Những lời này của Mộc Nhược Na chính là một con dao sắc nhọn hung hăng đâm vào ngực của Thượng Kha, làm trái tim anh rỉ máu. Nhưng anh không thể phủ nhận, tất cả điều cô nói đều đúng.
"Được rồi, còn chuyện gì nữa không? Nếu không có gì khác thì xin nhường đường." Ánh mắt Mộc Nhược Na lãnh đạm, khẩu khí lạnh lùng.
Thượng Kha từ từ nghiêng người, tránh qua một bên. Mộc Nhược Na không do dự mà xoay người rời khỏi.
Anh nhìn bóng dáng cô rời đi, nhẹ nhàng nói: "Căn hộ và xe mà công ty đã cấp, em có thể tiếp tục sử dụng. Xem như là.. lời xin lỗi của tôi."
"Không cần!" Mộc Nhược Na bình tĩnh đáp: "Tôi không thường ở thành phố, cho nên căn hộ đó cũng không ích lợi gì. Còn xe.. tôi sẽ tự mua lấy một chiếc xe mới."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Mộc Nhược Na chậm rãi cất bước đi, cô không hề quay đầu lại, thật ra không thể quay lại. Sau sự việc ngày hôm nay, cô đã quyết tâm cắt đứt mọi quan hệ với anh!
Thượng Kha, ha hả! Anh luôn như vậy, lúc nào cũng tự cho mình đúng! Một công tử hào môn như anh sao có thể hiểu được tình nghĩa giữa những người bình thường như tôi?
Ánh mắt Mộc Nhược Na ảm đạm, cô vốn dĩ cho rằng mình có tiêu sái mà đĩnh đạc rời đi, nhưng không ngờ trong tim cô lại đau nhói như vậy!
Hề Hề, tôi đột nhiên có thể hiểu được cảm giác của cậu.. Bởi vì biết trước sẽ không thể ở bên nhau, chi bằng nhân lúc chưa lún sâu vào tình cảm thì phải quyết tuyệt cắt đứt, dù cho bây giờ có lừa người dối mình nuôi ảo tưởng, thì một ngày trong tương lai cũng phải sinh ly tử biệt.
* * *
Cố Hề Hề vốn dĩ ăn không nhiều lắm, nhưng vì khẩu vị của cô khá tốt nên mọi người mang theo rất nhiều đồ ăn vặt để cô nhâm nhi. Mỗi người quay trái rồi quay phải, nếm đủ món mà vẫn chưa thỏa mãn.
"Buổi tối không nên ăn nhiều như vậy, thật sự sẽ khó tiêu lắm. Nhưng mà tài nấu ăn của dì thật tuyệt vời!" Mặc Tử Huyên cảm thấy mỹ mãn, vừa vuốt bụng vừa tán thưởng.
Đây là lần đầu tiên cô không để ý giữ gìn hình tượng đại tiểu thư mà vuốt bụng như vậy, lời khen này làm Giản Tiêu rất cao hứng.
"Thích thì tốt, về sau cứ thường xuyên về chơi, dì sẽ nấu ăn cho mấy đứa." Giản Tiêu cười trả lời.
Cố Hề Hề thở dài một tiếng: "Nhưng mẹ giờ không đi làm, thu nhập đâu mà nuôi tụi con nhiều người như vậy?"
Lời này vừa dứt thì biểu tình của các cô gái ở đây đều trở nên hí hửng dị thường. Giản Tiếu thấy vậy mới hậu tri hậu giác mà phản ứng, lập tức sửa miệng: "Không phải, ý mẹ là có thể mượn.."
Cố Hề Hề nhịn cười: "Không sao, chú Mạch Luân nhất định cũng không ngại bỏ tiền cho con gái của người yêu mà, đúng không ạ?"
Gương mặt của Giản Tiếu và Mạch Luân đồng thời đỏ ửng lên.
Sau bữa cơm trưa, trợ lý dìu Cố Hề Hề tản bộ bên ngoài, đi tới đi lui để giúp tiêu hóa tốt hơn. Cố Hề Hề từ xa đã thấy Thượng Kha đứng ngây người như phỗng, không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu muốn xoay người bỏ đi, cô không phải người thích tự dày vò bản thân mà muốn gặp Thượng Kha để anh trách mắng, nên đương nhiên sẽ tránh đi rồi. Chỉ là dù Cố Hề Hề muốn né Thượng Kha, thì anh lại không dễ dàng buông tha cô như vậy.
"Cố tiểu thư, có thể nói chuyện một chút không?" Thanh âm nhàn nhạt của Thượng Kha truyền đến từ phía sau, Cố Hề Hề dù muốn làm bộ như không nghe cũng không được.
Người ta đã cố tình làm lơ, còn muốn gọi lại để hàn huyên sao?
Cố Hề Hề đứng yên, từ từ quay đầu lại: "Thượng tổng có gì chỉ giáo?"
Ánh mắt Thượng Kha một mảnh hồng, không lẽ vừa rồi anh đã khóc? Người có thể khiến Thượng tổng rơi lệ, hẳn phải là một người có bản lĩnh!
Cố Hề Hề gật gật đầu.
Thượng Kha nhìn trợ lý bên cạnh cô, rồi nói: "Tôi muốn nói chuyện một mình với cô, cô yên tâm, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì tổn thương cô. Dù cho không thích cô, tôi cũng không phải loại đàn ông khiếm nhã với phụ nữ. Đạo đức không cho phép tôi làm chuyện như vậy."
Cố Hề Hề do dự một chút, rồi nói trợ lý rời đi. Ở đây là chỗ công cộng, có không ít người lui tới nên cô hoàn toàn không lo lắng Thượng Kha có thể gây ra điều bất lợi gì cho cô.
Sau khi trợ lý đã đi, Cố Hề Hề mới ngồi xuống một cái ghế dựa: "Thượng tổng đã muốn nói chuyện, vậy thì chúng ta ngồi xuống từ từ nói."
Thượng Kha chần chừ một chút, ngồi đối diện với cô.
Trong mắt anh, Cố Hề Hề chỉ là một phụ nữ bình thường, sao có thể có ma lực khiến cho những mối quan hệ bền chặt lại rạn nứt trong phút chốc!
Hiện tại Doãn Tư Thần đối với anh đã không còn sự tin tưởng, cả Mộc Nhược Na cũng giữ khoảng cách với anh! Người phụ nữ này sao có thể làm Nhiễm Tịch Vi phải coi cô như đối thủ đáng gờm?
Ở bên đây, Cố Hề Hề cũng không hiểu được Thượng Kha.
Vì cái gì mà người đàn ông này có mắt cũng như mù, chỉ nhìn thấy những mặt tốt giả dối của Nhiễm Tịch Vi mà không nhận ra gương mặt xấu xa đằng sau đó? Vì cái gì mà người đàn ông này tình nguyện để Nhiễm Tịch Vi dắt mũi, lại không thể dốc sức bảo vệ tình cảm với Mộc Nhược Na?
Hai người vốn dĩ là hai lập trường trái ngược nhau, đột nhiên ngồi chung một chỗ, đúng là không biết nên nói gì.
Cố Hề Hề thanh giọng mở lời, chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: "Thượng tổng tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"
Ánh mắt Thượng Kha chuyên chú dừng trên gương mặt Cố Hề Hề, nghe cô nói vậy mới thu lại đôi mắt đánh giá, mở miệng trả lời: "Trước khi cô xuất hiện, mọi việc không phải như vậy. Tư Thần là người anh em tốt nhất của tôi, Tịch Vi là người em gái tôi thương yêu nhất, Nhược Na là trợ thủ đắc lực nhất và cũng là.. người tôi thích nhất. Nhưng từ khi cô bước vào cuộc đời của chúng tôi thì tất cả đều thay đổi. Cố Hề Hề, tôi rất muốn biết, cô đã làm như thế nào? Tôi trước giờ chưa từng thấy qua một phụ nữ có bản lĩnh như vậy, cô đúng là giúp tôi mở rộng tầm mắt."
Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười: "Thượng tổng thật biết nói đùa, Cố Hề Hề tôi có tài cán gì mà dám nhận lời khen đó?"
Thượng Kha hừ lạnh một tiếng: "Hừ!"
Cố Hề Hề vẫn cười nói: "Nếu anh nói tôi xuất hiện làm họ thay đổi, sao không nghĩ rằng chính là thời gian đã khiến họ thay đổi. Anh thật sự khẳng định nếu không có tôi thì Doãn Tư Thần và Nhiễm Tịch Vi có thể ở bên nhau sao? Anh chắc chắn rằng Mộc Nhược Na sẽ ngoan ngoãn tiếp tục ở bên cạnh anh mà chịu đựng mối quan hệ mập mờ của anh và Nhiễm Tịch Vi sao?"
Thượng Kha mấp máy môi muốn giải thích, Cố Hề Hề lập tức ngắt lời: "Xin để tôi nói hết rồi anh có thể phản biện."
Thượng Kha liền im lặng, không hé răng.
"Thượng tổng thật quá tự tin! Người đàn ông tự tin như Thượng tổng thì tôi chưa gặp được người thứ hai! Sáu năm trước Doãn Tư Thần đã hoàn toàn từ bỏ Nhiễm Tịch Vi, nếu không thì anh ấy đã không có những mối quan hệ khác! Thượng tổng không lẽ đã quên trước tôi còn một Lâm Tiểu Nhã? Dù không có tôi, vẫn sẽ có Lâm Tiểu Nhã, Mã Tiểu Nhã, rất nhiều phụ nữ khác xuất hiện. Dù là ai bước vào cuộc đời của anh ấy, thì Doãn Tư Thần đã không còn là Doãn Tư Thần của sáu năm trước. Tương tự như vậy, Nhiễm Tịch Vi cũng không phải Nhiễm Tịch Vi của sáu năm trước."
"Tôi không biết Nhiễm Tịch Vi đã nói gì mà khiến anh căm hận tôi như vậy. Tôi tự vấn bản thân trước giờ chưa từng đắc tội Thượng tổng, đúng không? Ân oán của tôi và Nhiễm Tịch Vi chỉ quanh quẩn trong chuyện tình cảm riêng tư, hoàn toàn không liên quan đến các lợi ích khác. Tôi không hiểu Thượng tổng vì cái gì mà phải chỉa mũi dao nhắm vào tôi?"
"Còn chuyện của Nhược Na, Thượng tổng đây là thật sự hồ đồ hay giả vờ hồ đồ? Cá tính của Nhược Na như thế nào còn cần tôi nhắc nhở Thượng tổng sao? Từ nhỏ Nhược Na đã là người hiếu thắng, nếu không thì cũng sẽ không nỗ lực trong công việc để thăng tiến đến vị trí phó tổng giám đốc. Dù vị trí của cô ấy là được anh hậu thuẫn, nhưng chính là cô ấy có năng lực mới có thể đảm nhận được! Một người phụ nữ kiêu ngạo như vậy mà phải chịu chia sẻ tình cảm với người khác sao? Thượng tổng, anh quá tự tin rồi! Thật quá tự tin!"
"Anh luôn miệng nói Nhiễm Tịch Vi chỉ là em gái, nhưng hai người là anh em thật sao? Anh em ruột thịt sao? Không, giữa hai người hoàn toàn không có quan hệ huyết thống! Bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ khó chịu khi người họ yêu gần gũi một người khác phái, huống chi Nhiễm Tịch Vi lại là một hồng nhan tri kỷ, anh vì cô ta mà không ngại tính kế Doãn Tư Thần, sự quan tâm này sao có thể là anh trai dành cho em gái?"
"Thượng tổng luôn thích cường điệu lý do để biện minh cho chính mình, nhưng lại xem nhẹ cảm giác của người xung quanh. Nhược Na sao lại dám đem cả đời cô ấy phó thác cho một người đàn ông tự phụ tự đại như thế? Nếu có thì không phải cô ấy quá ngốc sao? Tuy khó nghe, nhưng những lời này đều là lời nói thật. Tôi xin hỏi một ví dụ, nếu Nhiễm Tịch Vi và Nhược Na cãi nhau, anh sẽ đứng về phía ai? Nếu anh lựa chọn đứng ngoài cuộc, mặc kệ cả hai, như vậy chính là tổn thương tất cả. Người mà Nhược Na muốn gửi gắm tấm thân là vương tử có thể bảo hộ cô ấy cả đời, chứ không phải là một kỵ sĩ ngã ngựa."
Nét mặt Thượng Kha chợt biến sắc!
Những lời của Cố Hề Hề quá sắc bén! Dù anh có muốn phản bác cũng không thể!
Bởi vì Cố Hề Hề nói không sai!
"Chỉ cần Nhiễm Tịch Vi nhỏ một giọt nước mắt thì anh đã mềm lòng, vậy còn Nhược Na? Cô ấy xứng đáng phải chịu hy sinh sao? Nếu Nhược Na trở thành vợ anh, một ngày khi cô ấy trên giường thai sản sinh con cho anh, đúng lúc đó Nhiễm Tịch Vi khóc lóc xin anh đến giúp đỡ, có phải anh cũng bỏ mặc Nhược Na mà chạy tới bên cạnh Nhiễm Tịch Vi? Thượng tổng à, sao anh không tự hỏi lương tâm của mình, anh sẽ làm gì?" Cố Hề Hề tiếp tục truy vấn.
"Lúc đó chắc chắn có người khác ở cạnh cô ấy, cô ấy sẽ không có việc gì.." Thượng Kha vẫn còn muốn biện minh.
Cố Hề Hề lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.
"Xem ra Thượng tổng vẫn chấp mê bất ngộ.." Cố Hề Hề thở dài một tiếng: "Vậy tôi sẽ nói theo một hướng khác, nếu Nhược Na có một người bạn trai tri kỷ, mỗi ngày đều ở bên nhau như hình với bóng, chỉ cần đối phương yêu cầu thì cô ấy có thể mặc kệ anh mà đến cạnh người đó. Thậm chí cả lúc anh bệnh phải nằm liệt giường không dậy nổi, anh cần cô ấy chăm sóc thì cô ấy thuê cả chục người hầu để hầu hạ anh, rồi bỏ đi đến bên cạnh người bạn trai tri kỷ nói chuyện lý tưởng cuộc sống, uống rượu khiêu vũ. Không biết lúc đó trong lòng Thượng tổng sẽ nghĩ gì?"
Sắc mặt Thượng Kha trở nên u ám khó coi.. Giống như anh đã hiểu ra!
Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười nói: "Khúc mắc của tôi và Nhiễm Tịch Vi có lẽ không bao lâu nữa sẽ đến hồi kết, Thượng tổng không cần sốt ruột. Lần này tôi rời khỏi thành phố K, không phải thái độ đã quá rõ ràng sao? Thượng tổng hà tất phải hùng hổ đến đây hăm dọa tôi? Tôi đã nhượng bộ đến mức này, Thượng tổng vẫn thật sự muốn đuổi cùng giết tận ư?"
"Dù là hôm qua hay hôm nay, hay là những ngày sau này, tôi vẫn là câu nói đó. Nếu Doãn Tư Thần muốn ly hôn, tôi sẽ không có bất kỳ lời dị nghị nào, sẵn sàng đến cục dân chính để hoàn tất thủ tục. Nếu chỉ một mình tôi muốn ly hôn nhưng Doãn Tư Thần không bằng lòng, tôi cũng đâu còn cách nào khác?" Cố Hề Hề đã nói triệt để mọi thứ, khiến Thượng Kha không thể đáp lời.
"Mặt khác, Thượng tổng, anh tin tưởng tất cả những gì Nhiễm Tịch Vi nói sao?" Cố Hề Hề tiếp tục hỏi.