Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 105: Đang ghen sao?



Mặc Tử Hân nhìn Cố Hề Hề, nở nụ cười dịu dàng với cô rồi rời khỏi trang viên.

Tiễn khách xong, cuối cùng Cố Hề Hề cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô định xoay người đi thì Doãn Tư Thần đột nhiên duỗi cánh tay to lớn bắt lấy tay cô, kéo cô đến trước mặt anh, cúi đầu thấp xuống, hai cơ thể đã dính chặt vào nhau.

Cố Hề Hề giật mình hoảng sợ: "Anh muốn làm gì vậy?"

Doãn Tư Thần nở nụ cười tà mị: "Câu này không phải là tôi nên hỏi em sao? Phu nhân của tôi?"

Cố Hề Hề nhìn ánh mắt đối phương, trực giác cho cô biết Doãn Tư Thần càng ngày càng nguy hiểm! Tốt nhất tránh càng xa càng tốt! Nhưng cổ tay cô đang bị đối phương khống chế, không thể chạy đi đâu được!

"Anh.. Anh nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu!" Cố Hề Hề vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được, ủ dột nói: "Tôi không hiểu ý của anh!"

"Vậy đi về phòng thì sẽ hiểu ý của tôi là gì.." Doãn Tư Thần lập tức duỗi tay, không cho Cố Hề Hề có cơ hội vùng vẫy, đã bồng cô lên, ôm cô thật chặt trong lồng ngực của anh, bước nhanh về thư phòng.

Vài trợ lý thấy cảnh này thì chỉ nhìn nhau rồi cúi đầu, không dám lên tiếng! Tổng giám đốc ân ái với thiếu phu nhân còn phải chọn thời gian sao?

Doãn Tư Thần vừa ôm Cố Hề Hề, vừa dùng chân đá văng cửa phòng, bước nhanh vào, ném Cố Hề Hề lên giường! Cố Hề Hề chưa kịp định thần trở lại thì Doãn Tư Thần đã lập tức nằm lên, lấy thân thể đè lên người cô!

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

"Doãn Tư Thần!" Cố Hề Hề luống cuống: "Đang là ban ngày, anh muốn!"

"Cố Hề Hề!" Doãn Tư Thần đưa tay nắm lấy cằm của Cố Hề Hề, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Em nhớ kỹ cho tôi! Em là người phụ nữ của tôi, không được phép nghĩ tới bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài tôi!"

Cằm của Cố Hề Hề bị Doãn Tư Thần nắm chặt, hoàn toàn không thể tránh né anh được. Cô múa may tay muốn đánh người, chỉ là cô quá yếu ớt, chỉ có thể đánh lên cánh tay của anh, tỏ vẻ kháng cự.

Doãn Tư Thần thấy Cố Hề Hề vô lực giãy dụa, trong lòng thật sự cảm thấy không vui!

Cố Hề Hề bị Doãn Tư Thần chọc cho tức muốn phát khóc, nước mắt cũng trào ra.

Cái tên này bị điên cái gì vậy? Không thể hiểu được mà!

Nhìn thấy nước mắt của cô, đáy lòng Doãn Tư Thần đau nhói, ngón tay anh đột nhiên buông ra, dịu dàng lau nước mắt cho cô.

Cố Hề Hề bực bội lau nước mắt trên má, cô muốn xuống giường nhưng phát hiện Doãn Tư Thần vẫn còn nằm trên người mình.

"Rốt cuộc anh muốn gì?" Cố Hề Hề oán hận nhìn Doãn Tư Thần.

Từ khi trở về từ Cố gia, dường như Doãn Tư Thần đã thay đổi thành một người khác. Là một người lạnh lùng đến đáng sợ. Hay đây mới chính là con người thật của anh?

Anh của trước kia, chỉ là ngụy trang quá tốt thôi sao?

Doãn Tư Thần cứ điềm tĩnh như vậy mà nhìn Cố Hề Hề, sự giễu cợt trong mắt cũng dần mất đi, ánh mắt dịu dàng như nước dần nghiêm túc trở lại. Anh đưa tay vuốt ve gò má trắng hồng của Cố Hề Hề, ngón tay lướt qua đôi môi ấm áp của cô.

Chính là cảm xúc lúc này đây, khiến cho anh như bị ma nhập..

"Hề Hề.." Ánh mắt của Doãn Tư Thần càng ngày càng nóng lên, cứ nhìn Cố Hề Hề như vậy.

Cố Hề Hề bị nhìn chằm chằm đến mức quên mất mình đang khóc, liền ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần. Cô không biết anh muốn nói gì, tự nhiên lại gọi tên cô một tiếng như vậy.. bầu không khí này có chút không đúng lắm..

Anh muốn nói gì vậy?

"Tôi.." Đáy lòng Doãn Tư Thần nổi lên một ngọn lửa, trong đầu anh xuất hiện một giọng nói không ngừng gào thét: Nói với cô ấy, nói cho cô ấy biết mày thích cô ấy đi!

Cố Hề Hề kinh ngạc nhìn Doãn Tư Thần, vẻ mặt cô vô cùng khó hiểu mờ mịt.

"Thực ra tôi.." Doãn Tư Thần vô cùng gian nan nuốt từng ngụm nước miếng, những lời thế này đã rất lâu rồi anh chưa từng nói ra! Giờ lại không biết làm sao để nói được?

Cố Hề Hề vẫn kinh ngạc mà nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của Doãn Tư Thần.

"Tôi thích.." Lời của Doãn Tư Thần còn chưa kịp nói ra, ở ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa.

Doãn Tư Thần bỗng nhiên giật mình hoàn hồn!

Cố Hề Hề lập tức nói: "Ai vậy?"

"Tư Thần.." Giọng nói nũng nịu của Lâm Tiểu Nhã vang lên ở bên ngoài: "Em có chuyện muốn nói riêng với anh, anh cho em một cơ hội được không?"

Sau đó lại truyền đến giọng nói của Mộc Nhược Na: "Xin lỗi, tôi không thể ngăn được cô ta!"

Doãn Tư Thần xoay người rời khỏi Cố Hề Hề, Cố Hề Hề đang ngơ ngác cũng bật dậy ngồi trên giường.

"Vào đi!" Doãn Tư Thần nói một cách lạnh lùng.

Giây tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Tiểu Nhã và Mộc Nhược Na cùng đi vào.

Tầm mắt Lâm Tiểu Nhã dừng ở trên giường, ga trải giường bừa bộn, hai người họ vừa làm gì vậy? Tay của cô ta nắm chặt lại thành quyền, cắn chặt răng tức giận, ánh mắt phát hỏa quét qua Cố Hề Hề.

Cô là kẻ lừa đảo! Không phải nói cô và Doãn Tư Thần không có gì sao? Vậy vừa rồi hai người làm gì vậy?

Cố Hề Hề, đây là cô ép tôi! Đừng trách tôi ác độc!

Đương nhiên Mộc Nhược Na cũng nhìn thấy ga giường vô cùng lộn xộn, nhưng cô ngược lại rất cao hứng! Cô không vừa mắt Lâm Tiểu Nhã, nên Lâm Tiểu Nhã phát điên bao nhiêu thì cô càng vui bấy nhiêu!

"Cô muốn nói gì? Ai cho phép cô vào đây?" Ánh mắt Doãn Tư Thần lạnh lùng, anh còn chưa tìm cô ta tính sổ, cô ta lại dám cả gan xuất hiện!

"Tôi ra ngoài trước!" Cố Hề Hề nói câu này liền xoay người rời khỏi phòng.

Doãn Tư Thần vốn muốn gọi Cố Hề Hề, nhưng nghĩ mình vừa ức hiếp làm cô không vui, thôi để cô ấy ra ngoài yên tĩnh một chút để bình tâm lại!

Nhưng hành động này của Doãn Tư Thần trong mắt Cố Hề Hề, lại hiểu thành anh đang ngầm thừa nhận có chuyện riêng tư với Lâm Tiểu Nhã mà không muốn để cô biết.

Cũng đúng! Mình có tư cách gì muốn biết chứ? Bọn họ suy cho cùng cũng từng yêu nhau mà! Mình chỉ là con chim tu hú chiếm tổ mà thôi!

Cố Hề Hề kéo Mộc Nhược Na cùng nhau rời khỏi phòng, còn thuận tiện đóng cửa phòng lại để hai người bên trong có sự riêng tư.

"Cô còn điều gì muốn nói?" Doãn Tư Thần mất kiên nhẫn lên tiếng: "Cần bao nhiều tiền?"

Doãn Tư Thần nhìn ra được sở dĩ Lâm Tiểu Nhã cứ bám chặt ăn vạ lấy anh, đơn giản chỉ là vì tiền.

Ừ, anh đoán cũng không hề sai!

Lâm Tiểu Nhã nghe câu này thì kích động thiếu chút nữa là khóc, liền duỗi tay định ôm lấy anh, nhưng không ngờ Doãn Tư Thần lại không cho cô ta chút cơ hội chạm vào anh, hất tay né tránh Lâm Tiểu Nhã.

Trừ Cố Hề Hề ra, người phụ nữ khác chạm vào anh thì anh chỉ cảm thấy ghê tởm!

"Tư Thần, sao anh lại nói với em như vậy? Em là loại phụ nữ đó sao? Tư Thần! Em thật sự không thể mất anh!" Lâm Tiểu Nhã thấy Doãn Tư Thần tránh né, cô ta cũng không nóng giận mà càng chủ động bám lấy anh, chỉ cần xóa bỏ mọi ác cảm của anh, như vậy không sợ không đuổi được Cố Hề Hề ra khỏi đây!

Doãn Tư Thần nhìn Lâm Tiểu Nhã đầy giễu cợt: "Cố Hề Hề ngu ngốc, không có nghĩa là tôi cũng vậy! Mánh khoé của cô thì tôi biết rất rõ! Dina, à không, Lâm Tiểu Nhã! Vì cô và tôi từng có một thời gian qua lại, tôi cũng không muốn làm khó cô! Nhưng sự nhẫn nại của tôi có giới hạn!"

Lâm Tiểu Nhã nhìn ánh mắt lạnh băng của Doãn Tư Thần, nhịn không được mà run lên, nói: "Tư Thần, trước kia anh rõ ràng không phải như vậy! Anh đã nói sẽ chờ em mà! Anh còn vì em mà chống lại lệnh của Doãn chủ tịch, vì em mà trước đó đã cự tuyệt kết hôn! Tư Thần, chúng ta từng yêu nhau như vậy, sao anh có thể nói quên em là quên? Em thừa nhận việc em làm trước đây rất ngốc, nhưng chỉ vì quá quan tâm anh thôi!"

"Chứ không phải cô quan tâm chính bản thân cô sao?" Doãn Tư Thần cười lạnh.

Doãn Tư Thần đột nhiên cảm thấy bản thân anh trước kia thật buồn cười. Anh từng cho rằng Lâm Tiểu Nhã là người đặc biệt! Không ngờ người phụ nữ này thật không biết xấu hổ! Những người phụ nữ trước kia quấn lấy anh, chỉ cần ban phát một vài lợi ích kèm theo cảnh cáo, lập tức biết thân phận không dám dây dưa với anh.

Nhưng còn Lâm Tiểu Nhã này thật sự không biết xấu hổ! Tình phí chia tay cũng đã lấy không thiếu một xu, mà vẫn còn dây dưa bám lấy anh!

Lâm Tiểu Nhã bị Doãn Tư Thần đẩy ra. Anh kéo ghế dựa, duỗi chân ra: "Không phải nói có chuyện muốn nói với tôi sao? Chuyện đã nói thì không cần lặp lại nữa! Nếu không có gì mới mẻ thì có thể cút đi!"

"Tư Thần, anh không thể đối với em như vậy! Dù sao chúng ta cũng từng yêu nhau mà!" Lâm Tiểu Nhã tức khắc hoảng loạn, giờ cô ta có thể nói gì? Trừ việc chỉ biết cầu xin thì còn có thể nói gì hay làm gì?

"Chính vì nể tình cô từng qua lại với tôi, tôi mới để cô thoải mái đến bây giờ!" Khoé miệng Doãn Tư Thần nở nụ cười lạnh: "Không thì cô cho rằng Doãn Tư Thần tôi là người dễ nói chuyện như vậy? Được rồi, thời gian của cô đã hết, cô cũng không nói được gì khiến tôi hài lòng, có thể cút được rồi!"

Không đợi Lâm Tiểu Nhã kịp phản ứng, Doãn Tư Thần đã nhấn một nút công tắc. Giây tiếp theo, Tiểu A từ bên ngoài đi vào, không nói nhiều lời, liền lôi Lâm Tiểu Nhã đang khóc lóc thảm thiết ra ngoài.

Đối với Doãn Tư Thần mà nói thì việc này không quan trọng, nên anh đương nhiên nghĩ không cần phải nói lại với Cố Hề Hề.

Sau khi Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đi khỏi, cô cảm thấy áy náy xin lỗi Mộc Nhược Na: "Thật ngại quá, vốn dĩ muốn giữ cô ở lại chơi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy!"

Mộc Nhược Na lắc đầu, chuyện này cô ta đã sớm lường trước rồi!

"Lát nữa chúng ta phải về rồi. Hôm nay thời tiết cũng rất dễ chịu, có muốn cùng tôi đi dạo phố hoa giải khuây không?" Mộc Nhược Na mỉm cười nhìn Cố Hề Hề: "Sẵn tiện tìm nơi nào đó uống chút gì đi!". ngôn tình hoàn

Cố Hề Hề ngẩn ra, cô không nghĩ Mộc Nhược Na lại chủ động mời mình!

"Tôi coi cô là bạn mà!" Mộc Nhược Na nói thêm: "Nhưng cô hoàn toàn có thể yên tâm, mặc dù ngực của tôi lớn hơn người phụ nữ kia rất nhiều, nhưng chuyện đâm sau lưng bạn bè thì tôi vô cùng khinh thường, tuyệt đối không bao giờ làm!

Hốc mắc của Cố Hề Hề hơi nóng ẩm, khoé môi cô vô thức mà nhếch lên, nhẹ nhàng cười mỉm:" Được! "

Cả hai đều nhìn thấy những thời điểm cực kỳ bi thương của đối phương, nhưng cũng không ghét bỏ hay chê bai lẫn nhau. Hoặc, có lẽ đây là ý của ông trời!

Quả nhiên không lâu sau, Doãn Tư Thần đã truyền lệnh chuẩn bị khởi hành về nhà!

Cố Hề Hề nhìn Lâm Tiểu Nhã đứng bên cạnh muốn nói gì đó lại thôi, liền nói với Doãn Tư Thần:" Tôi và Nhược Na có hẹn đi dạo phố hoa, nên tôi sẽ không ngồi xe của anh nữa! "

Mộc Nhược Na gật đầu, bày tỏ ý cô ấy có lái xe đến đây.

Doãn Tư Thần suy nghĩ một chút, mới gật đầu nói:" Được! Để Tiểu A đi với em! "

Cố Hề Hề lắc đầu:" Không cần! Tôi chỉ muốn đi dạo giải khuây, đừng phiền phức như vậy, có Nhược Na đi với tôi là đủ rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.