Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 202: Vân gia và thôn Viễn Sơn



Cố Hề Hề nở nụ cười giảo hoạt, nói: "Sao phải đợi lúc trở về? Hiện tại hỏi không được sao?"

Cô lấy di động trong túi xách ra, vẻ mặt tinh ranh nói: "Anh nói thử xem, nếu em gọi điện thoại cho ba, ba còn có thể không kể cho em?"

Doãn Tư Thần bật cười.

Đây là lần đầu tiên anh thấy nét mặt này của Cố Hề Hề. Xem ra chuột đồng nhỏ của anh còn rất nhiều vẻ mặt thú vị mà anh chưa khám phá hết..

Cố Hề Hề liền gọi cho Vân lão gia: "Ba ơi, con đang ở thôn Viễn Sơn."

Vân lão gia đáp lời qua điện thoại, dường như ông đoán được cô sẽ gọi cho ông.

Cố Hề Hề chỉnh di động phát loa ngoài để Doãn Tư Thần có thể nghe được.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Doãn Tư Thần cũng yên lặng lắng nghe.

"Ba, vòng tay mẹ cho con, có phải mang dụng ý gì khác không? Vừa rồi trưởng thôn nói với con rằng thôn Viễn Sơn có một hứa hẹn với Vân gia." Cố Hề Hề nhẹ nhàng mở miệng: "Con đang ở trong nhà thờ tổ dân tộc Hán, ở đây có một bức họa.."

Vân lão gia thở dài một tiếng.

"Hề Hề.. Vòng tay này vốn là của Nặc Nặc, chính là Nặc Nặc đã.. con hiện tại cũng là con gái của ba, nên vòng tay này để cho con là điều hợp lý. Mấy ngày nay ba biết con đang phiền lòng chuyện của thôn Viễn Sơn, cho nên mới nói mẹ con đem vòng tay này cho con. Nếu đến lúc phải dùng thì con cứ việc dùng. Đồ vật chỉ là chết, người mới là sống. Ba và mẹ con đã sống đến tuổi này, tương lai của Vân gia cũng không phải do ba quyết định nữa, con hiểu ý ba không?"

Lời Vân lão gia làm Cố Hề Hề sửng sốt: "Ba.."

"Con muốn hỏi gì nữa sao?" Vân lão gia trực tiếp hỏi lại.

"Ba, con khá tò mò chuyện hơn ba trăm năm trước đây. Thiếu nữ trong bức họa trên tường.. là ai? Vì sao cô ấy và con, à không, và Vân Nặc lại giống nhau đến vậy?" Cố Hề Hề nhịn không được hỏi.

Một lần nữa trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Vân lão gia.

"Chuyện này đúng là chỉ có ba mới có thể giải đáp cho con." Vân lão gia nhẹ nhàng nói: "Thiếu nữ này tên Vân Tử Tiêu, là một nữ tướng nổi danh trong lịch sử Vân gia. Con cũng biết Vân gia là thư hương thế gia, vậy mà lại có một nữ nhi kỳ lạ, không thích cầm kỳ thi họa mà chỉ yêu thích võ thuật. Thời điểm đó Vân gia đã là một gia tộc trăm năm, hiển nhiên các vị trưởng bối rất đau đầu với người nhi nữ này. Nhưng may là lúc ấy hậu nhân Vân gia con cháu rất đông, không lo không có người thừa tự tinh hoa thi thơ, cho nên mọi người cũng ngầm đồng ý để cô ấy theo đuổi sở thích."

"Những năm cuối cùng của triều đại nhà Minh là thời chiến loạn, Ngô Tam Quế mở đường ở biên giới nghênh đón quân Thanh tiến vào, binh đao chinh chiến triền miên khiến dân chúng lầm than. Vân gia lúc đó cũng bị ảnh hưởng, đã liên tục di dời để tránh né. Nhưng dù Vân gia mai danh ẩn tích thế nào thì vẫn không thoát được. Rốt cuộc, Vân Tử Tiêu đã đứng dậy thành lập một đội quân cùng hợp sức chống lại triều đình nhà Thanh."

"Đội quân lúc đó chính là tổ tiên của năm dân tộc thiểu số ở thôn Viễn Sơn, Vân Tử Tiêu lấy trí tuệ và chiến thuật thông minh để đối kháng quân của triều đình, đứng đầu là một vương gia. Hai bên giằng co rất lâu đã làm giảm được sự uy hiếp của triều đình đối với bá tánh, dân chúng tạm thời được sống trong bình yên. Nhờ vậy mà Vân Tử Tiêu đã trở thành một nữ thần trong lòng mọi người, khi các vùng nổi dậy khác đều bị đàn áp thì nơi do Vân Tử Tiêu thống lĩnh vẫn ngoan cường."

"Trong lúc giao chiến thì vị vương gia kia lại động tâm với Vân Tử Tiêu, vài lần đã cố tình buông tha. Khi đó thầm yêu Vân Tử Tiêu không chỉ có vương gia, mà còn một võ tướng dưới quyền của cô ấy. Vào một ngày nọ, vị vương gia kia thừa dịp lúc đại quân chưa chuẩn bị đã đánh lén bản doanh, dùng một người cải trang thành Vân Tử Tiêu để dàn cảnh bị bắt cóc. Các võ tướng nghe tin Vân Tử Tiêu bị bắt thì lập tức kích động đuổi theo và sa vào bẫy của đối phương. Sau đó mọi người mới biết vị vương gia kia căn bản không hề bắt Vân Tử Tiêu mà chỉ dùng kế điệu hổ ly sơn để lừa cô ấy tới nơi khác."

"Kế hoạch thành công, vị vương gia dùng tính mạng các võ tướng để bức ép Vân Tử Tiêu, buộc cô ấy đầu hàng và chấp nhận gả cho ông ta làm vương phi. Đề nghị này khiến bá tánh phẫn nộ, vương gia vẫn tiếp tục uy hiếp nếu Vân Tử Tiêu không nhận lời, thì sẽ tàn sát tất cả. Cuối cùng Vân Tử Tiêu nguyện ý thỏa hiệp, trước mặt mọi người đã ném vũ khí xuống, đưa tay chịu trói để đổi lấy mạng sống của các võ tướng."

"Quân sĩ nhìn thấy nữ thần của họ cam tâm chịu trói để cứu tính mạng của mình, liền kích động thề phải cứu bằng được Vân Tử Tiêu. Nhưng Vân Tử Tiêu lại nói với mọi người rằng cuộc chiến này sớm muộn cũng phải kết thúc, bởi lẽ triều Thanh đã san bằng toàn bộ giang sơn của triều Minh, triều đại nhà Minh đã diệt vong, việc chống cự là hoàn toàn không cần thiết. Trước mặt tất cả binh sĩ, Vân Tử Tiêu và vương gia đã vỗ tay ba cái lập lời thề, cả cuộc đời sẽ không bao giờ chạm vào đao thương, cả đời không trở lại Vân gia, cam tâm tình nguyện lui nơi hậu cung làm một nữ nhân bình thường. Điều kiện đổi lại chính là tính mạng của hơn hàng vạn tướng sĩ, triều đình vĩnh viễn không được truy cứu tội danh của họ."

"Vân gia tiếp nối tư tưởng của Vân Tử Tiêu nên đã dâng biểu nguyện ý vào triều làm quan, để có thể hỗ trợ hòa giải mâu thuẫn giữa hai dân tộc Mãn Hán. Hoàng đế triều Thanh vui mừng quá đỗi nên đã chấp nhận điều kiện này, xá tội cho các tướng sĩ đang bị bắt giam, nhưng đảm bảo sau này họ không có lòng phản kích nên đã ra lệnh bắt họ vào ở trong huyện Viễn Sơn này cả đời, không được bước chân ra bên ngoài. Nếu có người dám rời khỏi huyện Viễn Sơn mà tham gia vào binh lính, bất luận nam nữ già trẻ đều bị xử tử. Các tướng sĩ được phóng thích vì cảm tạ Vân Tử Tiêu hy sinh cho đại cuộc, tự nguyện cùng dân tộc Hán đến sinh sống tại thôn Viễn Sơn này, hơn nữa chỉ để con cháu của dân tộc Hán đảm nhiệm vị trí trưởng thôn, các nhà thờ tổ đều treo bức họa của Vân Tử Tiêu để thể hiện sự kính trọng với cô và Vân gia."

"Ngày Vân Tử Tiêu xuất giá, cả vạn người đã quỳ xuống khắp mười dặm trên đường đi. Vân Tử Tiêu một thân hồng y, sải bước vững vàng, hướng về phía Vân gia quỳ xuống dập đầu ba lạy, rồi kiên quyết xoay người lên ngựa, cồng chiêng reo hò biến mất dần trong tầm mắt mọi người. Hoàng đế Mãn Thanh quả nhiên không nuốt lời, sau đó cũng không xuất binh làm hại bất kỳ ai trong thôn Viễn Sơn. Về điều này mọi người vẫn tin tưởng là nhờ có Vân Tử Tiêu liều mạng can ngăn."

"Vân Tử Tiêu sau khi gả cho vị vương gia kia thì chỉ sống thêm được mấy năm, vốn u sầu thành bệnh mà hương tiêu ngọc vẫn. Nghe nói sau đêm Vân Tử Tiêu qua đời thì vương gia đã lấy kiếm tự cắt tóc mình rồi xuất gia, cũng coi như là một người si tình. Có người nói Vân Tử Tiêu không phải ra đi mãi mãi, mà là một lần nữa được chuyển thế, cả cuộc đời Vân Tử Tiêu thương nhớ nhất chính là cội nguồn Vân gia, nơi không thể quên đi được cũng là Vân gia. Năm mà Vân Nặc được sinh ra.." Vân lão gia nói đến đây thì dừng lại.

Cố Hề Hề vẫn yên lặng lắng nghe, không biết vì sao khi cô nhìn bức họa trên tường, đáy lòng lại hiện lên một tia bi thương thống khổ.

Cảm giác đau lòng rõ ràng như vậy!

Bất đắc dĩ, bất lực..

Nước mắt bỗng dưng không kiềm được mà tuôn rơi.

Một khắc này, Cố Hề Hề đột nhiên đồng cảm với tâm tình Vân Tử Tiêu năm xưa.

Một thân nữ sĩ văn võ kiệt xuất, lại phải trở thành một vương phi bị giam cầm nơi hậu cung, đối với cô ấy đây không phải là sự tra tấn tàn nhẫn sao?

Vị vương gia kia dù có tình cảm chân thật đối với Vân Tử Tiêu, nhưng đáng tiếc ông ta không hiểu cái gì mới là yêu..

Tình yêu không phải sự giam cầm!

Vân lão gia tiếp tục: "Lúc Vân Nặc được sinh ra, nghe người ở thôn Viễn Sơn nói lại, sáu bức họa ở nhà thờ tổ đều xuất hiện dị tượng. Hình ảnh Vân Tử Tiêu trên các bức họa phảng phất như có sự sống, đôi mắt tỏa ra khí chất kỳ bí."

Cố Hề Hề nhớ tới khi nãy cô thiếu chút nữa đã bị đôi mắt trên bức họa thôi miên, nên chỉ yên lặng gật đầu.

"Khi Vân Nặc lớn lên thì ngày càng giống Vân Tử Tiêu, người ở thôn Viễn Sơn mỗi năm đều đến Vân gia để tặng lễ vật, có lẽ họ đã coi Vân Nặc trở thành Vân Tử Tiêu." Vân lão gia nói đến đây thở dài một tiếng: "Đáng tiếc Nặc Nặc đoản mệnh, sao lại có thể là Vân Tử Tiêu chuyển thế?"

Cố Hề Hề cảm nhận được sự đụng chạm dịu dàng trên má, ngẩng đầu liền nhìn thấy Doãn Tư Thần đang ôn nhu lau nước mắt cho cô.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần rốt cuộc đã biết vì sao người ở thôn Viễn Sơn lại đối đãi nhiệt tình với cô như vậy.

Thì ra là vì lý do này.

"Ba, còn vòng tay này từ đâu mà có?" Cố Hề Hề tiếp tục hỏi.

"Năm đó lúc Vân Tử Tiêu rời khỏi, các thôn dân đã tự tay làm vòng tay này để tặng cho Vân Tử Tiêu. Họ lập một lời hứa hẹn không khác gì một lời thề, cho dù trải qua bao nhiêu năm, chỉ cần thôn Viễn Sơn còn tồn tại, nếu thấy được vòng tay này thì lời hứa vĩnh viễn còn hiệu lực." Vân lão gia tiếp tục nói: "Vòng tay này sau bao nhiêu truân chuyên đã được hoàn về Vân gia, hậu nhân của Vân gia cứ tiếp tục truyền cho nhau mà giữ gìn. Tới đời của ba, vốn là truyền lại cho Nặc Nặc, nhưng Nặc Nặc giờ đã.. hiện tại truyền cho con, cũng là điều thích hợp. Con và Nặc Nặc, cùng Vân Tử Tiêu giống nhau như vậy, con là người phù hợp nhất để sở hữu vòng tay này."

Cố Hề Hề khẽ giật mình, cô duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay.

Không ngờ một vòng tay nhỏ bé thế này lại có lịch sử hơn ba trăm năm.

Thảo nào khi mẹ lấy ra rất cẩn thận nâng niu.

Giá trị vòng tay không ở chỗ thời gian, mà là ở lời hứa hẹn!

Cố Hề Hề nhận ra đây là thiện ý mà Vân gia dành cho cô.

Vân gia là thư hương thế gia, chuyên tâm nghiên cứu học thuật, sẽ không thể hiểu được những kế sách trong giao thương kinh doanh, nhưng cũng biết cô sẽ gặp khó khăn trong công việc, chính vì họ không biết phải làm gì để giúp cô nên mới trao vòng tay này cho cô để làm hậu thuẫn.

Dù Cố Hề Hề hoàn toàn không phải con ruột của họ, nhưng họ lại một lòng thương yêu cô.

Đồ vật gia truyền có quan trọng thế nào, chung quy cũng không bằng Cố Hề Hề.

Nghĩ đến điều này, hốc mắt Cố Hề Hề lần nữa nóng lên, mũi cô như nghẹt lại, nhịn không được nghẹn ngào nói: "Ba ơi, con cảm ơn người!"

Một tiếng ba này là Cố Hề Hề cam tâm tình nguyện mà gọi bằng cả sự biết ơn.

Một người đối với mình như thế nào, không phải ở lời nói, mà là ở hành động.

Vân lão gia chưa bao giờ nói sẽ đối xử tốt với cô, nhưng từng điều nhỏ nhặt mà ông làm đều là sự thương yêu chăm sóc cẩn thận dành cho Cố Hề Hề.

Trải qua hai mươi ba năm sống không cảm nhận được tình thân gia đình, đột nhiên bây giờ ông trời lại bù đắp cho chính cô như vậy..

Cố Hề Hề sao có thể không cảm động?

Vân lão gia nghe thấy giọng nói nức nở của Cố Hề Hề, nhẹ nhàng cười: "Được rồi được rồi, con hiểu tâm tư của ba mẹ, vậy là đủ rồi! Hề Hề, con là đứa con gái thông minh, ba sẽ không nói gì nữa. Con chỉ cần biết Vân gia này vĩnh viễn là hậu phương của con."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.