Đối với Nguyệt Nguyệt, cô không phải loại người thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, rất nhiều thời điểm cô vẫn phân rõ phải trái. Được rồi, cô chính là loại người dựa vào nắm đấm để nói chuyện, nắm đấm ai cứng hơn thì nghe người đó, điều này có thể nghiệm chứng rõ ràng trên người Lương Hướng Huy và Tường Tử, nhưng thế thì sao?
Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ vô duyên vô cớ ra tay đánh người, trừ phi là thực sự chọc tới cô, cô mới có thể ra tay, hơn nữa bình thường chỉ dùng ba phần sức, bằng không hễ khi chọc tới cô thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi. Mà Tường Tử làm sao còn có thể sống lâu vui vẻ như vậy chứ, trực tiếp bị cô đánh bẹp trong một quyền.
Vậy nên Nguyệt Nguyệt là một người rất đúng mực, không tới lúc cần thiết thì không thực sự ra tay mạnh, dù hiện tại cô thực sự tức giận cũng không ra tay nặng, bằng không Douglas còn có thể đứng trên mặt đất sao? Bị đánh bay từ đời nào rồi.
Nguyệt Nguyệt vẫn còn chừa lại con đường sống.
Thế nhưng có một số người chẳng biết điều, bạn có thể làm gì đây?
Douglas vốn kinh sợ bởi bản lĩnh sấm chớp của Nguyệt Nguyệt, vào lúc cô cất tiếng hắn liền có phản ứng, sau đó theo trực giác nhíu mày, theo bản năng hạ một mệnh lệnh khiến hắn hối hận, “Phế cô ta cho tôi.”
Hắn nổi giận! Vào năm hắn mười ba tuổi ông cụ nhà bọn họ bất ngờ qua đời, hắn bị ép kế nhiệm vị trí lão đại, tẩm máu mọi phản loạn sau đó, đã bao nhiêu năm rồi chưa có ai dám nói chữ không trước mặt hắn, càng không nói tới có người dám trắng trợn dọa dẫm hắn, quả thực chính là muốn chết. Nếu trắng trợn khiêu khích như vậy mà hắn còn nhịn được thế thì hắn không xứng đáng là người đứng đầu của gia tộc Stern. Hắn còn có uy nghiêm gì để thống lĩnh mafia Ý.
Nếu thiên đường có đường cô không đi, địa ngục không cửa cô càng muốn xông tới, thế thì hắn đại diện thần chết, thu phục Nguyệt Nguyệt. Dù sao thứ hắn am hiểu nhất chính là giết người.
Thế là theo tiếng ra lệnh của Douglas, người đàn ông áo đen phía sau hắn ra tay trước, trực tiếp quay họng súng về phía Nguyệt Nguyệt, chẳng hề do dự bóp cò, nhưng không phát ra tiếng vang nào, quả nhiên là xã hội đen cao cấp, súng cũng lắp ống giảm thanh. Đám nhóc vốn ở đằng sau Nguyệt Nguyệt xem náo nhiệt thấy người áo đen kia thế mà nổ súng với cô, lúc này bọn họ không còn bình tĩnh, cả đám bất chấp mọi thứ không biết lấy súng lục súng máy từ đâu ra. Trong tất cả mọi người quá đáng nhất là Quan Dương.
Cậu ta bế Nựu Nựu thấy chuyện không ổn bèn lập tức đặt Nựu Nựu trên lưng Muộn Đôn, rồi mở ra ba lô của mình, lấy ra một thứ trông như kính viễn vọng cùng một hộp đồ thật to, tiếp theo dưới ánh mắt khó tin của mọi người, cậu ta lắp ráp mấy cái thành một cây súng cối cầm tay, khóe miệng lạnh lùng nhìn một đám móc súng ra đằng trước, cậu ta cười nham hiểm.
Đã nói đám nhóc này không phải người yên phận. Bọn nhóc bại hoại này thế mà âm thầm mang đạn pháo súng ống sang đây. Quan Dương chẳng hề cảm thấy điều này có gì bất thường, cậu ta thấy người đối diện nổ súng, thậm chí phần nào hưng phấn chuẩn bị bắn, trong đầu óc suy nghĩ một phát bắn hết, cảnh tượng tiêu diệt toàn bộ kẻ địch thật khiến cậu ta hăng hái sôi nổi.
Cái này cũng chưa tính, cậu nhóc ban đầu đỏ mặt nói chuyện với Juliet từ trong ba lô ngại ngùng lấy ra một loạt lựu đạn, sau đó chỉ vào chúng nói: “Những thứ này là bà nội cho tôi phòng thân.”
Tuy nhiên, nhìn đám nhóc ban đầu cợt nhả giờ đều cầm súng, mặt không biểu cảm đối diện những người đàn ông mặc đồ đen, thật là một kỳ quan lớn đó.
Douglas vốn chuẩn bị ra tay lập tức giờ đây không biết làm sao. Nên biết rằng hắn là xã hội đen, súng ống đạn dược cái nào mà không kiểm soát chứ? Những thứ vũ khí hạng nặng này là sao đây hả? Hắn đột nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt, thế là chỉ đành dập lửa. Dù sao người ta chỉ cần bắn một phát là tiêu đời, biết nhóm người họ sẽ game over, còn đánh rắm gì nữa.
Song, điều khiến hắn tuyệt vọng nhất chính là không còn kịp rồi.
Lúc đầu hắn không để ý tình hình đối diện, bởi vậy hạ lệnh bảo người mình nổ súng tiêu diệt Nguyệt Nguyệt. Nhưng giờ bảo ngưng cũng vô dụng, bởi vì người của hắn đã nổ súng rồi. Người nổ súng là vệ sĩ đứng đầu của hắn, sát thủ đứng nhất trên thế giới, chỉ cần nổ súng thì hoàn toàn không có người sống. Giờ phút này, hắn dường như nghe thấy thần chết ở bên cạnh đếm ngược thời gian, thậm chí tránh né cũng chẳng kịp, bởi vì trừ khi hắn có thể trong một giây đồng hồ tung ra mấy chục mét, bằng không khẳng định bị nổ tan xương nát thịt.
Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi lúc này Nguyệt Nguyệt còn nói chuyện.
Cô ra lệnh với đám phần tử khủng bố nguy hiểm ở phía sau mình: “Không được phép nổ súng!” Sau đó thì cô không nói nữa, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm viên đạn kia. Đám nhóc phía sau cô theo bản năng cứng đờ sau khi cô dứt lời, tay giữ cò súng không nhúc nhích tí nào, chỉ ngây người nhìn cô.
Đoàn người Douglas vừa được miễn chết cũng quên chạy trốn, chỉ nhìn Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt sẽ khiến người ta thất vọng sao?
Rất hiển nhiên là không rồi.
Cô nín lặng tập trung tinh thần, toàn thân điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, tại khoảnh khắc này, cô gần như có thể nhìn thấy quỹ đạo vận hành của viên đạn kia, sau đó trong nháy mắt tay phải vươn ra nhanh chóng, ngón trỏ và ngón giữa dùng sức kẹp lại, miệng cô quát to, “Kim chung tráo!” Trong lúc mọi người khó tin, hai ngón tay Nguyệt Nguyệt kẹp lấy viên đạn phát sáng bị ma sát thành màu trắng.
Trời, đây là kỳ tích ư?
Vậy mà có người có khả năng một tay kẹp lấy viên đạn vả lại chẳng tổn thương tí nào, đây vẫn là con người sao?
Nhưng Nguyệt Nguyệt không cho bọn họ cơ hội kinh ngạc, cô nhíu hai mắt lại, sau đó tay phải dùng sức hướng về phía Douglas, bắn viên đạn trở về, đây chẳng lẽ là “đạn chỉ thần công” trong truyền thuyết ư? Nguyệt Nguyệt khinh thường trả lời, “Trả lại cho anh.”
Ngay lúc Douglas không kịp trốn tránh, cho rằng sắp không còn mạng nữa thì viên đạn lướt qua bên tai hắn, trúng thẳng họng súng do người đàn ông vừa nổ súng kia, sau đó chợt phát ra một tiếng phịch, súng lục nứt ra, cả bàn tay của người đàn ông kia đều là máu thịt lẫn lộn.
Hừ, đây là giá phải trả!
Trong mắt Nguyệt Nguyệt, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta thì chuẩn bị chết đi.
Lúc này Nguyệt Nguyệt mới xoay người, căn bản không thèm nhìn tới mọi người xung quanh kinh hoảng hồi lâu không thể nhúc nhích, cô đi thẳng tới bên cạnh Quan Dương, nhẹ nhàng ôm lấy Nựu Nựu nơm nớp lo sợ nằm trên lưng Muộn Đôn nhà cô, cô đong đưa vỗ về nó, sau đó giơ tay đập một phát lên đầu Quan Dương, cô mắng: “Cậu chăm sóc bảo bối nhà chúng tôi sao thế hả?!” Tiếp đó cô còn chưa hết giận, lại đập một phát nữa.
Sau khi chứng kiến bản lĩnh tựa như kỳ tích kia của Nguyệt Nguyệt, Quan Dương nào dám nói gì, ngay cả biện bạch cũng không dám, cậu ta trực tiếp nhận sai, nịnh nọt túm góc áo của cô mở lời cầu xin: “Huấn luyện viên, em sai rồi. Chị tha thứ cho em đi, hu hu hu, em không dám nữa.” Khóc lóc khiến người ta đau lòng, đâu còn dáng vẻ ông trời con ban nãy, đây rõ ràng chính là một gã tay sai.
Nguyệt Nguyệt phần nào mất kiên nhẫn ra lệnh: “Nói chuyện đàng hoàng cho tôi. Giả bộ đáng thương tôi sẽ đánh cậu.” Thế là Quan Dương lập tức đứng thẳng lưng, cúi đầu trả lời cô, “Huấn luyện viên, em sai rồi.” Lúc này mới giống nói chuyện.
Nguyệt Nguyệt dùng bàn tay vừa sờ đầu Nựu Nựu làm như khen ngợi sờ đầu Quan Dương, khiến cậu ta thực sự khóc không ra nước mắt. Cậu ta dám phản kháng sao? Không dám rồi! Cậu ta không chỉ không dám phản kháng, thậm chí còn mỉm cười nịnh nọt, làm như sự vỗ về của cô tựa trời ban ân, khiến mọi người xung quanh dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua.
Nguyệt Nguyệt vừa phê bình Quan Dương xong giờ mới chính thức tĩnh tâm, được rồi, xử lý vấn đề.
Cô ôm Nựu Nựu, đi theo sau là Muộn Đôn, chậm rãi tới trước mặt Douglas, hỏi: “Anh còn bảo tôi ở lại không?”
Douglas nào dám nói không, hắn vội lắc đầu trả lời: “Không dám, không dám.”
“Anh còn muốn phế tôi không?” Cô lại hỏi.
“Không dám, không dám.” Douglas tiếp tục lắc đầu.
“Còn cần chúng tôi để lại Muộn Đôn không?” Nguyệt Nguyệt nhìn sang Muộn Đôn bĩu môi, mà nó rất nể tình gầm lên một tiếng về phía Douglas, phun nước bọt trên người hắn mà hắn cũng chẳng dám nói gì, chỉ có thể tiếp tục lắc đầu trả lời, “Không cần, không cần.”
Nguyệt Nguyệt cảm thấy ổn rồi, cô nói với Douglas: “Các người đi đi.” Cho dù bản thân nắm chắc thắng lợi, đối với bại tướng dưới tay mình, cô sẽ không sỉ nhục bọn họ. Nghe Nguyệt Nguyệt nói vậy, Douglas như được đại xá lập tức xoay người, dẫn đoàn người rời khỏi, nhưng cô đột nhiên xoay người lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, khiến hắn nhất thời chảy ròng mồ hôi lạnh.
Trời, chẳng lẽ cô ta đổi ý? Douglas đang muốn lên tiếng hỏi thì Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ thần bí mở miệng: “Anh sẽ trả thù mắng chửi tôi chứ?” Douglas vừa nghe lời này lập tức áp chế tâm tư kia đang dâng lên trong đáy lòng, hắn tỏ vẻ thành khẩn đáp, “Không đâu, tôi dùng danh nghĩa thượng đế tuyên thệ.” Hừ, bọn họ cũng không tin thượng đế, bọn họ tin thần chết.
Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không coi trọng những điều này, cô nói thẳng: “Lần sau anh chọc tới tôi, tôi sẽ không nương tay đâu. Tôi sẽ đánh bẹp anh đó.” Ai quan tâm hắn thề thốt, cô chỉ tin tưởng vào nắm đấm của mình. Nói xong cô xoay người đi. Lúc này trong đầu Douglas chợt nảy sinh ý nghĩ, hắn không đáp lại vội vàng bước vào xe, dặn tài xế lái đi.
Nguyệt Nguyệt ôm Nựu Nựu đá vào đống “vũ khí nguy hiểm” bên chân, cô hỏi đám nhóc kia: “Mấy thứ này từ đâu ra?”
Sau đó mọi người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cùng cất tiếng trả lời: “Trong nhà đưa cho.”
Nguyệt Nguyệt không truy xét, cô lại lên tiếng hỏi: “Mang theo làm gì?”
Mọi người lại liếc nhìn nhau, đồng lòng cắn răng đáp lại: “Phòng thân!”
“Phòng thân?” Nguyệt Nguyệt nhướn mày.
“Phòng thân!” Đám nhóc kia lại cắn răng, dù sao có chết cũng không thể thừa nhận bọn họ lấy trộm muốn phá phách, bằng không cô sẽ trừng trị bọn họ.
“Ồ.” Cô nghĩ nghĩ, gật đầu, dịu dàng trả lời, “Còn không thu lại. Làm dọa tới Nựu Nựu nhà tôi.” Thế là mọi người mau chóng thu dọn, cất vào ba lô.
Nguyệt Nguyệt xoay người đi tới bên đường. Haiz, đã trễ thế này, cô nên gọi điện thoại cho Tường Tử, quần áo vẫn để mai mua thôi.
Đương nhiên, cô đột nhiên muốn gọi điện cho anh, tại sao anh không cho cô đồ “phòng thân” chứ?
Chưa đến một lúc, lính đặc chủng đi theo đoàn người Nguyệt Nguyệt đi tới, thế là cô mang theo đám nhóc có thể nói là thuốc nổ di động đi về khách sạn.