Thành phố B vào tháng bảy chính là thời điểm nóng nhất. Mà Nguyệt Nguyệt lại ghét thời tiết nóng nực, mỗi ngày cô bé đều ỉu xìu, không chạy khắp nơi, cũng chẳng mê đồ chơi, khiến cho bà Khúc lo lắng không thôi, thế nhưng hết cách rồi. Dù sao hồi xưa không giống bây giờ có máy điều hòa, tuy trong nhà có nước đá, nhưng không dám đặt thẳng bên người Nguyệt Nguyệt, như vậy con nít không chịu nổi.
Cho đến một ngày, bà Khúc chợt nảy ra ý nghĩ, ôm Nguyệt Nguyệt đến nơi bóng râm trong sân, đặt cô bé trong bồn tắm thật lớn đã xả nước, tắm rửa cho cô bé, Nguyệt Nguyệt mới vui vẻ lên.
Vì thế, bắt đầu từ ngày đó, trò tiêu khiển hàng ngày của Nguyệt Nguyệt chính là nghịch nước… Nếu không phải bà Khúc sợ cô bé ở lâu trong nước không tốt nên phải ép buộc ôm cô bé ra, không thể tùy theo tính tình cô bé, không cho phép ở trong nước cả ngày.
Trưa nay, bà Khúc vừa đút Nguyệt Nguyệt ăn xong bữa trưa thì cô bé liền ầm ĩ muốn “Đi tắm đi tắm…”, bà Khúc ôm Nguyệt Nguyệt nghỉ trưa một lúc, tiêu hóa thức ăn rồi mới thả cô bé vào trong nước, để cô bé vọc nước một hồi mới tắm cho cô bé sau.
Mà vừa mới đặt Nguyệt Nguyệt vào bồn chưa tới một lát thì bà Lâm bồng con trai mình qua bên này chơi.
Bà Lâm bồng Tường Tử hơi yếu ớt đi qua, vốn định để cậu ở cùng Nguyệt Nguyệt một lúc, có lẽ tinh thần sẽ tốt hơn. Ai ngờ vừa tiến vào sân nhà thì thấy dưới tàng cây lựu to lớn nhất trong sân nhà họ Khúc là một mình Khúc Nguyệt Nguyệt đang ngồi trong bồn tắm, cô bé đang chơi đùa vui vẻ, cầm một vịt con bằng nhựa dùng sức đập vào nước, khiến tia nước bắn tung tóe, khuôn mặt nhỏ nhắn lại cười như hoa, vui vẻ cười khanh khách. Hơn nữa, vịt con bị Nguyệt Nguyệt dùng sức bóp một cái liền kêu một tiếng “Chít…….”, cô bé ngã trái ngã phải cười theo, giống như nàng tiên nhỏ trong nước, người khác trông thấy cũng vui theo.
Mà lúc này Tường Tử nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình, cậu cũng hoạt bát lên một tí, bàn tay duỗi về phía Nguyệt Nguyệt, toàn thân bắt đầu mất kiên nhẫn, cậu muốn đi xuống, chạy về phía Nguyệt Nguyệt.
Bà Lâm thấy tình huống như vậy, trong lòng rất vui mừng. Quả nhiên, vẫn là cô vợ có sức hấp dẫn to lớn. Ở trong nhà, bạn chọc cậu nửa ngày, cậu chỉ cho bạn một ánh mắt khinh khỉnh. Sau đó trực tiếp không nhìn nữa, cả người nằm sấp trên cái giường nhỏ của mình, không khóc không quậy, cũng chẳng nhúc nhích, giống như là pho tượng vậy.
Bà Lâm nhìn thấy mà đau lòng không thôi, vì thế đến trưa bà bồng cậu qua tìm Nguyệt Nguyệt, có tác dụng hơn cả thần dược đấy. Ha ha, sức hấp dẫn của nàng dâu nhỏ nhà bà thật lớn ghê.
Thế là bà Lâm tiến lên mấy bước, đặt Tường Tử nhà bà ở bên cạnh bồn tắm của Nguyệt Nguyệt, để cho cậu nhìn cô bé chơi đùa, còn bà thì vào nhà tìm bà Khúc.
Tường Tử vừa xuống dưới liền đứng bên cạnh bồn tắm, cậu ngây ngốc nhìn Nguyệt Nguyệt nghịch nước trong bồn tắm, ngay cả bọt nước bắn lên làm ướt cái áo thun nhỏ và chiếc quần đùi, cậu cũng chẳng để ý. Nguyệt Nguyệt vốn chơi đùa vừa lúc thấy Tường Tử đến đây, cô bé tươi cười vui vẻ, dù sao từ hồi sinh ra hai đứa trẻ đã ở cùng nhau “bồi dưỡng tình cảm”, hiện tại coi như đã rất quen thân.
Nguyệt Nguyệt cất tiếng êm ái gọi “Ông xã…” Được rồi, cái này coi như là di chứng của lần trước học nói, mọi thành viên của hai nhà ngầm đồng ý, hoặc có thể nói là dưới tình huống được cổ vũ, hiện tại Nguyệt Nguyệt gọi Tường Tử là “ông xã”. Mà Tường Tử gọi Nguyệt Nguyệt là “bà xã”. Tuy rằng hai đứa nhỏ không hề biết ông xã và bà xã rốt cuộc đại diện cho cái gì…
Tường Tử gật gật cái đầu nhỏ trả lời “Bà xã”.
Cái này, bạn có thể hiểu là Nguyệt Nguyệt đang gọi “Tường Tử”, còn Tường Tử thì gọi “Nguyệt Nguyệt”. Đây là phương thức chào hỏi của hai đứa trẻ, ban đầu chỉ là sự nhầm lẫn dễ thương, sau đó lại được người lớn hai nhà dung túng, chẳng những không để hai đứa trẻ sửa chữa sai lầm này, ngược lại càng sai càng quá đáng. Vì thế, mới có cục diện “Ông xã”, “Bà xã” của hiện giờ.
Tất cả đều là lỗi của người lớn…
Sau khi chào Nguyệt Nguyệt xong, Tường Tử liền tới gần Nguyệt Nguyệt một tí, khiến cho cô bé tưởng rằng cậu muốn giành lấy vịt con, cô bé liền nắm chặt vịt con ở phía trước bộ ngực nhỏ nhắn trơn bóng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tường Tử.
Mà Tường Tử hoàn toàn không nhìn Nguyệt Nguyệt, ánh mắt cậu đã bị thu hút bởi bộ ngực nhỏ bé nõn nà kia.
Trông thấy bộ ngực nhỏ bé nõn nà của cô bé bởi vì nghịch nước mà một chuỗi bọt nước chảy xuống, chiếu rọi dưới ánh mặt trời, càng tỏa ra vẻ trắng ngần mà lại đẫy đà sáng bóng, trong tay cô bé còn ôm vịt con màu vàng chanh, nó dính chặt trên bộ ngực của Nguyệt Nguyệt, bởi vì cô bé dùng sức quá mạnh mà vịt con phát ra tiếng kê.
Những cái này cũng không phải là điểm thu hút ánh mắt Tường Tử nhất.
Thứ hấp dẫn Tường Tử nhất chính là trong khe hở giữa hai cánh tay đang ôm vịt con của Nguyệt Nguyệt, hai điểm nhỏ giống như anh đào lộ ra, làn da xung quanh càng trắng ngần thì càng tôn lên hai điểm nhỏ màu đỏ đáng yêu kia. Rất giống quả anh đào mà Tường Tử thích nhất. Trông thấy đỏ chói, ăn vào chua chua ngọt ngọt, bóp nhẹ trong bàn tay thì mềm mềm. Tuy rằng hai điểm nhỏ này không lớn bằng quả anh đào, nhưng mà nhìn cũng đẹp lắm. Không biết chạm vào sẽ có cảm giác ra sao? Chắc hẳn cũng mềm nhỉ. Tựa như bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt, chạm vào cũng rất mềm. Thế thì ăn vào sẽ ra sao?
Tường Tử nghĩ đến đây, ánh mắt lập tức nóng hừng hực mà nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt, khiến cho cô bé nhất thời sởn tóc gáy. Xem ra, Tường Tử muốn cướp đồ chơi của cô bé, Nguyệt Nguyệt nghĩ như vậy.
Vì thế, khi Tường Tử dùng tốc độ nhanh như chớp với tay chụp lấy anh đào trên ngực Nguyệt Nguyệt thì cô bé cũng vung bàn tay về phía cậu.
Cái này nên gọi là phòng vệ chính đáng.
Sau đó chỉ thấy Tường Tử vừa chộp lấy anh đào của Nguyệt Nguyệt, còn chưa kịp véo thì đã bị lòng bàn tay của Nguyệt Nguyệt đập lên đầu, nhất thời, cả người theo quán tính ngã về phía trước, “bùm” một tiếng cậu rơi vào bồn tắm, đặt Nguyệt Nguyệt dưới thân. Bàn tay cậu vẫn đặt trên bộ ngực của Nguyệt Nguyệt, làm thế nào cũng không buông ra.
Thế là, thừa dịp Nguyệt Nguyệt bị mình đặt dưới thân trong phút chốc chưa kịp phản ứng, nhân cơ hội cô bé không cựa quậy, Tường Tử hơi dùng sức, véo một cái —— “Oa ——!!!” Chỉ nghe tiếng khóc trời long đất lở của Nguyệt Nguyệt, hai bà mẹ vốn ngồi trong phòng khách trò chuyện vui vẻ nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy ra sân.
Cái này nên coi như là tập kích bộ ngực đi.
Hay lắm, sau lần chọn đồ vật đoán tương lai, Tường Tử bị Nguyệt Nguyệt tàn bạo, rốt cuộc Tường Tử tự học thành tài năng, biết tuyệt kỹ “bắt meo meo*” này, vùng lên thắng trở về.
(*) meo meo ở đây là tiếng lóng, nghĩa là bộ ngực của phụ nữ.
Ván này Tường Tử giành được thắng lợi áp đảo.
Bà Khúc và bà Lâm đi vào sân, trông thấy cảnh tượng Tường Tử bổ nhào trên người Nguyệt Nguyệt, đè cô bé tới khóc. Bà Lâm vội vàng chạy qua bồng Tường Tử, thấy toàn thân cậu bé ướt sũng, quần áo nhỏ nước, bà cười lắc đầu, nói với bà Khúc: “Thành Quân, chị đoán là Tường Tử nhà chị ở bên cạnh bồn tắm nhìn Nguyệt Nguyệt vọc nước cũng hứng khởi theo, đứng không vững nên ngã vào trong bồn tắm, rồi đè lên Nguyệt Nguyệt, vì thế con bé mới khóc.”
Bà Khúc nhìn Nguyệt Nguyệt, quả thật trông giống vậy, bà cũng gật đầu nói, “Vâng, em cũng đoán là thế.”
“Vậy chị bồng Tường Tử về nhà tắm rửa trước, ướt như vậy thật ngại, cũng không phải chuyện gì lớn.” Bà Lâm định bồng Tường Tử trở về thì lại nghe thấy “Oa ——” một tiếng, con trai bà khóc lên, lộn xộn trong lòng bà, xem ra là không muốn trở về.
Cũng đúng, vừa mới chiếm tiện nghi của Nguyệt Nguyệt lớn như vậy, đang chơi vui, làm sao bỏ về được?
Vì thế, bà Khúc nói: “Tại sao phải về tắm rửa, chị cởi quần áo của Tường Tử đi, để thằng bé tắm cùng với Nguyệt Nguyệt nhà em. Dù sao bồn tắm này cũng lớn, vừa lúc để hai đứa chơi chung. Sau này thế nào cũng là vợ chồng, có gì đâu.”
“Ờ, cũng phải!” Bà Lâm nghe xong, nghĩ nghĩ, đúng vậy, dù sao Khúc Nguyệt Nguyệt cũng là cô vợ nhỏ của Tường Tử nhà bà, cùng nhau tắm rửa cũng chẳng sao.
Ngay sau đó, bà Lâm lột Tường Tử sạch trơn, rồi thả cậu vào trong bồn tắm, để hai đứa nhỏ chơi chung.
Lúc đầu, Tường Tử cũng ngoan ngoãn, chỉ là vọc nước, và chơi đồ chơi trong nước, nào là bóng cao su, con ngỗng… Còn Nguyệt Nguyệt cũng khóc có một chút, thấy Tường Tử chơi đồ chơi, cô bé cũng chơi cùng, chưa tới một lúc lại bắt đầu cười rộ khanh khách.
Bà Lâm và bà Khúc thấy thế nên yên tâm. Xem ra, hai đứa nhỏ chơi rất vui. Thế là hai người vừa nói cười vừa đi vào phòng khách. Dù sao ngồi xổm bên bồn tắm nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa cũng mệt lắm.
Khi hai bà mẹ vừa đi được một lúc thì Nguyệt Nguyệt không còn nề nếp.
Hai đứa vốn tự chơi, phân chia rõ ràng, nhưng khi Nguyệt Nguyệt cúi đầu đập vịt con thì bất cẩn thấy được tiểu kê kê giữa hai chân Tường Tử.
Cái này là thứ gì thế?
Nguyệt Nguyệt lại cúi đầu, nhìn xem chính mình, ơ, vì sao mình không có chứ?
Vì thế, cô bé lập tức hứng thú, không chơi với vịt con nữa.
Một tay Nguyệt Nguyệt cầm vịt con ném trong nước, rồi hướng về thân dưới của Tường Tử mà chộp lấy.
Còn Tường Tử, từ khi thấy Nguyệt Nguyệt chơi vịt con thì vẫn nhớ đến món đồ chơi nhỏ này, thế nhưng uy lực của Nguyệt Nguyệt vẫn còn đây, cậu không dám ra tay mạnh mẽ, chỉ có thể chơi khi cô bé không chơi nữa. Nào ngờ lúc này Nguyệt Nguyệt lại ném vịt con đi.
Thế là Tường Tử nhanh tay lẹ mắt chộp lấy vịt con, hoàn toàn không phòng bị chiêu sau của Nguyệt Nguyệt.
Cho nên Nguyệt Nguyệt không chút trở ngại chộp lấy tiểu kê kê của Tường Tử, véo một cái, ừm, thật mềm. Còn mềm hơn cả vịt con. Cô bé lại dùng sức véo một cái, rồi nghe Tường Tử “Oa ——” khóc lớn tiếng, Nguyệt Nguyệt vội vàng buông tay, rồi vươn tay qua giành lại vịt con của mình. Mà Tường Tử làm thế nào cũng chẳng buông tay, Nguyệt Nguyệt càng dùng sức, Tường Tử càng khóc lớn tiếng.
Ngay sau đó, Nguyệt Nguyệt dứt khoát đưa đầu tới gần, cắn cái miệng nhỏ của Tường Tử, lúc này cậu ngừng khóc…
Hai bà mẹ từ bên trong chạy ra, trông thấy cảnh tượng Nguyệt Nguyệt và Tường Tử giành đồ chơi, Tường Tử khóc lên, bà Lâm đang muốn chạy qua dỗ dành thì thấy Nguyệt Nguyệt “hôn” một cái, vì thế bà vui vẻ.
“Ha ha, Thành Quân, Nguyệt Nguyệt nhà em còn nhỏ như vậy đã biết dùng mỹ nhân kế rồi. Rất giỏi nha!” Bà Lâm trêu ghẹo nói.
“Ha ha, không phải là nhằm vào Tường Tử nhà chị sao? Nguyệt Nguyệt nhà em ngoài ông cụ ra thì không hôn bất cứ người đàn ông nào khác. Ngay cả bố con bé cũng chẳng được.” Bà Khúc cũng vui vẻ không thôi.
Mà Tường Tử sau khi được Nguyệt Nguyệt “hôn” thì nới lỏng bàn tay cầm đồ chơi, để Nguyệt Nguyệt giành lại. Không buông được sao? Nguyệt Nguyệt đang cắn người đó.
Sau việc này, chúng ta có thể phán định, lần này dưới tình huống bại trước một ván do Tường Tử học được “bắt meo meo”, Nguyệt Nguyệt không cần học cũng biết tuyệt kỹ “bắt tiểu kê kê”, ván này san bằng tỉ số, rồi cắn một miếng, toàn thắng ván này.
Thế nên, người cười sau cùng là người cười ngọt nhất.
Không thể nghi ngờ, nụ cười của Nguyệt Nguyệt còn ngọt hơn Tường Tử.
Bạn xem, cô bé giành lại vịt con, mà hiện tại Tường Tử còn ở bên cạnh, vừa nức nở vừa nhìn Nguyệt Nguyệt chơi đùa.