị đánh ngã phịch xuống đất, Nguyệt Nguyệt lớn tiếng nói, “Đây là đánh thay cho kẹo của tôi…!”
Những người xung quanh dường như bị Nguyệt Nguyệt dùng thuật định thân, từng người một bị Nguyệt Nguyệt đánh một trận mới thôi. Sau đó, cô xoay người đến bên cạnh Lương Hướng Huy nằm dài trên mặt đất giả chết, cô xách cậu ta lên, rồi lại đến bên cạnh Cố Ninh Viễn, cũng xách nốt cậu ta lên.
Thế là, Nguyệt Nguyệt tay trái xách Lương Hướng Huy, tay phải xách Cố Ninh Viễn, ung dung đi về phía Tường Tử. Đường Thạch Đông đứng bên cạnh trông thấy thảm kịch trước mắt, cậu ta nhất thời không chịu đựng nổi, té ngã trên mặt đất, hồi lâu sau vẫn không đứng dậy được.
May mà hôm nay mình không ra tay, bằng không chết thế nào cũng không biết. Đường Thạch Đông nuốt nước bọt suy nghĩ, may quá, thật may quá!
Nguyệt Nguyệt đi tới bên cạnh Tường Tử, coi hai người kia như rác rưởi, bàn tay cô nâng lên ném tới trước người Tường Tử rồi phủi tay, thổi một hơi, giống như là thổi bụi bặm, cô khinh thường mở miệng: “Hừ, đây là kết cục!”
Tường Tử không thèm nhìn Lương Hướng Huy và Cố Ninh Viễn dưới chân, cậu vội vàng đứng lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, lo lắng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, cậu không bị thương chứ?”
“Không sao. Bọn họ ngốc như vậy, tớ làm sao có thể bị thương. Ngược lại là cậu đó, còn đau hay không?” Nguyệt Nguyệt có phần đau lòng hỏi.
“Không đau…ss…” Tường Tử nghe Nguyệt Nguyệt nói không sao mới yên tâm, lúc này cậu đột nhiên cảm thấy đau đớn trên người, cậu nhịn không được nhe răng, nhưng vẫn chịu đựng nói không đau.
Nguyệt Nguyệt thấy Tường Tử như vậy, cô không vui lớn tiếng nói: “Đau thì đau thôi! Chịu đựng làm gì chứ?” Nhưng nói xong cô lại hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói, “Vươn tay ra, tớ thổi cho cậu…mẹ nói, thổi sẽ không đau.”
Tường Tử thấy Nguyệt Nguyệt đột nhiên dịu dàng, cậu ngây ngốc không biết làm sao, hồi lâu mới phản ứng lại mà chìa tay ra.
Không biết tại sao, cho dù hiện tại trên người đau cỡ nào, cậu cũng cảm thấy rất thoải mái.
Ừm, trái tim ngọt quá.
Tường Tử thấy Nguyệt Nguyệt cẩn thận nâng cánh tay mình lên, rồi lấy khăn tay ra lau bụi bặm, sau đó mới nhẹ nhàng thổi lên chỗ vết thương của cậu, trong lòng Tường Tử lập tức thỏa mãn, nhìn thấy Nguyệt Nguyệt của hiện tại, cậu chợt cảm thấy cô rất đẹp.
Dù Tường Tử chưa bao giờ thấy Nguyệt Nguyệt mặc váy xinh đẹp, không tết tóc đáng yêu, hay là không thật sự trở nên dịu dàng, thế nhưng cô ẩn chứa một loại xinh đẹp không gì sánh bằng.
Ừm, Nguyệt Nguyệt quả nhiên là đẹp nhất!!!
Đường Thạch Đông thấy hai người hồi lâu chẳng nói gì, trong lòng cậu ta có phần không yên, nhìn đám người xung quanh hóa đá, cậu ta nhịn không được run giọng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, bọn họ…bọn họ…đây là…thế nào vậy?”
“Hở, bọn họ à? Bị điểm huyệt rồi.” Nguyệt Nguyệt thuận miệng đáp.
“Cái gì? Điểm huyệt?” Đường Thạch Đông hết hồn kêu lên, nhưng bị ánh mắt tức giận của Nguyệt Nguyệt hù dọa, cậu ta vội vàng im miệng. Tường Tử nghe câu trả lời của Nguyệt Nguyệt cũng không hiểu nên hỏi, “Nguyệt Nguyệt, có phải loại điểm nguyệt hay biểu diễn trên tivi không?”
“Ừ, gần như vậy.” Nguyệt Nguyệt gật đầu, nói thêm, “Nhưng mà không lợi hại như thế, chỉ là có thể khiến bọn họ không thể động đậy trong vòng nửa tiếng, ừm, cái khác thì tớ vẫn chưa thành thạo…”
“Bà xã, cậu lợi hại quá!” Tường Tử nhịn không được tán thưởng nói.
“Bốp”, lại thêm một cú, “Còn ăn hiếp cậu ấy không?”
“Không! Tuyệt đối không dám!”
Lại “bốp” nữa, “Còn cô lập cậu ấy không?”
“Tôi đâu có dám? Tôi sợ cậu ấy cô lập tôi thôi.” Lương Hướng Huy ấm ức nói.
Nguyệt Nguyệt lại đánh tiếp: “Còn nói xấu tôi nữa không?”
“Không, không, chết cũng không dám!” Lương Hướng Huy hơi nghẹn ngào cam đoan.
Nguyệt Nguyệt đánh một cú cuối cùng, thêm một cái tát, Lương Hướng Huy liền chóng mặt, cô hỏi, “Biết sai rồi chứ?”
“Hu hu hu… tôi sai rồi…tôi ăn năn…tôi không dám nữa…” Lương Hướng Huy không nhịn được rốt cuộc khóc ròng.
Cố Ninh Viễn ở bên cạnh trông thấy Nguyệt Nguyệt trừng trị Lương Hướng Huy, trong lúc Nguyệt Nguyệt đứng dậy đi sang đây, cậu ta lập tức nhịn đau, nâng nửa người lên, nói với Nguyệt Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Tôi không nên đánh Tường Tử, tôi không nên mắng Tường Tử, không nên bắt nạt Tường Tử, không nên cô lập Tường Tử, không nên nói xấu cậu… Nguyệt Nguyệt cậu là người lớn đừng so đo với bọn con nít ranh, tha cho tôi đi!”
Nguyệt Nguyệt thấy Cố Ninh Viễn chủ động nhận sai, cô ngớ ra. Thế phải làm sao bây giờ?
Lương Hướng Huy ở bên cạnh vừa bị trừng trị xong, nhịn không được mắng Cố Ninh Viễn trong lòng: “Cố Ninh Viễn, đồ rùa rụt cổ!” Nhưng nếu cậu ta là Cố Ninh Viễn thì cũng làm thế thôi.
Đối mặt với vũ lực của Nguyệt Nguyệt, tất cả ngụy biện đều vô dụng. Đổi lấy chỉ càng nhiều quả đấm hơn thôi. Vẫn nên nhận sai sớm chút, dù sao kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Cho nên Cố Ninh Viễn vẫn rất sáng suốt.
Nguyệt Nguyệt không chắc chủ ý, cuối cùng cô đến cạnh Cố Ninh Viễn, một quyền đánh bay cậu ta, rồi nện trên mặt đất, không vui nói: “Ai cho cậu nói chuyện!”
Sau đó, Nguyệt Nguyệt mới hài lòng phủi tay kéo Tường Tử đến một bên cạnh ngồi xuống, cô nhìn Đường Thạch Đông bị mình chèn ép, bắt cậu ta đánh cả đám xung quanh đang bị điểm huyệt, mỗi đứa mấy quyền.
Vì thế, Đường Thạch Đông bi ai. Từ nay về sau, cậu ta trở thành đối tượng trả thù của mọi người. Suy cho cùng, bọn họ không dám đánh Tường Tử, lẽ nào không dám đánh Đường Thạch Đông sao? Tuy rằng cậu ta là anh họ của Lương Hướng Huy, nhưng cũng bị đánh cả thôi.
Vì thế, từ hôm nay trở đi, Đường Thạch Đông có thể nói là dính sát theo sau Tường Tử. Bởi vì chỉ có vậy cậu ta mới an toàn.
Vì thế từ đấy, trong nhóm bọn họ thịnh hành hai câu nói.
“Nếu không muốn bị đánh thì đi theo Tường Tử!!!”
“Nếu không muốn bị ngược thì hướng về Khúc Nguyệt Nguyệt!!!”
Bắt đầu từ hôm ấy, mỗi lần Tường Tử vui rạo rực nói: “Bà xã tôi sắp về rồi!”
Những người khác đều kinh hãi kêu rên: “Nguyệt Nguyệt sắp về rồi!”