Từ khi bị ép làm phó chủ tịch hội sinh viên, có thể nói Lương Hướng Huy trải qua những ngày tháng nước sôi lửa bỏng.
Những cuộc họp định kỳ, trên cơ bản là nhiệm vụ của một mình Lương Hướng Huy. Anh ta phải thay mặt chủ tịch Nguyệt Nguyệt chủ trì, phát biểu, tổng kết… Ngoại trừ lúc cần thiết thì hỏi một tiếng, “Phải không, chủ tịch?” “Đúng không ạ, chủ tịch?” “Đại khái là thế ạ?”, trưng cầu ý kiến của Nguyệt Nguyệt.
Khi Nguyệt Nguyệt gật đầu chứng tỏ sự tán thành, anh ta mới nói tiếp. Còn Tường Tử thì sao, dựa vào thân phận ông xã của Nguyệt Nguyệt, anh cũng được chiếm lời. Hễ là những việc anh không muốn làm, anh sẽ chuyển cho Nguyệt Nguyệt, còn cô thì trực tiếp không nói hai lời mà đưa thẳng cho Lương Hướng Huy, nhân tiện khen một câu, “Tôi biết cậu sẽ làm tốt.”
Việc này khiến Lương Hướng Huy rất muốn nhảy lầu. Nguyệt Nguyệt coi anh ta là đa năng sao? Nhà trường muốn tổ chức hoạt động gì, anh ta phải làm bảng kế hoạch, tổ chức, động viên…chịu trách nhiệm đủ loại chức trách, nhưng lại không dám oán giận. Thấy ai khen mình tài giỏi, nói mình rất xứng đáng với chức phó chủ tịch, anh ta đều tươi cười vui vẻ, giả vờ mình rất vinh hạnh mà trả lời, “Đâu có, đâu có, đều là chủ tịch lãnh đạo tốt.” Trời biết, anh ta hận không thể lập tức vung tay bỏ chạy, ai thèm lo hội sinh viên gì chứ!
Nhưng mà anh ta bị Khúc Nguyệt Nguyệt đè ép.
Haiz, nếu anh ta đánh lại Khúc Nguyệt Nguyệt thì đã trở mặt với cô từ lâu rồi. Chứ ở đây để bị khinh bỉ làm gì.
Cho nên anh ta vẫn chấp nhận hiện thực, tiếp tục làm lụng vất vả thôi.
Trời ơi, kiếp trước anh ta thiếu Nguyệt Nguyệt quá nhiều nợ nần, thế cho nên kiếp này trả nợ một cách bi thảm.
Bởi vì bữa trưa thường do Tường Tử nấu, mỗi ngày Nguyệt Nguyệt đều đến báo danh tại căn hộ của anh. Bình thường Nguyệt Nguyệt ăn xong thì sẽ không muốn động đậy, nên cô thường xuyên ở lại căn hộ này.
Sau khi Nguyệt Nguyệt và Trần Hướng Ngung xảy ra căng thẳng, mấy nữ sinh cùng phòng ký túc với Nguyệt Nguyệt lại càng không muốn gặp mặt cô. Nguyệt Nguyệt vốn dĩ không có tiếng nói chung với bọn họ, hiện tại mối quan hệ giữa bọn họ có thể nói là đi trên lớp băng mỏng. Tường Tử thấy tình hình này ngược lại cảm thấy thành công. Đôi khi, thậm chí trong lòng anh thầm nói “Cãi nhau, cãi nhau đi…” Thế thì Nguyệt Nguyệt có thể dọn ra sống chung với anh.
Vào một bữa trưa nọ, lại có buổi họp hội sinh viên định kỳ.
Vừa ăn trưa xong, Nguyệt Nguyệt còn chút lười nhác, cô chuẩn bị lên lầu ngủ trưa, nhưng bị Tường Tử gọi lại. Anh nói: “Bà xã, trưa nay hội sinh viên mở họp đấy.”
“Mở thì mở, đâu có liên quan gì tới em?” Nguyệt Nguyệt nhíu mày trả lời, thật sự là muốn ngủ mà.
“Bà xã, em đã quên em là chủ tịch à.” Tường Tử nhắc nhở.
“Ờ ha!” Nguyệt Nguyệt gật đầu, nhưng lại nhíu mày, tỏ vẻ đáng thương nói, “Nhưng ông xã ơi, em không muốn họp, em mệt, em muốn ngủ.”
“Bà xã, em không ngoan đó nha.” Tường Tử nuông chiều dí nhẹ vào trán Nguyệt Nguyệt, cô cũng không lo tới việc Tường Tử “nhỏ mạo phạm lớn”, cô gật đầu hỏi tiếp, “Ông xã, em thật sự không muốn đi, làm sao bây giờ…”
“Ha ha, em hôn anh đi rồi anh nói cho em biết.” Hiện tại Tường Tử tính kế mọi lúc mọi nơi, mỗi lần Nguyệt Nguyệt muốn ăn gì, chơi gì, hoặc làm gì thì phải “thưởng” cho anh trước rồi mới được, thật là một con sói xám lớn mà. Nhưng vậy thì thế nào? Nguyệt Nguyệt người ta thích nuôi sói xám thôi!
Nguyệt Nguyệt theo thói quen ôm lấy cổ Tường Tử, hơi nhón chân lên, cô đưa môi mình đến gần hôn lên môi anh. Sau đó thì do Tường Tử chủ đạo, cô để mặc anh vói đầu lưỡi vào rồi khuấy đảo trong miệng cô, theo đuổi cái lưỡi đinh hương của cô, vừa mút vừa cắn, cho đến khi Nguyệt Nguyệt không thở nổi, cô hơi giãy dụa anh mới buông cô ra. Anh có phần không hài lòng nói, “Bà xã, còn chưa tới năm phút.” Bởi vì có một lần Nguyệt Nguyệt hôn anh một cái cho có lệ, sau khi chạm môi rồi tách ra, thế là Tường Tử bắt đầu quy định thời gian.
Nguyệt Nguyệt e thẹn đỏ mặt, cô trợn mắt nhìn Tường Tử, anh ngoan ngoãn im miệng, chép chép miệng như là còn chưa đủ, rồi nói: “Bà xã, em gọi điện thoại cho Lương Hướng Huy, bảo cậu ta hôm nay thay em chủ trì không phải là được rồi sao.” Quả nhiên gian trá mà.
“Ừ, đúng rồi!” Nguyệt Nguyệt cười tủm tỉm gật đầu, cô xoay người vừa đi lên lầu vừa lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị bấm số thì đã thấy Tường Tử đi lướt qua cô lên lầu, vì thế cô hỏi, “Ông xã, anh theo em lên lầu làm gì?”
“Bà xã, em xem hôm nay thời tiết lạnh, nhưng điều hòa trong phòng hư rồi, anh sợ em lạnh, anh đi lên trước làm ấm giường cho em.” Tường Tử nói dối mà mặt không đỏ tim không đập mạnh. Thật là cái máy điều hòa, sớm không hư, muộn không hư, cố tình hư vào lúc này, cũng kỳ lạ quá đi. Cơ mưu của Tường Tử quả nhiên không phải sâu bình thường.
“Ừ, ông xã, anh tốt quá.” Nguyệt Nguyệt nhịn không được khen ngợi.
Tường Tử cố nén sự hưng phấn, ngoài mặt tỏ vẻ là việc nên làm theo lẽ thường, anh không kiêu ngạo không hấp tấp mà trả lời: “Bà xã, đó là việc anh phải làm mà.” Vì thế anh chạy mấy bước lên lầu, hớn hở đi làm ấm giường cho cô.
Nguyệt Nguyệt chậm rãi gọi điện cho Lương Hướng Huy, điện thoại vang lên hồi lâu, anh ta vẫn chưa nhận máy, cô có phần mất kiên nhẫn, lúc định cúp máy thì anh ta nhận máy. Giọng điệu cô không vui hỏi: “Lương Hướng Huy, cậu làm gì mà giờ mới nhận điện thoại?”
“Nguyệt Nguyệt, tôi sai rồi, tôi ăn năn.” Lương Hướng Huy quả thật hận không thể không nhận điện thoại, nhưng anh ta đâu dám. Đang mơ màng trong giấc ngủ thì điện thoại chợt vang lên, lúc đang định nhận máy chửi người thì nghe được tiếng của cô, anh ta tỉnh táo ngay. May mà còn chưa kịp mắng, anh ta theo thói quen mà nhận sai trước.
Trời ơi, có thể buông tha cho anh ta không hả! Anh ta thật sự không muốn nhận điện thoại của Nguyệt Nguyệt đâu.
Nguyệt Nguyệt thấy Lương Hướng Huy có thái độ nhận sai, cô thoải mái hơn, không thèm nói lời thừa với anh ta, nói thẳng: “Trưa hôm nay có buổi họp định kỳ, cậu thay tôi chủ trì đi.”
“Họp định kỳ? Họp định kỳ gì? Tôi có thể không đồng ý không?” Lương Hướng Huy thấp thỏm dò hỏi.
“Không được!” Nguyệt Nguyệt trực tiếp tiêu diệt ảo tưởng nhỏ bé của anh ta.
“Vậy, Nguyệt Nguyệt, tại sao cậu muốn tôi thay thế? Tường Tử cũng là phó chủ tịch mà, vì sao không để cậu ta đi? Cậu ta chính là ông xã của cậu, chồng giúp vợ làm việc chính là đạo lý hiển nhiên. Tôi có đức hạnh gì mà đi giành với Tường Tử chứ? Nguyệt Nguyệt à, cậu nên làm chủ cho tôi đi.” Lương Hướng Huy nghe Nguyệt Nguyệt nói xong, anh ta không từ bỏ ý định, hy vọng cô thay đổi ý định, đi trừng phạt Tường Tử.
“Tường Tử hả, anh ấy có việc, không đi được.” Nguyệt Nguyệt trả lời.
“Có việc? Việc gì mà còn gấp hơn việc giúp cậu chứ? Nguyệt Nguyệt, cậu đừng để Tường Tử lừa, cậu ta lấy cớ để làm biếng đấy.” Lương Hướng Huy tận tình khuyên bảo, bôi nhọ Tường Tử, ra vẻ một lòng suy nghĩ cho cô.
“Anh ấy làm ấm giường cho tôi.” Nguyệt Nguyệt không để ý lắm trả lời.
“Cái gì? Ấm giường?” Lương Hướng Huy hốt hoảng kêu lên, ngược lại khiến Nguyệt Nguyệt giật mình. Sau đó anh ta mở lời khuyên nhủ như pháo nổ, “Nguyệt Nguyệt ơi, sao cậu có thể như vậy? Con gái phải biết tự trọng, sao có thể cho Tường Tử làm ấm giường? Cái này không tốt cho thanh danh của cậu đâu, Tường Tử có mưu mô đấy.”
Nguyệt Nguyệt nghe anh ta nói xong, cô nhíu mày, có phần tức giận mà quát to: “Không được phép nói xấu ông xã tôi.”
“Nguyệt Nguyệt à, cậu không biết đâu, không phải tôi nói xấu Tường Tử, mà đó là bản sắc của đàn ông. Tôi cũng là đàn ông, tôi biết mấy thằng con trai nghĩ gì. Nguyệt Nguyệt, cậu phải tin tưởng tôi. Cậu ta làm sao lại vô duyên vô cớ làm ấm giường cho cậu, không cần suy nghĩ cũng biết cậu ta không có lòng tốt, thậm chí tôi có thể chắc chắn, cậu ta tính kế với cậu đó. Nguyệt Nguyệt, cậu không thể mắc mưu, bị cậu ta che mắt. Hồi trước, tôi cũng từng nói thế với bạn gái cũ, sau đó…” Lương Hướng Huy bắt đầu giảng đạo lý, thậm chí tự nêu gương, dùng kinh nghiệm của mình để chỉ bảo Nguyệt Nguyệt.
Trời biết, động cơ mà anh ta nói những lời này chẳng qua là bất bình trong lòng thôi. Mắt thấy Tường Tử có thể ôm người đẹp trong lòng, mà anh ta phải hy sinh giấc ngủ để đi mở họp gì đó, làm sao công bằng chứ? Khẳng định phải phá hoại.
“Được rồi, cậu phiền quá đi!” Nguyệt Nguyệt ngắt lời anh ta, cô tức giận nói, “Điều hòa trong phòng hư rồi, Tường Tử sợ tôi lạnh nên mới làm ấm giường cho tôi. Cậu lại nói anh ấy như vậy, tôi giận rồi, tôi muốn đánh cậu đó.”
“Hả? Điều hòa bị hư?” Lúc này Lương Hướng Huy mới phản ứng lại, nguy rồi, gặp sự cố. Thế là anh ta lập tức biết điều nói, “Nguyệt Nguyệt, tôi cũng biết làm ấm giường đó. Tôi không ngại cùng Tường Tử giúp cậu làm ấm giường đâu.”
Mà đáp lại anh ta là một câu phẫn nộ của Nguyệt Nguyệt, “Cút.”
Hu hu hu… Nguyệt Nguyệt chắc chắn muốn trừng trị anh ta.
Ông trời ơi…
Ngay sau đó, Lương Hướng Huy đã lỡ rồi không còn ngại gì nữa nên nói thêm: “Nguyệt Nguyệt, cậu làm sao biết được điều hòa bị hỏng, cậu ta nói hỏng là hỏng sao? Hơn nữa, cậu làm sao biết cậu ta không cố ý phá hư chứ? Cậu nên biết rằng, có đôi khi đàn ông rất xấu xa, cậu phải cẩn thận đó.”
Xem ra, anh ta lại khó thoát khỏi bị Nguyệt Nguyệt đánh một trận.
Shit, mẹ kiếp chuyện gì đây!
Không được, nếu đã thế, anh ta không sợ nữa, trực tiếp cầm điện thoại, gửi tin nhắn cho anh tư của Nguyệt Nguyệt, là huấn luyện viên hồi trước của bọn họ, anh ta viết rằng:
“Tường Tử làm ấm giường cho Nguyệt Nguyệt.”
Sau đó, Lương Hướng Huy rời giường, rửa mặt, chuẩn bị đi họp.
Shit!!!
Khúc Hướng Bắc nhận được tin nhắn, hoàn toàn không kịp xin phép, anh trực tiếp từ quân khu chạy ra, vượt đèn đỏ chạy đến căn hộ của Tường Tử. May mà anh chạy xe của quân đội, bằng không ở đằng sau khẳng định sẽ có cảnh sát giao thông truy đuổi. Nhưng cho dù anh chạy nhanh cũng phải mất bốn mươi phút.
Đoán chừng, đã chậm rồi.
Anh không kịp nghĩ nhiều, lấy ra chìa khóa rồi mở cửa, ngay cả cửa cũng không đóng lại mà chạy thẳng lên lầu. Cũng may hồi trước Tường Tử gửi lại một chìa ở chỗ anh, không thì anh còn phải phá cửa.
Đến phòng Tường Tử, anh hít sâu một hơi, bàn tay run rẩy mở cửa ra, nhìn vào bên trong.
Trời ơi!
Anh không muốn sống nữa.
Trên chiếc giường lớn là hai cái đầu, không phải Nguyệt Nguyệt và Tường Tử thì là ai? Thậm chí, anh có thể thấy được đầu Tường Tử hơi thấp, tựa vào đầu vai của Nguyệt Nguyệt. Mẹ của con ơi…
“Nguyệt Nguyệt.” Khúc Hướng Bắc cắn răng kêu nhỏ, cô không nhúc nhích, vì thế Khúc Hướng Bắc cất tiếng, tức giận quát to, “Tường Tử!!!”
Lúc này Tường Tử tỉnh dậy, ngẩng đầu lên anh liền trông thấy anh vợ mình đứng ở cửa, bà xã Nguyệt Nguyệt thì còn đang ngủ, khóe miệng dường như còn chảy nước miếng. Thế là, anh nhẹ nhàng lay tỉnh Nguyệt Nguyệt, cô mở mắt không vui, muốn mắng Tường Tử thì thấy anh vươn tay, chỉ đến phía cửa, cô quay đầu nhìn, là anh tư.
Cô bèn la lên với Khúc Hướng Bắc: “Anh tư! Anh phiền quá! Đừng làm ồn em ngủ!!!”
Khúc Hướng Bắc nhịn không được khóe miệng run rẩy, anh xoay lưng đóng cửa lại, rồi hét lớn với hai người bên trong: “Hai đứa mau đi ra cho anh!!!” Sau đó anh lấy điện thoại gọi cho bà Khúc.
Chuyện này, không phải anh có thể giải quyết.
Tường Tử nghe lời Khúc Hướng Bắc nói, anh hơi co ro, từ trong chăn anh nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, nhẹ giọng nói với cô nằm bên cạnh vẫn đang buồn ngủ: “Bà xã, em phải làm chủ cho anh, cho anh một danh phận đó.”