Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 113: Giành ăn với em



Cố Hề Hề cũng không phí phạm thời gian, vừa về đến nhà cô lập tức vén tay áo lên đi vào bếp chuẩn bị bữa tối, trong bếp mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng theo yêu cầu của cô.

Cố Hề Hề rửa tay sạch sẽ, cầm lấy dao liền tay làm các món ăn, từng tiếng băm thịt, giã tỏi đều đặn, âm thanh lộp cộp xuống thớt vang lên từ trong bếp.

Những âm thanh này làm Doãn Tư Thần thấy bước chân anh trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sự hờn dỗi bực tức cả ngày hôm nay nháy mắt trở thành hư không, như chưa từng tồn tại!

Dù sao Cố Hề Hề đã quen sống một mình bên ngoài, nên đối với việc bếp núc tự nấu vài món ăn thì cô làm rất thành thạo, vừa bắt nồi cơm lên thì đã lẹ tay xào tiếp phần rau củ, còn hầm thêm một nồi canh sườn.

Cuối cùng bày hết các món ăn ra dĩa, từng món nhỏ được trang trí đủ màu, đậm mùi thơm của món canh, món xào, món rau, nhìn bàn ăn trông rất đẹp mắt.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Cố Hề Hề hiển nhiên không thể làm được bữa tiệc hoành tráng như đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng bữa cơm gia đình với cô chỉ là dễ như trở bàn tay. Chưa đến nửa tiếng đồng hồ thì tất cả các món ăn đều đã được bày lên bàn.

Doãn Tư Thần đứng trước bữa tối "đơn sơ" trên bàn ăn, gương mặt anh vẫn điềm tĩnh như cũ, nhưng tuyệt nhiên không hề có biểu tình chán ghét.

Quản gia đứng bên cạnh lại nhạy bén nhận ra thiếu gia tối nay rõ ràng rất cao hứng.

Cố Hề Hề bưng món ăn cuối cùng ra, lập tức có người phụ cô để lên bàn. Cô ngồi xuống trước mặt Doãn Tư Thần, nhìn tác phẩm của mình được bày ra bàn, vì vừa chuẩn bị bếp núc tất bật nên gương mặt cô trở nên đỏ hồng, trông rất đẹp mắt.

Doãn Tư Thần nhẹ nhàng hít thở thưởng thức mùi hương từ những món ăn cô làm, trước kia anh thấy những món bình thường này rất tẻ nhạt, nhưng hôm nay sao lại có vẻ rất thơm, rất ngọt.

"Tôi chỉ làm được vài món thông thường, anh đừng chê bai nhé." Cố Hề Hề biết Doãn Tư Thần đã quen thuộc với những món ăn cao cấp xa hoa, từng bữa ăn của anh đều như là bữa cơm của hoàng đế, có điều những món phức tạp như vậy thì cô hoàn toàn không thể làm được rồi!

"Ừm, tôi biết mà." Doãn Tư Thần làm biểu tình như có vẻ ghét bỏ, nhưng lại rất nhanh cầm đũa gắp một phần rau xanh đưa vào miệng.

Cố Hề Hề tràn ngập mong chờ nhìn phản ứng của Doãn Tư Thần.

Đáy mắt Doãn Tư Thần thoáng qua ý cười, nhưng ngoài miệng vẫn nói một câu ngán ngẩm: "Thật khó ăn!"

Quả nhiên vừa nghe xong, Cố Hề Hề liền ỉu xìu, có vẻ tủi thân khua đũa trong chén cơm của chính mình.

Doãn Tư Thần thấy cô bộ dáng ủ rũ như con mèo nhỏ cụp đuôi, khoé mắt anh lại nhịn không được ý cười. Anh liền gắp rau vào chén của Cố Hề Hề: "Thưởng cho em!"

Cố Hề Hề cũng không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ là vẫn như cũ, ngoan ngoãn ăn phần rau mà anh vừa gắp cho mình.

Cố Hề Hề cứ ăn mà không để ý, khi cô vừa ngẩng đầu lên thì ngơ ngác.

Đâu mất rồi? Mình mới để một dĩa thịt ở đây mà?

Lại nhìn đến trước mặt Doãn Tư Thần có một dĩa thịt!

A a a! Phần đó của tôi mà!

Cố Hề Hề lập tức phóng đũa tới, quyết phải giành lại dĩa thịt kia! Đũa cô vừa đụng tới dĩa thịt thì đã bị đũa của Doãn Tư Thần đè xuống!

Hai người đều không chịu thua!

Quản gia nhìn cảnh này thật không dám để ai biết.

Nghĩ đến thiếu gia trước giờ luôn một bộ dáng lạnh lùng tà mị, mà sao tối hôm nay chỉ số thông minh cùng chỉ số cảm xúc giống như tụt lại cả hai thập kỷ, như một đứa trẻ tám tuổi!

Thiếu gia này, dáng vẻ uy nghi lạnh lùng thường ngày của cậu đâu mất rồi? Lại giành ăn vậy sao?

"Của tôi mà!" Cố Hề Hề tức giận ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần.

"Tôi gắp trước!" Doãn Tư Thần nhíu mày nhìn Cố Hề Hề.

Anh chính là thích nhìn bộ dáng tức giận của Cố Hề Hề, dáng vẻ chuột đồng nhỏ lúc này quả thực rất đáng yêu.

"Anh ăn gần hết dĩa luôn rồi!" Cố Hề Hề chỉ để phần thịt ra hai dĩa nhỏ, một dĩa cho anh và một dĩa cho cô, nên cũng không chuẩn bị nhiều.

Thói quen ăn uống của người dân thành phố N và thành phố S đều như vậy, họ thường bày món ăn trong từng dĩa nhỏ, để trên bàn ăn có thể để được nhiều món đa dạng, họ xem đây là một phong cách tao nhã để thưởng thức ẩm thực.

Cho nên, dù bàn ăn Cố Hề Hề chuẩn bị có rất nhiều món, nhưng số lượng của từng món lại không nhiều, dĩa thịt kia cũng vậy.

Doãn Tư Thần nhìn bộ dáng Cố Hề Hề, anh ngược lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

"Này, em cũng có một dĩa kìa?" Doãn Tư Thần làm bộ ngạc nhiên nhìn dĩa thức ăn trước mặt Cố Hề Hề.

"Ở đâu cơ.." Cố Hề Hề cúi đầu nhìn lại, Doãn Tư Thần lập tức gắp miếng thịt cuối cùng vào chén của anh.

Cố Hề Hề vừa cúi đầu đã biết cô bị lừa! Ngẩng lên quả nhiên thấy vẻ mặt đắc ý của anh!

Cồ Hề Hề đành rầu rĩ trừng mắt tức tối nhìn Doãn Tư Thần, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn những món còn lại trên bàn, cô cũng không thèm phản ứng với anh nữa.

Cứ ăn ăn liên hồi, đột nhiên có một đôi đũa xuất hiện, Doãn Tư Thần đem phần thịt trước mặt anh gắp vào chén Cố Hề Hề.

"Người em vẫn còn gầy lắm, nên ăn nhiều một chút." Doãn Tư Thần vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề nhìn Doãn Tư Thần, cô ngơ ngác ngưng đũa trong tay, cứ như vậy nhìn anh.

"Thịt này là nấu kiểu gì vậy, thật khó ăn, tôi không có hứng ăn." Doãn Tư Thần làm bộ mặt chê bai, gắp thịt vào chén của Cố Hề Hề: "Em ăn hết đi."

Lúc này không chỉ quản gia mà cả nhóm trợ lý cùng người hầu trong nhà, tất cả đều nhốn nháo, họ thật sự không tin vào mắt mình.

Thiếu gia trước giờ vẫn luôn một dáng vẻ cao lãnh, nhưng từ khi cưới thiếu phu nhân về, thì thiếu gia đã thay đổi rất nhiều.

Cố Hề Hề ăn từng miếng thịt mà Doãn Tư Thần gắp cho cô, buồn bực lúc nãy nháy mắt tan biến. Cô thấy dĩa thức ăn trước mặt anh đã trống trơn, liền gắp một phần thịt sườn trong tô canh cho anh.

Doãn Tư Thần rất vui vẻ ăn miếng sườn này. Một phần vì chiều nay anh tập quyền anh quả thật tiêu hao thể lực rất nhiều, và không khí bữa tối nay cũng thật ấm cúng. Đối với thói quen của anh mà nói, bữa cơm này hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn dành cho tổng giám đốc của tập đoàn Doãn thị, nhưng anh không những không có chút gì chán ghét, mà ngược lại ăn rất vui vẻ, ăn sạch hết các món Cố Hề Hề chuẩn bị cho anh.

Sau bữa cơm, Cố Hề Hề thấy mình đã ăn hơi nhiều, nên muốn ra ngoài đi tản bộ một chút cho dễ tiêu hóa hơn.

Doãn Tư Thần nhìn bóng dáng Cố Hề Hề, rồi yên lặng đi theo sau cô.

Cố Hề Hề nhìn anh mà cảm thấy nghẹn nghẹn, cô muốn nói gì mà lại thôi.

Thực ra cô tính sẽ nói: Anh không cần đi theo tôi đâu, có trợ lý đi theo là được rồi.

Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại, bầu không khí của cô và anh thay đổi liên tục không biết đường nào mà lần, thôi thì khó khăn lắm mới không có cảnh ồn ào, không chọc anh nổi giận, hai người lại vừa mới hòa thuận ăn một bữa tối.

Cô vì tương lai của mình, thiệt là không muốn chọc đến Doãn Tư Thần. Mỗi lần anh tức giận là bầu trời toàn phong ba bão táp, sấm sét ầm ầm mà!

Cố Hề Hề cùng Doãn Tư Thần đi phía trước, theo sau là hai trợ lý.

Người trợ lý riêng của Cố Hề Hề là họ Vương, tên đầy đủ là Vương Uông, nhưng mọi người theo thói quen hay gọi cô là Tiểu Vương.

Tiểu Vương nhịn không được, liền hỏi Tiểu A: "Anh Tiểu A này, tổng giám đốc và thiếu phu nhân sau mấy ngày cũng hòa thuận rồi! Mấy bữa trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thật là dọa chúng ta sợ chết khiếp!"

Tiểu A cũng một vẻ mặt mờ mịt: "Anh cũng không biết nữa! Nhiều lần tổng giám đốc và thiếu phu nhân nói chuyện riêng với nhau, sau đó không biết thiếu phu nhân làm sao mà lại chọc giận tổng giám đốc. Nhưng mà tổng giám đốc đối với thiếu phu nhân quả thật rất quan tâm, em cũng thấy rồi đó, sau này luôn luôn phải biết quan sát thái độ của chủ nhân."

"Vâng, anh Tiểu A, em nhớ rõ rồi! Chỉ là thiếu phu nhân không thích có người đi theo cô ấy, cô ấy và tổng giám đốc khác nhau chỗ này. Cô ấy hay bảo em đi chỗ khác để được một mình yên tĩnh." Tiểu Vương buồn bực nói: "Em lo chắc có ngày mình mất việc quá!"

Ánh mắt Tiểu A loé sáng, nhẹ nhàng nói: "Em chỉ cần bảo vệ chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt, đừng để ý những chuyện khác. Hiểu chưa?"

Tiểu vương lúc này mới gật gật đầu.

Doãn Tư Thần đi dạo với Cố Hề Hề ở trong vườn hoa, anh thấy dáng đi của cô có chút uể oải, nhịn không được liền nói: "Nếu mệt thì ngồi xuống nghỉ một lát đi."

Cố Hề Hề lắc đầu nói: "Thật ra tôi không cảm thấy mệt, chỉ là mấy ngày nay thấy bụng mình cứ phình ra to hơn, cảm giác bụng của tôi ngày càng nặng."

Tầm mắt Doãn Tư Thần liền dừng ở bụng Cố Hề Hề, nơi đó đúng là có lớn hơn.

Thời điểm vừa biết Cố Hề Hề có thai, Doãn Tư Thần đối với sinh mệnh nhỏ này lúc đó tràn ngập cảm giác chán ghét. Nhưng giờ khắc này, anh không những không chán ghét, mà ngược lại rất chờ mong, nôn nóng nhìn thấy đứa con sắp chào đời.

"Ngày mai tôi sẽ tranh thủ xử lý việc ở công ty rồi dẫn em đi khám thai." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng trả lời.

Cố Hề Hề ngẩn ngơ nhìn anh. Lời này của anh nói ra là quyết định, là một mệnh lệnh, chứ không phải là hỏi ý kiến của cô!

Cố Hề Hề cười khổ, thật ra cô cũng không muốn làm phiền đến anh, cô tự đi với trợ lý là được rồi. Chỉ là hiện tại với tính cách của Doãn Tư Thần, cô làm gì có quyền phản đối.

Nên thôi, để tùy anh quyết định.

Ngày hôm sau, Doãn Tư Thần quả nhiên đã sắp xếp mọi công việc ổn thỏa, tự mình lái xe chở Cố Hề Hề đến bệnh viện.

Như một lẽ thường tình, Cố Hề Hề đến là toàn bộ tập thể bệnh viện bao gồm viện trưởng, bác sĩ khoa sản và các y tá đều dốc toàn lực kiểm tra thật kỹ cho cô.

Cố Hề Hề không giống như những sản phụ khác đến khám tại đây, mỗi lần cô tới làm kiểm tra đều cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận. Trên dưới bệnh viện này quả thật thiếu điều xem đứa bé trong bụng Cố Hề Hề như một hóa thạch khủng long, hết sức nâng niu cẩn thận, không dám có bất kỳ sai lầm gì.

Mỗi lần kiểm tra cho cô đều làm rất nhiều lần để đảm bảo không gì sai sót.

Thời điểm dụng cụ siêu âm dừng ở trên bụng Cố Hề Hề, bác sĩ vui mừng kêu lên: "Chúc mừng tổng giám đốc, chúc mừng thiếu phu nhân, Doãn gia đã có tiểu thiếu gia rồi!"

Tiểu thiếu gia.. Là con trai sao?

Đáy mắt Doãn Tư Thần không giấu được vẻ hưng phấn cùng kích động.

Anh thật sự có con trai! Là một đứa con trai!

Trong lòng Cố Hề Hề cũng có một cảm giác kỳ diệu.

Việc kiểm tra chưa hoàn tất thì tin này đã truyền đến Doãn lão phu nhân. Cố Hề Hề vừa ra khỏi phòng khám thì thấy Doãn lão phu nhân cùng người hầu đã đến bệnh viện.

"Tốt tốt tốt, Hề Hề, thật vất vả cho con rồi!" Doãn lão phu nhân nghe tin đứa bé trong bụng Cố Hề Hề là con trai, bà thật sự vui đến không tả xiết, liền dẹp hết việc đang dở dang mà lập tức đến bệnh viện.

"Bà nội.." Cố Hề Hề nhìn Doãn lão phu nhân đối xử với cô đầy nhiệt tình và yêu thương, cô ngược lại không biết nên nói gì.

Doãn lão phu nhân hiện tại càng thêm cưng chiều và hài lòng Cố Hề Hề, bà liền vỗ nhẹ tay cô, nói: "Cháu ngoan, vất vả cho con rồi! Việc công ty tạm thời đừng lo nghĩ tới, giờ bụng cũng to lên rồi, ra khỏi nhà rất bất tiện, nên ở nhà nghỉ dưỡng thật tốt nhé!"

Cố Hề Hề không biết nói gì, đành nhìn Doãn Tư Thần cầu cứu.

Giờ bắt cô ở nhà, quả thật cô không muốn!

Doãn Tư Thần nhận được ánh mắt cầu xin của Cố Hề Hề, nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng, nói: "Bà nội! Hiện tại bụng của Hề Hề vẫn chưa lớn. Hơn nữa, sắp tới sẽ chính thức ký hợp đồng hợp tác với Mặc gia, Hề Hề cũng rất muốn tham dự buổi yến tiệc ngày hôm đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.