Mộc Nhược Na không đợi Mặc Tử Hân trả lời, tiếp tục nói: "Tuy từ nhỏ đến lớn cuộc sống Hề Hề quả thật không may mắn, nhưng cũng không tới lượt người khác phải thương hại cô ấy. Đặc biệt là việc cô ấy và Vân Nặc dù có vẻ bề ngoài giống nhau nhưng Cố Hề Hề không cần vị hôn phu của Vân Nặc phải thương tiếc cho mình."
Mộc Nhược Na nói lời này rất thẳng thắn, không một chút khách khí.
Sắc mặt Mặc Tử Huyên tái nhợt, lập tức nói: "Mộc tiểu thư có ý tứ gì?"
"Ý tứ gì không phải trong lòng hai người rất rõ sao?" Mộc Nhược Na không hề e ngại ngước mắt đón nhận lời nói của Mặc Tử Huyên: "Cô thích Hề Hề tôi cũng thấy rất vui, chứng tỏ cô có nhãn quang tốt. Nhưng tương lai của Hề Hề là nằm trong tay cô ấy chứ không phải do hai người quyết định. Nếu sau này Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần ly hôn, cô ấy nguyện ý gả cho Mặc tổng, tôi là bạn cũng sẽ chúc phúc cho cô ấy. Nhưng tôi không hy vọng Mặc tổng và Mặc tiểu thư đem suy nghĩ của mình áp đặt cho Hề Hề. Hề Hề từ nhỏ đến lớn vẫn luôn vì người khác mà sống. Lần này tôi hy vọng cô ấy có thể vì chính mình mà sống!" Mộc Nhược Na vô cùng khí phách nói.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Mặc Tử Hân và Mặc Tử Huyên liền có chút ngẩn ngơ.
Mộc Nhược Na là một người phụ nữ thông minh. Dù có rất nhiều chuyện không nói ra nhưng không có nghĩa là cô không hiểu.
Không thể phủ nhận đây mới chính là lời nói chân thành của Mộc Nhược Na trên tư cách là bạn của Cố Hề Hề.
Cô hy vọng Cố Hề Hề có thể một lần được quyết định vận mệnh của mình, chứ không phải làm con rối của người khác.
Mặc Tử Hân tất nhiên đã biết quá khứ của Cố Hề Hề. Cô từ nhỏ đến lớn vẫn luôn sống trong những tháng ngày khổ cực, chịu sự bóc lột và áp bức của những người ở Cố gia.
Ở hoàn cảnh tồi tệ như vậy mà vẫn bất khuất trưởng thành quả thật không dễ dàng gì..
Cuộc đời của Cố Hề Hề trước năm hai mươi ba tuổi có thể miêu tả như một bức huyết lệ thư đẫm nước mắt.
Mặc Tử Hân thật sự đau lòng cho Cố Hề Hề.
"Mộc tiểu thư, cảm ơn cô đã nhắc nhở. Tôi chân thành trả lời với cô rằng tôi không hề xem Cố Hề Hề là Vân Nặc." Mặc Tử Hân nói rất chậm, nhưng là gằn từng chữ một: "Tôi thích Cố Hề Hề!"
Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na đồng thời ngẩng đầu nhìn Mặc Tử Hân.
Đây là lần đầu tiên Mặc Tử Hân thừa nhận tình cảm của mình. Điều này đúng là có chút ngoài ý muốn mà.
"Tôi nguyện ý chờ, chờ đến khi Hề Hề rời khỏi Doãn Tư Thần, cam tâm tình nguyện gả cho tôi." Mặc Tử Hân kiên định nói: "Tôi biết cô có lẽ không tin thành ý của tôi nhưng tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh. Chính là như cô đã nói, nếu Hề Hề nguyện ý phó thác cả đời cô ấy cho tôi, cô sẽ cảm thấy vui mừng đúng không?"
Mộc Nhược Na chớp chớp mắt không biết nói gì.
Mặc Tử Huyên kinh ngạc nhìn Mặc Tử Hân: "Anh.."
"Đúng." Mặc Tử Hân trịnh trọng gật đầu.
Mộc Nhược Na nhẹ nhàng thở dài, nói: "Nếu Mặc tổng nói vậy, tôi cũng sẽ tin tưởng anh một lần. Tôi sẽ mở to mắt để xem. Có tôi ở đây, không ai có thể lừa gạt được Hề Hề."
Lúc này trong phòng phát ra vài tiếng sột soạt chứng tỏ người trong phòng đã tỉnh.
Ba người bên ngoài vô cùng ăn ý đồng thời im lặng, không tiếp tục đề tài này nữa.
Mộc Nhược Na lập tức bước vào phòng, vừa vào liền thấy Cố Hề Hề vẻ mặt còn chưa tỉnh táo đang từ trên giường ngồi dậy.
Mộc Nhược Na liền bước nhanh qua, đè lại bả vai Cố Hề Hề nói: "Nơi này là Vân gia, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây mấy ngày đi. Tôi sẽ gọi bác sĩ tới đây để tiện chăm sóc cậu."
Cố Hề Hề cười khổ một tiếng: "Thật xin lỗi, lại làm mọi người lo lắng."
"Chúng ta còn nói lời này khách khí làm gì?" Mộc Nhược Na lắc đầu nói: "Tôi nói qua cho cậu một chút. Vừa rồi lúc cậu hôn mê, Vân phu nhân đã bắt mạch cho cậu, nói thân thể cậu rất tốt, đứa bé cũng không có chuyện gì."
Cố Hề Hề tràn ngập cảm kích liền cười.
Đúng vậy, bản thân cô vừa rồi chỉ lo uất ức thương tâm, hoàn toàn quên mất bé yêu của mình, vì con nên cô lúc nào cũng phải thật vui vẻ.
Cố Hề Hề duỗi tay đặt lên bụng, nét mặt hiển nhiên ôn nhu đi rất nhiều.
Càng nhìn Cố Hề Hề kiên cường, Mộc Nhược Na lại thấy vô cùng cảm khái.
"Hề Hề, vừa rồi Vân phu nhân nói muốn hỏi ý cậu một chút, không biết cậu có nguyện ý làm con gái nuôi của Vân gia?" Mộc Nhược Na chủ động nhắc tới đề tài này: "Kỳ thật tôi cảm thấy Vân gia thật sự rất tốt. Hề Hề, nếu cậu không ngại thì cứ suy nghĩ về đề nghị này xem sao."
Cố Hề Hề rũ mắt tiếp tục vuốt ve bụng mình, trấn an cảm xúc cho bé yêu trong bụng, nhẹ nhàng trả lời: "Thật ra tôi cũng có ý như vậy. Nhược Na, không biết vì sao mà ở thời điểm tuyệt vọng như vừa rồi, khi muốn rời đi, tôi liền nghĩ đến Vân gia. Có lẽ do từ nhỏ Cố gia đã tạo cho tôi ấn tượng quá tàn khốc mà đến giây phút nguy hiểm, tôi hoàn toàn không có ý thức trở về. Trong tiềm thức của tôi thì Cố gia lúc nào cũng thật hung tàn. Vân gia đối xử với tôi rất tốt. Nếu con gái Vân gia đã mất, ông trời lại thương xót cho tôi và Vân Nặc có khuôn mặt giống nhau, âu cũng là vận mệnh muốn ám chỉ cho tôi, muốn tôi thay Vân Nặc để trả ân tình cho Vân gia.". truyện teen hay
"Tôi không phải có ý đồ gì với tài sản của Vân gia, chỉ là muốn tìm một mái nhà để có thể an bình sống tiếp thôi." Cố Hề Hề nhẹ nhàng chớp mắt, lông mi run rẩy, đáy mắt đau thương nhìn Mộc Nhược Na: "Nhược Na, tôi và Doãn Tư Thần sợ là không còn bao nhiêu thời gian. Đến lúc đó, sau khi ly hôn, thì chỉ có Vân gia là nơi rất thích hợp để chữa lành vết thương này của tôi. Nhược Na, cậu có cảm thấy tôi thật sự quá phận, ỷ vào việc tôi và Vân Nặc có dung mạo giống nhau mà đi ăn vạ Vân gia?"
Cố Hề Hề còn chưa nói xong, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng nói xúc động của Vân phu nhân: "Đứa nhỏ này nói cái gì vậy? Con đồng ý làm con gái của ta, ta hạnh phúc vui mừng còn không kịp nữa là. Như thế nào là quá phận? Ta đây thật sự rất vui.."
Vân phu nhân nói xong lời cuối, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Hề Hề, con yên tâm. Con và con của con, chính là con gái ta và cháu ngoại của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc cho hai con bình an sống đến già."
Bởi vì Vân Nặc đã mất sớm nên Vân phu nhân quả thật phải chịu đả kích rất lớn. Nên bây giờ tình mẫu tử tràn ngập yêu thương của Vân phu nhân liền gửi trao toàn bộ cho Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề cảm nhận được điều này, cho nên hai ngày nay cô cũng có suy nghĩ muốn nhận Vân gia.
Giản Tiếu sinh hoạt một mình quả thật đã có chút gian nan, cô không muốn gây thêm phiên phức cho mẹ mình. Đặc biệt sau khi trải qua sự kiện bắt cóc, cô chỉ muốn mẹ mình có thể tiếp tục sống nửa đời còn lại yên bình hưởng thụ mà thôi.
Nhưng chính là sau khi ly hôn thì vẫn phải có một nơi để về.
Nếu Vân gia không chê, cô cũng thuận ý mà nhận Vân gia làm nhà của mình.
Vì thế, sau khi hỏi ý kiến của Giản Tiếu, ngày hôm sau Cố Hề Hề chính thức bưng trà cho Vân lão gia và Vân phu nhân quỳ lạy nhận thân.
Doãn Tư Thần nghe được tin này thì hoảng hốt mất một lúc lâu, một chữ cũng không có nói.
Sau khi Cố Hề Hề rời đi thì không có bất kỳ tin tức nào. Doãn Tư Thần cũng không có dũng khí gọi điện thoại cho Cố Hề Hề. Cả trò chơi cướp lì xì cô thích chơi, anh cũng không mở ra.
Mấy ngày nay, không khí ở công ty quả thật rất quỷ dị. Tất cả mọi người đều cảm thấy một áp lực nặng nề lạnh lẽo tràn ra từ phòng tổng giám đốc.
Mọi người nhìn nhau nhắc nhở mau mau hoàn thành nhanh công việc, đẩy cao hiệu suất, nếu chậm chạp thì sợ là sẽ gặp phải sấm sét mất.
Duy chỉ có Nhiễm Tịch Vi là không bị ảnh hưởng bởi áp lực này. Chuyện về Nhiễm Tịch Vi trên dưới công ty đều đã biết. Nói rõ hơn là biết Nhiễm Tịch Vi chính là một kẻ thứ ba dọa tự sát để bức ép vị phu nhân tổng giám đốc hiền lành của họ.
Nhưng mọi người chỉ là kẻ làm thuê, không thể nói gì, mà lẳng lặng tiếp tục theo dõi trang weibo của Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề hôm nay đã cập nhập trạng thái mới trên trang weibo. Dù lượng người theo dõi trang weibo của cô đã tăng nhanh đến chóng mặt thì cô vẫn như cũ, hoàn toàn không để tâm đến trang weibo của Doãn Tư Thần.
Weibo của Cố Hề Hề hôm nay chỉ đăng một câu: Cảm ơn, tôi rốt cuộc đã có nhà.
Nhìn thấy lời này của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần cảm thức lồng ngực vô cùng khó chịu, vô cùng đau buồn.
Cô dường như không chấp nhận căn biệt thự tại thành phố N kia là nhà.
Cô vẫn luôn cẩn thận, cẩn thận đến mức khiến người khác đau lòng.
Xảy ra chuyện như vậy nhưng một câu chất vấn cũng không có, cô chỉ im lặng xoay người rời đi.
Doãn Tư Thần thà rằng Cố Hề Hề tìm anh chất vấn, tìm đến anh mà khóc loạn thì trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn.
Nhưng cô lại không có làm vậy!
Cô trầm mặc xoay người rời đi, chuẩn bị con đường tương lai cho chính mình.
Bàn tay Doãn Tư Thần bóp mạnh con chuột, nghe tiếng răng rắc, con chuột trong tay liền bị anh bóp nát.
Cô như vậy là chuẩn bị cho việc ly hôn phải không?
Cô thật sự không chịu cho anh một chút thời gian sao?
Cô không thể tin tưởng anh một lần được sao?
Chỉ cần cho anh một chút thời gian, anh nhất định có thể..
Cố Hề Hề, xin em đừng như vậy..
Tôi thừa nhận lần này tôi không đúng, tôi không nên ngày hôm trước thì mới bày tỏ với em, ngày hôm sau liền ôm Nhiễm Tịch Vi.
Nhưng tình huống lúc đó em cũng đã thấy..
Tôi không thể không làm vậy. Doãn gia luôn đề cao đạo hiếu, tôi không thể khiến cho mẹ mình thất vọng.
Hề Hề, xin em đừng như vậy, đừng rời bỏ tôi có được không?
Đôi mắt Doãn Tư Thần liền rũ xuống, Tiểu A cùng Tiểu B đứng ở một bên, một câu cũng không dám hé răng.
Từ hôm qua đến giờ, tâm trạng của tổng giám đốc cực kỳ không tốt. Đêm qua khẳng định là một đêm anh không ngủ.
Bọn họ rất lo lắng nếu tiếp tục thì tổng giám đốc sẽ gục ngã mất.
"Có vấn đề gì?" Doãn Tư Thần nhướng mày nhìn hai người trợ lý của mình.
Tiểu A đành dè đặt đảo qua đảo lại trong lòng mấy chục lần mới dám mở miệng: "Thiếu phu nhân nhờ người đưa tin nói.."
"Nói cái gì?" Không biết vì sao, đáy lòng Doãn Tư Thần cảm thấy bất an.
Vẻ mặt của Tiểu A càng thêm lo âu.
"Nói!" Đôi mắt Doãn Tư Thần thâm trầm.
Tiểu A và Tiểu B toàn thân trải qua một trận rét run. Xong rồi! Tổng giám đốc lúc này thật sự tức giận rồi!
"Thiếu phu nhân nói, duyên phận vợ chồng với tổng giám đốc sợ là phải kết thúc tại đây. Cô ấy sẽ trân trọng chính mình, cũng hy vọng cùng tổng giám đốc mỗi người một cuộc đời riêng sống an bình. Sau khi sinh ra đứa bé, mong tổng giám đốc có thể.." Tiểu A nói đến đây thì không dám nói tiếp, vì sắc mặt Doãn Tư Thần lúc này quả thật bức bối đến không thở nổi.
Duyên tận tại đây?
Mỗi người một cuộc đời riêng?
Cố Hề Hề, em thật sự muốn rời bỏ tôi!
Cướp đi trái tim của Doãn Tư Thần tôi mà dám nghĩ đến mỗi người một cuộc đời riêng sống an bình à?
Thật là mơ tưởng!
Người phụ nữ mà Doãn Tư Thần tôi đây đã nhận định, cả đời này cũng đừng mơ có thể chạy thoát khỏi tôi!
"Vân gia nhận nghĩa nữ, chuyện vui như vậy sao lại không chúc mừng? Tiểu A, chuẩn bị một phần đại lễ, chúng ta đi Vân gia chúc mừng." Doãn Tư Thần gằn giọng rít từng chữ qua kẽ răng.