Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 221: Đi mua trà hoa hoè



Mặc Tử Huyên nhận ra Mộc Nhược Na đang muốn giúp Cố Hề Hề giải sầu, để cô không nghĩ đến chuyện thân thế của mình nữa. Rốt cuộc thì biết được khi mình vừa sinh ra đã bị bỏ rơi, bất kỳ ai cũng sẽ vô cùng đau lòng khổ sở.

Huống hồ, Cố Hề Hề còn bị chính bà nội ruột thịt của mình lựa chọn từ bỏ. Đáng thương hơn nữa là ba mẹ ruột của cô lại chẳng hề hay biết gì.

Cho nên Mặc Tử Huyên liền nói: "Đúng vậy, tôi nghe nói mùa này có trà hoa hoè rất thơm nha. Chúng ta cùng nhau đi xem một chút đi."

Giản Tiếu dĩ nhiên muốn Cố Hề Hề được khuây khỏa, lập tức tiếp lời: "Dù sao thì cũng không có xa lắm, chúng ta từ từ tản bộ tới đó đi. Nếu mệt thì sau đó bắt taxi đi cũng được."

Cố Hề Hề nghĩ một lát liền đồng ý.

Mọi người đi bộ chậm rãi men theo lề đường, Mộc Nhược Na thấy Cố Hề Hề trầm mặc, tức khắc nhịn không được hỏi: "Hề Hề, có phải cậu vẫn còn tức giận không?"

Tức giận?

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Cố Hề Hề ngước mắt nhìn Mộc Nhược Na.

Như thế nào lại tức giận chứ?

Dường như đến cả quyền được tức giận cô cũng không có?

Vậy những món nợ rối rắm này thì nên tính như thế nào đây?

Từ khi sinh ra, cuộc đời cô đã là một cuốn sổ nợ rối tinh rối mù!

Rốt cuộc không rõ ba mẹ ruột của cô có biết chuyện này không, hay vì sao bà nội lại muốn bỏ mặc cô sống chết ở bên ngoài?

Cuốn sổ nợ này đúng là ngày càng chi chít?

Nhưng bây giờ cô lo lắng suy nghĩ thì được cái gì chứ?

Cố Hề Hề lắc đầu nói: "Tôi chỉ thấy tò mò thôi, vì sao tôi cùng Vân Nặc và Vân Tử Tiêu giống nhau đến như vậy, tôi cũng thắc mắc không biết vì sao những lúc tôi chịu khổ cực thì Vân Nặc lại đau buồn rơi lệ. Bây giờ cuối cùng tôi đã biết lý do rồi. Tôi có huyết mạch của Vân gia nên nhìn tôi giống với Vân Tử Tiêu cũng không có gì phải ngạc nhiên. Tôi và Vân Nặc là song sinh cùng trứng cho nên tâm linh tương thông, lớn lên giống nhau thì càng không phải điều kỳ lạ gì."

"Không phải, tôi muốn hỏi cậu, cậu có dự định trở về Vân gia nhận tổ quy tông để sửa họ thành họ Vân không?" Mộc Nhược Na vội vàng truy vấn.

Mặc Tử Huyên liền thoáng nhìn qua Mộc Nhược Na, ánh mắt có vẻ trách cứ cô đang đề cập đến vấn đề nhạy cảm. Nhưng Mộc Nhược Na lại không hề phản ứng gì, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Hề Hề.

Khoé miệng Cố Hề Hề hiện lên một ý cười: "Tôi họ Cố cũng được mà."

Một câu đơn giản đã đại biểu cho tất cả, xem ra Cố Hề Hề không muốn tiếp tục nghĩ đến chuyện này. Cô không nghĩ sẽ quay lại Vân gia để khôi phục thân phận Vân gia nhị tiểu thư, càng không muốn truy cứu vì sao Vân lão phu nhân năm đó lại vứt bỏ cô.

Nhìn thấy Cố Hề Hề lần nữa thanh tỉnh trở lại, Mộc Nhược Na cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đáy lòng Mặc Tử Huyên thở dài một tiếng, cô cuối cùng đã biết thì ra Cố Hề Hề là người kiên cường đến như vậy.

Từ nhỏ đến lớn trải qua biết bao nhiêu cực khổ, nếu Cố Hề Hề không kiên cường thì có thể khóc cho ai xem?

Đi cùng Giản Tiếu là một bà dì trẻ sống cùng khu phố, bà dì này không ngừng khen Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng với Mặc Tử Huyên. Có vẻ bà đã nhìn ra ba cô gái này tuyệt đối không phải người bình thường.

Mà đúng vậy, có người bình thường nào lại đem theo bốn năm người trợ lý theo sau chứ?

Cố Hề Hề tò mò: "Mẹ, giờ đã qua mùa hoa hoè rồi, sao vẫn còn đi mua trà hoa hoè chứ?"

Giản Tiếu không trả lời mà bà dì kia lại vội vàng giải thích: "Trà hoa hoè này là khác, nghe nói là từ trên núi cao hái xuống. Trên núi không khí lạnh và nhiều sương cho nên so với đồng bằng thì hoa hoè nở muộn hơn ba tháng! Hơn nữa cây ở trên núi thì lâu đời hơn. Hiện tại rất nhiều người đều tranh nhau giành giật mua trà này! Nhưng cửa hàng bán trà kia cũng tính toán rất lợi hại, một ngày chỉ bán ra năm cân, muốn nhiều hơn cũng không có! Cho nên phải đi càng sớm càng tốt! Vì chờ mẻ trà hoa hoè này mà dì và mẹ cháu phải đợi hơn một tuần rồi. Tháng sau con trai dì dẫn bạn gái về nhà, dì phải nhanh nhanh chuẩn bị trước mới thấy bớt lo."

Nhìn vẻ mặt bà dì này tràn ngập vui mừng, tâm tình Cố Hề Hề cũng cảm thấy tốt hơn: "Nếu vậy thì phải chuẩn bị thật tốt rồi."

"Đúng vậy đúng vậy, các cô bé này, các con nói cho dì biết, bây giờ mấy cô gái trẻ tuổi thường thích cái gì? Để dì còn biết đường chuẩn bị nhiều một chút, thế hệ thời đại này thanh niên nam nữ nào cũng đều vô cùng cá tính, nếu chuẩn bị không tốt thì sợ rằng sẽ bị người ta chê cười mất." Bà dì nhiệt tình lôi kéo tay Cố Hề Hề nói: "Ai da, nếu bạn gái của con trai dì dẫn về chỉ cần xinh đẹp bằng một nửa các con thôi, thì dì cũng thấy đủ rồi!"

Một câu nói liền lấy lòng cả ba cô gái.

Mộc Nhược Na thầm nghĩ, bà dì này miệng ngọt như vậy, đến lúc đó con dâu mới vào cửa không thích mới là lạ.

Mặc Tử Huyên cười trả lời: "Làm gì có cá tính lắm đâu ạ. Dì chuẩn bị trà hoa hoè này đã rất tốt rồi! Chỉ cần có thành ý thì cái gì cũng không quá quan trọng đâu."

Bà dì lại liên tục tán thưởng: "Người sống ở thành phố lớn đúng là nói chuyện khác thật, càng nói càng làm người nghe thoải mái mà!"

Cố Hề Hề nghe vậy liền nở một nụ cười.

Giản Tiếu nói quãng đường chỉ cách ba con phố, quả nhiên đi qua hai con phố thì đã thấy cửa hàng trà kia.

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn một lượt, cửa hàng trà này khá lớn, ước chừng cao ba tầng. Toàn bộ cửa hàng đều bao trùm một vẻ cũ kỹ lạ thường, theo phong cách cổ xưa, vật trang trí gia cụ các thứ đều có vẻ rất giản đơn mộc mạc mà lâu đời.

Tuy quán trà mang đậm nét xưa cũ, nhưng nước sơn bên ngoài lại rất mới, điều này thật kỳ lạ!

Mọi người vừa mới vào cửa thì đã có người bước đến tiếp đón.

Giản Tiếu và người bà dì kia vào đến nơi đã hỏi: "Trà hoa hoè chúng tôi đặt đã có chưa?"

Một cô gái trẻ phụ trách tiếp khách cười tủm tỉm trả lời: "Đã chuẩn bị xong rồi ạ, nhưng chủ nhân nhà chúng tôi muốn mời mọi người ở lại nếm thử một ấm trà mới. Mọi người mời đi bên này."

Nói xong thì cô gái liền dẫn đường, nhóm người của Cố Hề Hề đi theo lên một gian phòng khách trên lầu ba. Lúc Cố Hề Hề vừa tiến vào phòng thì đã mở miệng khen ngợi: "Căn phòng này đúng là trang nhã! Nhưng sao tôi thấy cách trang trí này có điểm quen mắt vậy nhỉ?"

Cô gái kia vẫn giữ nụ cười tủm tỉm: "Đúng vậy, đây là chủ nhân của chúng tôi tự mình trang trí."

Mặc Tử Huyên ngẩn ra, đứng chết trân tại chỗ, rất lâu cũng không nói gì.

Cái phong cách trang trí này.. đâu chỉ quen mắt..

Hề Hề, tâm tư của cô thật là lớn!

Đây rõ ràng là phong cách trang trí của Vân gia!

Chẳng lẽ chủ nhân cửa hàng trà này..

Lời nói của Cố Hề Hề xác thực là có dụng ý.

Vân gia có tam bảo chính là Thư, Dược, Trà.

Có thể nói chỉ cần nội trong ba lĩnh vực này, dù đi khắp thiên hạ nếu không tìm được tuyệt phẩm như ý thì đều có thể tìm thấy ở Vân gia.

Mà cửa hàng trà này lại có được trà hoa hoè trên núi cao, hiển nhiên không thể là một cửa hàng bình thường.

Mộc Nhược Na đi dạo một vòng trong phòng, sau đó liền ngẩn người. Cô cũng phát hiện ra!

Cố Hề Hề nhẹ nhàng ngồi xuống ở một chiếc bàn vuông, đưa mắt nhìn cô gái lúc nãy đã thay một bộ sườn xám xinh đẹp đang trổ tài biểu diễn trà đạo cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Cô chuyên chú nhìn theo tay của cô gái, tựa hồ hoàn toàn không hề phát hiện căn phòng này quen thuộc ở chỗ nào.

Chỉ trong chốc lát, cô gái kia đã pha trà xong, vung tay lên liền rót cho các vị khách quý một chén trà xanh.

"Mọi người, mời từ từ thưởng thức." Cô gái hướng về phía Cố Hề Hề và Mặc Tử Huyên cười dịu dàng. Mặc Tử Huyên lúc này đã xác định đối phương nhận ra mình và Cố Hề Hề.

Còn bà dì đi cùng mọi người đến đây thì lại đứng ngồi không yên, đây là phòng tiếp khách quý, một giờ nghỉ ngơi trong căn phòng này có giá đến ba trăm tiền! Bà đến đây chỉ mua trà hoa hoè, không phải để đi vung tiền nha!

Giản Tiếu cũng có chút bất an nhìn Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề điềm tĩnh nâng chung trà lên, nhẹ nhàng thưởng thức hương trà, đôi mắt tức thì rũ xuống ngưng trọng. Trong lòng thầm nghĩ, đã rõ ràng như vậy mà cô còn không nhận ra thì phải gọi là quá ngu ngốc?

Cô ở Vân gia nhiều ngày như vậy, Vân gia dùng trà gì, cô đương nhiên đã từng uống qua. Ly trà này đích thị là loại trà Vân gia thường hay uống, hơn nữa còn là trà dưỡng sinh được điều phối dành riêng cho cô.

Không chỉ có tác dụng bồi bổ thân thể mà quan trọng nhất là - an thai!

"Chủ nhân nơi này là ai?" Cố Hề Hề từ tốn mở miệng hỏi: "Nếu đã gọi tôi vào đây thì khẳng định là muốn gặp tôi đúng không?"

Ánh mắt Cố Hề Hề bình tĩnh nhìn cô gái vừa pha trà kia.

"Đúng vậy, nhị tiểu thư." Cô gái không hề phủ nhận, hơn nữa còn xưng hô với Cố Hề Hề là.. Nhị tiểu thư!

Giản Tiếu nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, bà muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng không đợi Giản Tiếu phản ứng gì thì Cố Hề Hề đã mở miệng: "Nếu là tìm tôi, vậy những người khác ở đây sợ là không tiện?"

"Vâng thưa nhị tiểu thư." Đối phương tiếp tục trả lời.

Giản Tiếu lập đứng đứng lên, nói với bà dì kia: "Chúng ta uống xong rồi thì đi thôi, nơi này rất đắt đỏ!"

Bà dì kia chính là đang chờ lời này, bà ấy sợ tiền phòng sẽ tính lên đầu mình nên liền nhanh nhanh chóng chóng cùng Giản Tiếu đi ra khỏi phòng.

"Nói đi, ai muốn gặp tôi?" Cố Hề Hề trực tiếp sảng khoái hỏi: "Hẳn không thể là ba mẹ tôi được? Tôi mới từ Vân gia đến đây, họ không cần thiết phải phiền phức gọi tôi đến chỗ này để gặp mặt. Họ muốn gặp tôi thì lúc nào cũng được."

"Hề Hề, chúng tôi sẽ tránh đi một lát." Mộc Nhược Na nhẹ giọng nói.

"Không cần." Cố Hề Hề lãnh đạm nói: "Không có người nào mà không thể gặp, phải vậy không?"

Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên đưa mắt nhìn nhau, Cố Hề Hề đây là còn tức giận mà!

Nghĩ cũng đúng, không tức giận mới là lạ!

Bị người ta nói từ bỏ là liền từ bỏ, bây giờ lại chạy đến tìm mình, đây là có ý gì chứ?

"Ba vị tiểu thư, mời đi tiếp." Cô gái kia lập tức đứng thẳng người dậy, gương mặt vẫn niềm nở đón khách nồng hậu, hiển nhiên đã lường trước thái độ này của Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề đặt chén trà trong tay xuống, đứng lên theo cô gái kia rời khỏi phòng, đi xuyên qua hành lang, rẽ vào một phòng khác trong góc. Ở bên ngoài có mấy người phụ nữ mặc trang phục cổ thời Minh triều có màu đỏ đậm thêu hoa văn thục đi kèm váy đen thêu hoa ở viền, tất cả họ đang đứng chờ sẵn ở đó.

Những người này vừa thấy ba người Cố Hề Hề thì lập tức hành lễ: "Nhị tiểu thư, Mặc tiểu thư, Mộc tổng. Mời vào trong."

Cố Hề Hề khẽ nhíu mày.

Từ khi nào cô lại biến thành nhị tiểu thư?

Cô chưa từng nói là muốn đổi thành họ Vân!

Mộc Nhược Na cười nhạt, nhìn đối phương và nói: "Đã quấy rầy rồi!"

Mặc Tử Huyên lén lút kéo bàn tay của Cố Hề Hề, lấy ngón tay viết xuống lòng bàn tay cô theo hình dạng một chữ: Vân.

Cố Hề Hề sửng sốt, đây là có ý gì?

Cô biết nơi này là sản nghiệp của Vân gia nhưng Mặc Tử Huyên nhắc nhở như vậy là ý nghĩa gì?

Từ từ đã!

Cô cô hiện tại đang ở thành phố N, hoàn toàn không có khả năng tới nơi này. Ba mẹ đang ở thành phố K, cũng không có việc gì mà phải đến đây.

Như vậy người có thể dùng danh nghĩa Vân gia mà phô trương thanh thế như thế này, người đó chính là..

Thân phận đối phương đã được miêu tả rất sinh động rồi!

Cố Hề Hề hướng về phía Mặc Tử Huyên gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ.

Phòng này có hai gian, bên ngoài là phòng khách, bên trong được ngăn cách bởi một bức màn che, điều này càng làm cho căn phòng trở nên thần bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.