Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 235: Dư luận đánh giá



Lúc này đã có người lên tiếng ủng hộ Cố Hề Hề: "Tôi thấy người phụ nữ đang mang thai này không giống kiểu người đi giành giật đàn ông, còn cô gái đang khóc lóc kia nói chuyện đúng là ngang ngược. Ai đời lại đi hung hăng cào cấu người ta đến chảy máu mà một câu xin lỗi cũng không có! Người đanh đá như vậy còn làm ra vẻ yếu đuối nhu nhược!"

Quả nhiên gương mặt Nhiễm Tịch Vi cứng đờ.

Cô ta đâu phải người duy nhất biết diễn kịch để lấy sự đồng cảm của người khác?

Mặc Tử Huyên vốn dĩ một thân mảnh mai, dáng người mềm mại nhu mì, nếu so sánh với Nhiễm Tịch Vi thì cô càng dễ dàng lôi kéo sự quan tâm của mọi người.

Nhìn thấy đám đông đang bất bình vì mình và Cố Hề Hề, hốc mắt của Mặc Tử Huyên tức khắc đỏ ửng lên, nắm lấy tay Cố Hề Hề và nói: "Tôi không sao đâu, tôi không đau. Chỉ cần cô ta không tổn thương đến cậu và bé yêu là được. Tôi biết cậu vì con trai mình đã phải chịu rất nhiều buồn tủi và ủy khuất. Người khác có thể không hiểu được cậu, nhưng tôi hiểu, chúng ta chính là bạn bè của nhau mà! Lúc trước cậu gả cho anh ta, đã bị bức ép khổ sở như thế nào.. Cậu cứ khóc thút thít mãi không ngừng, đau khổ bất lực.. giờ còn bị một người phụ nữ không biết đạo lý tới chỉ trích, cậu phải chịu bất hạnh vì người khác mà lại không thể giải bày cho bản thân.."

"Cậu vẫn luôn trốn tránh cô ta là vì không muốn dính đến điều thị phi và bảo vệ cho bé yêu trong bụng, cô ta lại năm lần bảy lượt đều không buông tha, hoàn toàn không quan tâm cậu đang có thai vất vả, lúc nào cũng khiêu khích cậu. Hôm nay ở nơi này còn cùng những người xa lạ hùa nhau cố ý nhục mạ vu khống cậu, cậu còn muốn nhẫn nhịn chịu đựng không lên tiếng sao? Hề Hề, tôi đã nói rồi, tính tình cậu quá lương thiện.. sao cậu lại lo lắng cho danh dự của cô ta mà để bản thân mình thiệt thòi? Cô ta không có lòng tự trọng, không biết xấu hổ chen chân vào gia đình người khác mà trở thành kẻ thứ ba, cậu có thương tiếc cho cô ta cũng vô dụng thôi!" Mặc Tử Huyên chỉ nói vài lời, nhưng từng câu từng chữ đều như cây kim châm sắc nhọn đâm vào lòng Nhiễm Tịch Vi.

Nhiễm Tịch Vi trước giờ không nghĩ đến Mặc Tử Huyên vẻ ngoài yếu đuối tựa như dễ dàng bị người ta trấn áp lại là người sắc bén đến vậy, vậy nên cô ta chưa kịp buông lời nhục nhã Cố Hề Hề thành công thì lại bị Mặc Tử Huyên dùng chính những lời nói đó để làm cô ta mất mặt.

Nhóm người xung quanh càng ngày càng nhìn Nhiễm Tịch Vi với ánh mắt khinh thường rẻ mạt.

Đại phó rốt cuộc đã mở miệng: "Xin hỏi vị tiểu thư này, cô là khách trên du thuyền của chúng tôi sao? Vừa rồi cô đả thương khách của chúng tôi, dựa vào điều này thì chúng tôi buộc cô phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật."

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Nhiễm Tịch Vi đỏ mặt lúng túng giải thích: "Tôi.. tôi.. tôi đến tìm người!"

"Là tìm hai quý cô này?" Đại phó tiếp tục dò hỏi.

Nhiễm Tịch Vi há miệng thở dốc, không nghĩ ra điều gì để nói.

Nếu cô ta nói đến đây tìm Cố Hề Hề, mà giờ gây ra chuyện thế này thì đúng là tự đào mồ chôn mình? Còn nếu nói đến tìm Doãn Tư Thần thì lại không hề thấy bóng dáng của anh ở đâu cả, làm sao có ai tin?

Thấy Mặc Tử Huyên đã bỏ công nói giúp mình, Cố Hề Hề đương nhiên không lùi bước nhượng bộ, lạnh lùng đáp trả: "Xin lỗi, tôi và cô ta không phải bạn bè gì cả."

Dứt lời, Cố Hề Hề liền nắm tay Mặc Tử Huyên xoay người muốn rời khỏi.

"Vậy mời cô theo tôi." Sắc mặt đại phó nghiêm túc nhìn Nhiễm Tịch Vi.

Bỗng nhiên từ phía sau truyền đến giọng nói của Thượng Kha: "Cô ấy đến tìm tôi!"

Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn qua, lại chỉ thấy một mình Thượng Kha, không biết Mộc Nhược Na đã bị kéo đi nơi nào rồi.

"Tôi là cổ đông của công ty, tôi đến tham gia hoạt động của công ty sẽ không bị coi là làm việc quá chức phận của mình chứ?" Thượng Kha nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.

Đại phó có vẻ hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Thượng Kha, lại lẳng lặng nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, sau đó mới hành lễ chào hỏi rồi mới xua đám đông giải tán khỏi nơi này.

Cố Hề Hề nhìn thẳng vào mắt Thượng Kha, khẩu khí lãnh đạm: "Ra là Thượng tổng, xem ra anh không hề có ý chào đón chúng tôi, vậy chúng tôi xin phép đi trước!"

Cố Hề Hề cùng Mặc Tử Huyên lập tức xoay người rời đi.

Thượng Kha không nghĩ Cố Hề Hề sẽ tức giận, chuyện ầm ĩ vừa rồi anh vốn là không nghe rõ ràng, lúc quay trở lại chỉ thấy Nhiễm Tịch Vi đang bị yếu thế thì cho rằng Cố Hề Hề vô cớ sinh sự.

Thượng Kha cười lạnh một tiếng: "Không ngờ Cố tiểu thư lại nói chuyện khí khái đến vậy! Cố tiểu thư đây cũng đâu phải người nhà của nhân viên công ty này?"

Mặc Tử Huyên ngẩng đầu nhìn Thượng Kha, cười khẩy đáp trả: "À phải! Vẫn là cảm ơn Thượng tổng đã nhắc nhở, tôi sẽ đi mua ngay cổ phiếu của công ty này được không? Nếu chuyện chỉ đơn giản vậy thôi thì hoàn toàn không có vấn đề với Tử Huyên! Sau đó, Hề Hề hiển nhiên sẽ là người nhà của cổ đông công ty!"

Cố Hề Hề đúng là không có khả năng tài chính để mua cổ phiếu của công ty, nhưng không có nghĩa là Mặc Tử Huyên không thể!

Nhiễm Tịch Vi thấy Thượng Kha và Cố Hề Hề đang nhìn nhau đầy sát khí, tức thì tiến đến bên cạnh lôi kéo cánh tay của Thượng Kha, hai mắt đẫm lệ nghẹn ngào nói: "Thượng Kha, anh đừng như vậy, nếu anh vì em mà mích lòng Cố Hề Hề, sau này tình bạn giữa anh và Tư Thần sẽ bị ảnh hưởng. Em chịu ủy khuất cũng không sao, em chỉ buồn vì không biết Tư Thần đang ở đâu, dì ở nhà nhất định sẽ rất lo lắng!"

Nghe thấy Nhiễm Tịch Vi khóc lóc kể lể thương tâm, ánh mắt Thượng Kha nhìn Cố Hề Hề lại càng thêm phẫn nộ.

Cố Hề Hề chỉ đành thở dài một tiếng.

Một chiêu này của Nhiễm Tịch Vi đối với Thượng Kha mà nói thì lần nào cũng thành công ngoài sức tưởng tượng!

Thượng Kha lấy tay vỗ về bả vai Nhiễm Tịch Vi, an ủi: "Đừng khóc, có anh ở đây sẽ không để ai ức hiếp em."

Tuy đám đông đã giải tán nhưng vẫn còn nhiều ánh mắt phảng phất hướng về chỗ này, cảnh tượng trước mắt họ đúng là chuyển biến một cách thần kỳ. Nếu kiên nhẫn ngồi sắp xếp lại thì không chừng có thể làm thành một kịch bản phim nhiều tập!

Trong bộ phim này các nhân vật có mối quan hệ đúng là phức tạp mà! Một cô gái khóc sướt mướt muốn cướp chồng của một thai phụ, sau đó một người đàn ông xông tới chỉ trích thai phụ vô tội kia. Cô gái khóc lóc khi nãy lại cực kỳ thân mật, dựa dẫm vào người đàn ông ngang ngược này!

Vậy rốt cuộc thì người cô gái này thích là ai?

Khán giả quần chúng bắt đầu tượng tưởng ra đủ các thể loại tình yêu phiên bản ngược – thâm tình, nếu không phải vì đại phó cật lực đuổi họ đi thì tất cả sẽ kiên trì đứng đây hóng cho hết câu chuyện náo nhiệt này!

Sau khi giải tán mọi người thì đại phó mới quay lại nói: "Nếu các vị đều là gia quyến và bạn bè của nhân viên công ty thì vui lòng hòa hảo để giữ yên tĩnh và an toàn cho nơi này, một khi phát sinh tranh chấp thì chúng tôi buộc phải mời các vị rời khỏi."

Thượng Kha cau mày khó chịu, nhưng vẫn im lặng gật đầu rồi mới hung hăng nhìn Cố Hề Hề và nói: "Chúng ta cứ đợi xem chuyện gì xảy ra."

Nói xong câu này, Thượng Kha liền dẫn Nhiễm Tịch Vi rời khỏi boong tàu.

Cố Hề Hề cảm thấy không thể nói gì nữa, thái độ Thượng Kha kiên quyết một cách cố chấp thật khiến người khác nghẹn họng trân trối.

Nhìn đến vết thương trên cổ Mặc Tử Huyên, Cố Hề Hề tức kháy cảm thấy áy náy, kéo Mặc Tử Huyên về phòng, lấy hộp y tế ra sát trùng vết thương.

"Chuyện vừa rồi thật cảm ơn cậu, không có cậu thì không biết cô ta còn làm gì với tôi nữa." Cố Hề Hề vừa cẩn thận xử lý vết thương cho Mặc Tử Huyên vừa nói, trong hốc mắt cô có chút ướt át: "Thật không ngờ Nhiễm Tịch Vi lại phát rồ lên không khác gì người điên như vậy."

Mặc Tử Huyên không kể công, chỉ nhẹ nhàng cười: "Doãn Tư Thần không nói lời nào đã bỏ đi, cô ta tất nhiên phát điên rồi. Nhất định cô ta cho rằng cậu đi rồi lôi kéo Doãn Tư Thần theo cậu, nên mới cố tình thị uy."

Cố Hề Hề trả lời với giọng khinh thường lạnh nhạt: "Đúng là với suy nghĩ của cô ta thì chỉ tưởng tượng ra được chuyện đó thôi. Thật ra Doãn Tư Thần đi đâu? Anh ấy không hề liên hệ với tôi! Mà thôi, anh ấy muốn đi đâu thì đi, tôi cũng không muốn quan tâm! Chỉ là bây giờ cả Nhiễm Tịch Vi và Thượng Kha đều đã lên du thuyền này, xem ra những ngày tháng tiêu dao thoải mái của chúng ta không còn bao nhiêu nữa."

Mặc Tử Huyên nở nụ cười điềm đạm: "Nếu cậu không thích thì chúng ta rời thuyền là được. Mình muốn đi chơi chỗ nào thì đi thôi, đúng không?"

Cố Hề Hề lắc đầu: "Tôi không thể đi như thế này! Tôi tới đây theo chú Mạch Luân và mẹ, vừa rồi Nhiễm Tịch Vi buông lời xúc phạm tôi khiến nhiều người hiểu lầm, ít nhiều đều liên lụy đến mẹ, thậm chí sẽ có người cho rằng nhân phẩm của mẹ không tốt. Mẹ tôi vất vả lắm mới có được mối lương duyên này với chú Mạch Luân, tôi sẽ không để mẹ bị ảnh hưởng! Mạch Luân hiện tại có thể không quan tâm, nhưng còn sau này thì sao? Chú ấy nhất định sẽ suy nghĩ tới, dư luận vốn dĩ rất đáng sợ! Vì vậy dù có khó chịu cỡ nào thì tôi cũng sẽ chịu! Tôi sẽ chờ xem Nhiễm Tịch Vi còn làm trò gì để bôi nhọ danh dự của tôi nữa!"

Mặc Tử Huyên gật đầu: "Được, dù cậu quyết định thế nào thì tôi đều ủng hộ!"

Cố Hề Hề cảm kích nhìn thoáng qua Mặc Tử Huyên, đến tận giờ khắc này trong lòng cô đã xem Mặc Tử Huyên là một người bạn. Ở tình huống nguy hiểm vừa rồi, nếu Nhiễm Tịch Vi thật sự quá khích dùng sức thô bạo, chỉ e là gương mặt của Mặc Tử Huyên sẽ bị cào nát.

Mặc Tử Huyên vốn là một tiểu thư đài các cao quý, lại không nề hà rủi ro mà đi bảo vệ mình, ân tình này thì Cố Hề Hề làm sao có thể không cảm động?

Lúc này Mộc Nhược Na từ bên ngoài hổn hển chạy vào, bộ dạng rất chật vật. Cố Hề Hề ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt Mộc Nhược Na buồn bực tức giận, đầu tóc rối bù, giày cao gót thì cầm trên tay và đi chân trần vào phòng.

"Nếu để tôi thấy anh ta lần nữa, tôi nhất định cho anh ta đẹp mặt!" Mộc Nhược Na nghiến răng nghiến lợi hậm hực.

"Cậu làm sao vậy?" Cố Hề Hề thấy trên người Mộc Nhược Na có một ít vết thương, hầu hết đều là vết đỏ do ma sát mạnh để lại: "Cậu đánh nhau với ai sao?"

"Đánh nhau cái gì chứ? Là tên Thượng Kha khốn khiếp kia nhốt tôi trong nhà kho, anh ta dám lấy cà vạt cột tay tôi lại trên giá. Tôi phải vất vả lắm mới trườn lách và tự cởi trói!" Mộc Nhược Na tức tối nói: "Tên hỗn đãn đó chỉ vì giúp con nhỏ Nhiễm Tịch Vi hạ tiện mà không để ý đến tôi sao?"

Tầm mắt Mộc Nhược Na tức thì dừng ở vết thương trên cổ Mặc Tử Huyên, ngạc nhiên hỏi: "Cô bị sao vậy?"

Mặc Tử Huyên nhàn nhạt trả lời: "Bị Nhiễm Tịch Vi cào chảy máu!"

"Hả?" Mộc Nhược Na kêu lên: "Nhiễm Tịch Vi! Cô ta dám! Cô dù sao cũng là Mặc gia đại tiểu thư mà!"

Mặc Tử Huyên lại cười nhạt một tiếng: "Đúng vậy, tôi đã lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên có người dám làm tôi bị thương."

Mặc Tử Huyên không nói gì nữa, cô và Mộc Nhược Na im lặng nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý tứ trong ánh mắt đối phương.

Nhiễm Tịch Vi này, xem như phúc khí của cô đã tận rồi..

Cố Hề Hề thấy tay Mộc Nhược Na bị thương, hộp y tế của cô không có đủ thuốc nên liền vội vàng chạy ra ngoài tìm bác sĩ để xin một ít thuốc sát trùng và thuốc mỡ.

Chờ Cố Hề Hề rời khỏi, Mộc Nhược Na mới nhìn Mặc Tử Huyên, suy tư một chút rồi nói: "Dù cho có muốn thay anh hai của mình để xử lý Nhiễm Tịch Vi và giành thiện cảm của Hề Hề, nhưng chịu đựng như vậy có phải hơi quá mức liều lĩnh rồi không?"

Mặc Tử Huyên nhẹ nhàng cười: "Nếu muốn có một vị trí quan trọng trong lòng Hề Hề, giống như vị trí của cô vậy, thì cũng phải chịu trả giá một chút thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.