Cố Hề Hề xoay người đi chưa được hai bước, Mặc Tử Hân đã nắm lấy cánh tay cô giữ lại. Cô vùng vẫy muốn tránh đi, nhưng phát hiện sức lực của cô so với sức của người đàn ông này không có ý nghĩa gì!
"Em nên nghe tôi nói hết, rồi hãy quyết định đi hay ngồi lại." Bàn tay rắn chắc của Mặc Tử Hân nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Cố Hề Hề, cảm xúc lúc này làm đáy lòng anh nháy mắt rung động.
Lời của Mặc Tử Huyên không sai, cảm giác của anh đối với Cố Hề Hề thật không thể nói rõ.
Bản thân anh cũng không biết vì Cố Hề Hề giống Vân Nặc hay là vì anh đã chìm đắm trong sự cô đơn khô khốc quá lâu, đột nhiên giờ gặp được một cô gái cá tính thú vị như vậy, nên anh không thể không bị thu hút bởi cô?
Cố Hề Hề đứng yên, cô không nhìn đến Mặc Tử Hân: "Mặc tổng, anh và tập đoàn Doãn thị chỉ vừa ký hiệp ước hợp tác, giờ lại có suy nghĩ như vậy, không phải là thiếu lễ phép sao?"
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Tôi biết em và Doãn Tư Thần chỉ là vợ chồng hợp đồng, bí mật của hai người tôi đã biết." Mặc Tử Hân nhẹ nhàng mở miệng: "Cho nên tôi thật sự không có ác ý, tôi chỉ đơn thuần muốn giúp em thôi."
Cố Hề Hề chấn động!
Cái gì? Mặc Tử Hân biết! Sao lại như vậy? Anh ta sao có thể biết?
Đây là bí mật của mình và Doãn Tư Thần..
"Giờ em vẫn không muốn nghe tôi nói hết sao?" Mặc Tử Hân nhẹ nhàng buông tay Cố Hề Hề ra. Không biết vì sao khoảnh khắc buông tay cô, lòng anh lại dấy lên cảm giác mất mát.
Cố Hề Hề do dự một chút, nhưng vẫn ngồi xuống. Cô thật sự muốn nghe xem Mặc Tử Hân rốt cuộc sẽ nói gì!
Mặc Tử Hân thấy cô chịu ngồi xuống, tiếp tục nói: "Tôi sẽ có cách của mình, em nghĩ rằng bối cảnh quân chính của Mặc gia chỉ là hư danh thôi sao?"
Vẻ mặt Cố Hề Hề nghiêm túc, từ nhỏ đến lớn cô chỉ là một người bình thường trong xã hội này, cô hoàn toàn không biết cái gì gọi là địa vị cao quý, là quyền lực của tầng lớp thượng lưu. Giờ cô đã biết được ít nhất hai người như vậy, họ là người có khả năng khống chế người khác, quyết định cuộc đời, thậm chí cả sinh mệnh của người khác, một người là chồng của cô, một người còn lại đang ngồi trước mặt cô, còn mở lời muốn giúp cô.
Sự thật này đúng là khó tưởng tượng mà!
"Tôi biết em luôn muốn tìm cơ hội rời khỏi Doãn gia, chỉ là năng lực của em quá nhỏ bé, cũng vì vậy mà trước đây em đồng ý kết hôn với Doãn Tư Thần. Mà bản thân Doãn Tư Thần đối với em là vì trách nhiệm nhiều hơn tình cảm, anh ta đối xử tốt với em là vì đứa con trong bụng em." Tầm mắt Mặc Tử Hân dừng ở bụng của Cố Hề Hề.
Bụng của cô ngày càng lộ rõ, chỉ một thời gian ngắn không gặp, vòng bụng lại càng tròn trịa hơn.
Cố Hề Hề duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, sinh mệnh bên trong đang trưởng thành, cảm giác cũng ngày càng mãnh liệt.
Đúng, Mặc Tử Hân nói không sai!
Từ lúc bắt đầu, mình và Doãn Tư Thần kết hôn chỉ là vì đứa bé này.
Chỉ là không biết từ khi nào, bản thân mình lại quên đi lý do thật sự mà cuộc hôn nhân này tồn tại. Chỉ là vì đứa bé này sao?
Hay còn lý do khác..
Doãn Tư Thần, anh ấy nghĩ gì nhỉ?
Lúc kết hôn, cả Doãn Tư Thần và mình đều giống như bị ép buộc, dù không vui trong lòng nhưng không hề có bất hòa hay căng thẳng.
Còn thời gian này, tính tình anh ấy nóng giận thất thường y như động kinh vậy, hở chút là nổi trận lôi đình, nhưng anh ấy lại thường xuyên thể hiện sự yêu thương một cách rõ rệt..
Cả chuyện tối hôm qua, chính mình giờ cũng không xác định được tình cảm bản thân. Mình càng không thể hiểu được tâm ý của Doãn Tư Thần.
Lúc anh giải thích anh không có chạm vào Lâm Tiểu Nhã.. Hình như anh ấy chưa bao giờ phải đi giải thích chuyện như vậy? Nhìn cách nói chuyện cứng ngắc, ngập ngừng thì biết đây là lần đầu anh phải mở miệng giải thích với một phụ nữ.
Mà thật kỳ lạ, sau khi anh giải thích thì mình không còn buồn phiền hay tức giận..
Mặc Tử Hân thấy sắc mặt Cố Hề Hề thay đổi, nghĩ rằng đã nói trúng tâm sự của cô, liền tiếp tục: "Đối với em thì thế lực của Doãn gia thật là quá mức cường đại. Nhưng Doãn gia dù hùng mạnh, thì với Mặc gia cũng chỉ ngang ngửa long hổ giao tranh. Nếu tôi ra mặt hỗ trợ em, dù anh ta có muốn trói buộc em, cũng sẽ không thể vì vậy mà đối đầu đến cùng với Mặc gia."
Cố Hề Hề rũ đôi mắt xuống, nhẹ nhàng đáp: "Mặc tổng, anh vậy mà muốn tận lực giúp tôi, thậm chí không ngại trở mặt đối đầu với Doãn Tư Thần, anh làm vậy thì muốn đền đáp gì? Anh cũng biết tôi chỉ là một người bình thường, hai bàn tay trắng, tôi không có gì để đền đáp cho anh. Anh là thương nhân, dĩ nhiên sẽ không kinh doanh lỗ vốn. Mặc tổng, anh cần gì ở tôi?"
Nói xong câu này, Cố Hề Hề liền ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt màu lam thâm thúy của Mặc Tử Hân. Thời khắc này, cô chợt thấy sự nhu tình thương tiếc trong đáy mắt anh, nhưng rất nhanh đã được che giấu.
Ánh mắt kia là sao? Anh ta đang thương tiếc mình?
Vậy nghĩa là sao? Sao anh ta lại nhìn mình như vậy?
"Đền đáp? Ha hả!" Mặc Tử nở nụ cười: "Đúng như em nói, em không có gì để đền đáp cho tôi được!"
Cố Hề Hề trầm mặc im lặng.
"Em có thể hiểu lý do của việc này là vì tôi yêu ai, tôi sẽ yêu tất cả những gì thuộc về người đó. Vì em và Nặc Nặc có khuôn mặt giống nhau như đúc.. Tôi nguyện ý giúp em vô điều kiện, nhìn thấy em tự do, cũng như tôi cảm giác được Nặc Nặc đang tự do. Tôi tin Nặc Nặc ở trên trời biết được cũng sẽ vui lòng." Mặc Tử Hân từ tốn trả lời, anh đã tự điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, ánh mắt màu lam không chút gợn sóng, ung dung nhìn Cố Hề Hề.
Mình không thể nhận ra được bên trong lời nói của anh ta có bao nhiêu sự chân thật! Nếu như anh ta đang thử lòng mình thì sao?
Không phủ nhận mình thật sự bị lời nói của anh ta làm dao động!
Mặc Tử Hân và Doãn Tư Thần trên thương trường có ranh giới rất rõ ràng, họ vừa là địch vừa là bạn. Với mối quan hệ phức tạp như vậy giữa hai người đàn ông này, nếu mình hành động thiếu suy nghĩ thì đều có thể mang đến tai họa!
Mình có thể không lo lắng cho bản thân, nhưng không thể để mẹ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Dù là Doãn Tư Thần hay Mặc Tử Hân, bọn họ đều có năng lực thao túng người khác, một tay che trời. Mẹ vất vả lắm mới thoát khỏi Cố gia, mình tuyệt đối không thể đánh cược sự an toàn và cuộc sống bình yên tuổi già của mẹ!
Cố Hề Hề dời tầm mắt, nhẹ nhàng trả lời: "Cảm ơn Mặc tổng quan tâm, chỉ là tạm thời tôi không có ý định rời khỏi Doãn gia."
"Vì sao?" Mặc Tử Hân nhíu mày.
Đáng lẽ nếu anh đã nguyện ý giúp đỡ, Cố Hề Hề nên vui mừng khôn xiết mà nhận lời. Sao cô lại cự tuyệt?
Không lẽ cô ấy đã động tâm với Doãn Tư Thần?
Cũng đúng! Với vẻ bề ngoài của Doãn Tư Thần, tiền tài quyền thế, phong thái của anh ta thì rất dễ dàng hấp dẫn phụ nữ.
Không biết vì sao, nhưng Mặc Tử Hân nghĩ đến khả năng Cố Hề Hề đã yêu Doãn Tư Thần, đáy lòng anh thật sự không thoải mái. Mặc dù anh biết cô không phải Vân Nặc, nhưng vì gương mặt quá giống nhau của hai người, nên việc nhìn cô đứng bên cạnh người đàn ông khác đối với Mặc Tử Hân, vẫn là một việc khó khăn!
Nặc Nặc ngày xưa, đã từng hoàn toàn thuộc về anh!
Cố Hề Hề vuốt ve bụng mình, nói: "Trên đời này ngoài Doãn gia ra, còn ai có thể tận tâm với tôi hơn sao? Đứa con trong bụng tôi chính là con trai của Doãn Tư Thần, là người thừa kế của Doãn gia. Trên dưới Doãn gia sao có thể để tôi ủy khuất? Đến khi tôi sinh ra đứa bé này, hôn nhân của tôi và Doãn Tư Thần cũng tự nhiên kết thúc. Lúc đó thì tôi là người tự do, đâu cần ai phải giúp đỡ? Doãn gia cần là đứa bé này, không phải tôi. Khi đứa bé được chào đời, Doãn gia có được điều họ muốn, tự nhiên sẽ để tôi rời đi. Cho nên Mặc tổng không cần nhọc công lo lắng."
"Ngoài ra, tuy tôi không biết vì sao Mặc tổng lại biết hợp đồng hôn nhân của tôi và Doãn Tư Thần, nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Dù Mặc tổng công khai bí mật này, tôi và Doãn Tư Thần vẫn sẽ trước mặt mọi người tiếp tục diễn vở kịch vợ chồng ân ái. Đây là điều kiện tôi đồng ý với anh ấy." Cố Hề Hề nhẹ nhàng trả lời: "Chỉ còn có năm tháng, nói dài thì dài, nhưng nếu nói ngắn thì cũng là ngắn. Tôi đã sống nhiều năm cực khổ cũng chẳng ngại, thì còn sợ năm tháng tiếp theo sao?"
Tình huống này nằm ngoài dự kiến của Mặc Tử Hân.
Anh và Doãn Tư Thần thật ra giống nhau, đều có thói quen độc tài, muốn quyết định và khống chế mọi việc. Chỉ là thời điểm anh đối diện với Cố Hề Hề, anh đột nhiên phát hiện những mưu tính của anh đều không thể tính với Cố Hề Hề!
Chỉ vì anh không đành lòng!
Mặc Tử Hân từng nghĩ tới nếu để Cố Hề Hề đối với anh thất vọng, anh sẽ thật sự khó chịu?
Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn mang dung nhan thuần khiết của Vân Nặc, lại lộ ra vẻ thất vọng đối với anh, anh cảm thấy trái tim như bị nhiều nhát dao đâm vào, rất đau nhói.
Vì vậy anh không làm được!
Anh không thể làm Cố Hề Hề thất vọng đối với anh! Cũng như không thể ép buộc cô!
Đáy mắt Mặc Tử Hân hiện lên một tia ảm đạm, nhưng rất mau liền tự điều chỉnh cảm xúc.
"Được, em đã quyết định, tôi tôn trọng sự lựa chọn của em. Đương nhiên, nếu cần gì thì bất cứ lúc nào đều có thể tìm tôi! Những điều em không muốn, tôi tuyệt đối sẽ không làm!" Mặc Tử Hân trịnh trọng hứa hẹn: "Tôi chưa bao giờ hứa điều gì với bất kỳ ai. Nặc Nặc cũng chưa từng yêu cầu tôi hứa với cô ấy điều gì. Cho nên, em là người đầu tiên tôi đặt ra lời hứa. Đây là lời hứa trọn đời tôi dành cho em."
Mặc Tử Hân dường như chưa bao giờ nghĩ đến thời điểm này, anh là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, mà thốt ra lời hứa sẽ theo anh suốt cả cuộc đời. Ngay cả mấy năm về sau, mỗi lần anh nhớ đến thời khắc này, đều hận không thể tự cho chính mình một cái tát!
Cố Hề Hề thở phào nhẹ nhõm, khoé miệng mỉm cười, nói: "Được, tôi nhớ rồi! Tôi cũng muốn cảm ơn anh! Dù anh có ý định gì, nhưng việc này đúng là chỉ muốn tốt cho tôi."
Mặc Tử Hân cười nói: "Tôi còn một thỉnh cầu, không biết có được không?"
Cố Hề Hề nhíu mày nhìn Mặc Tử Hân.
Thấy vẻ mặt mờ mịt của Cố Hề Hề, Mặc Tử Hân lại cảm thấy thật dễ thương.
Nặc Nặc trước đây là một tài nữ, cô cực kỳ thông minh, cho nên trước mặt cô thì anh chưa bao giờ có cơ hội thể hiện bản thân.
Còn Cố Hề Hề, cô ấy đủ thông minh nhưng lại ngây thơ, làm người đàn ông khó lòng cự tuyệt, lại mang đến cảm giác tự tin cho người đàn ông bên cạnh, để có thể làm chỗ dựa cho cô.
"Chúng ta cũng coi như là có quen biết nhau, em có thể đừng gọi danh xưng Mặc tổng xa cách, mà gọi tên tôi không?" Ánh mắt màu lam mang theo ý cười nhìn Cố Hề Hề: "Tôi rất có thành ý muốn cùng em kết bạn."
Cố Hề Hề liền bật cười, giơ tay nhẹ nhàng vuốt phần tóc mai trên trán.
Cô hoàn toàn không hay biết nụ cười vừa rồi của cô đã buông bỏ mọi sự phòng bị, nụ cười khiến đối phương như đắm mình trong gió xuân, lại một lần nữa khiến Mặc Tử Hân thất thần ngẩn ngơ.