Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 369: Rơi vào hang sói



Tưởng Huy Âm hoàn toàn không biết cô ta bây giờ ở trong mắt người khác chính là một cái bánh bao thịt thơm ngào ngạt, bất cứ lúc nào cũng có thể dễ dàng bị người ta ăn mất. Cô ta vẫn mải suy nghĩ làm cách nào để có thể trở về cầu xin Tưởng Dật Hải tha thứ, căn bản không chú ý tới ánh mắt người quả phụ kia đang nhìn cô ta một cách rất khác thường, dĩ nhiên càng không phát hiện cách đó không xa có người đang nhìn mình như một miếng mồi ngon đáng giá bộn tiền.

Tưởng Huy Âm theo người phụ nữ đến một khách sạn nhỏ, vừa vào cửa thì cô ta lập tức nhăn nhó mặt mày, chẳng biết nhìn lại thân phận mình hiện tại đang cậy nhờ người khác, liền chê bai: "Chỗ này tồi tàn quá đi!"

Người phụ nữ sửng sốt, bà ta đã dùng chiêu này dụ dỗ không ít cô gái ngây thơ, nhưng chưa từng có người nào vừa đến đã mở miệng ghét bỏ nơi này. Tuy khách sạn này không thể so được với các khách sạn cao cấp, nhưng điều kiện thật sự tốt hơn nhiều so với các khách sạn nhỏ và nhà nghỉ xung quanh. Bởi vì khách sạn này được chuyên dùng cho những dịp 'đặc biệt' nên điều kiện sẽ tốt hơn một chút, trang hoàng nội thất cũng rất vừa mắt.

"Ai da, sao nơi này lại xuất hiện một vị đại tiểu thư thế này?" Đột nhiên có một người phụ nữ khác ăn mặc hở hang, gương mặt trang điểm dày cộm vén tầm rèm và bước ra từ bên trong. Cô ta liếc mắt đánh giá Tưởng Huy Âm từ trên xuống dưới một vòng, rồi nói với người phụ nữ đã đưa Tưởng Huy Âm về: "Chị Yến, mặt hàng lần này chị kiếm được không tệ nha!"

Chị Yến kia tỏ vẻ mặt đắc ý: "Đương nhiên rồi, không chừng cô gái này còn là non tơ lần đầu, phí mở hàng lần này không được thiếu phần tôi đâu đấy!"

Đọc FULL bộ truyện Canh Mạnh Bà tại đây.

Người phụ nữ ăn mặc hở hang đánh giá trên dưới Tưởng Huy Âm thêm một lần nữa, khiến cô ta bỗng sởn cả da gà.

Tính tình đại tiểu thư của Tưởng Huy Âm tức khắc nổi lên: "Cô là ai mà dám dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi? Tôi nói cho cô biết, tôi chính là đại tiểu thư thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, cô đừng dùng ánh mắt dơ bẩn đó của cô mà nhìn tôi!"

Tưởng Huy Âm vừa nói xong lời này, cả hai người phụ nữ liền cười phá lên.

Chị Yến vừa cười hổn hển vừa nói: "Mặt hàng lần này quả nhiên thú vị, các vị thiếu gia và công tử chắc chăn sẽ rất thích đây!"

Đến lúc này thì Tưởng Huy Âm dường như đã nhận ra điều gì bất thường, lập tức xách túi xoay người muốn rời đi, nhưng chưa đợi cô ta bước đến cửa thì đột nhiên có một người đàn ông nhảy xổ ra cản đường.

"Đã vào cửa này thì đừng nghĩ đến chuyện dễ dàng rời khỏi đây!" Chị Yến đã cởi bỏ vẻ mặt hiền lành ban nãy xuống, giọng nói lạnh băng: "Huy Tử, mang cô ta đi tắm rửa sạch sẽ rồi cho người kiểm tra xem đã bị mở hàng hay chưa, tất cả mau làm nhanh lên cho tôi!"

Tưởng Huy Âm rốt cuộc đã thật sự sợ hãi, cô ta hét toáng lên: "Các người đây là có ý gì? Các người muốn làm gì tôi? Tôi là đại tiểu thư của xã hội thượng lưu, nếu các người dám xúc phạm tôi thì không sợ bị người của giới xã hội thượng lưu trả thù sao?"

Chị Yến nở một nụ cười tràn ngập sát khí: "Đại tiểu thư xã hội thượng lưu của tôi ơi, cô chắc là chưa biết, bởi vì có người căn dặn nên tôi mới nhặt được cô mang về đây. Chứ làm sao tôi có thể vô tình trùng hợp xuất hiện ở góc đường đó được chứ?"

Đáy lòng Tưởng Huy Âm tức thì lạnh lẽo: "Là ai? Là ai bảo bà bắt tôi? Tôi có tiền, tôi cho bà tiền, các người để tôi đi đi!"

Chị Yến không trả lời câu hỏi của Tưởng Huy Âm, ngón tay béo múp của bà ta nắm chặt lại, mở miệng nói: "Ai da ai da, chuyện này không thể cho cô biết được, người ta đã bỏ ra một khoản tiền hoa hồng rất lớn là muốn tôi mang cô về đây, để cô đi tiếp khách, sao tôi có thể từ chối cơ chứ? Còn đứng thất thần ra đó làm gì? Huy Tử, nếu để đại tiểu thư của chúng ta cứ mất thời gian đứng đây thì còn làm ăn gì nữa hả?"

Gương mặt Tưởng Huy Âm đột nhiên vặn vẹo nhăn nhó, cô ta tức giận hướng về phía chị Yến mà rống lên: "Có phải Cố Hề Hề đúng không? Có phải con tiện nhân Cố Hề Hề kia đã cho bà tiền? Con khốn đó, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta!"

Chị Yến không trả lời câu hỏi của Tưởng Huy Âm, bà ta xua xua tay để Huy Tử lôi kéo Tưởng Huy Âm nhanh chóng rời đi, sau đó nụ cười trên gương mặt bà ta chậm rãi tắt dần.

Bà ta nhớ rất rõ khi người đàn ông kia xuất hiện trước mặt, đã căn dặn phải chiêu đãi Tưởng Huy Âm này thật tốt, ánh mắt người đàn ông đó tràn ngập máu tanh khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng hoảng sợ. Đến thời điểm này, chỉ tưởng tượng đến đôi mắt đó thôi đã đủ để bà ta rùng mình..

Cả đời này hiển nhiên bà ta không muốn gặp lại người đàn ông đó, chính vì vậy càng không dám kháng cự mệnh lệnh. Nếu đối phương đã muốn bà ta dạy dỗ Tưởng Huy Âm, vậy thì được, bà ta nhất định sẽ dạy dỗ đến nơi đến chốn.

Tưởng Huy Âm bị Huy Tử mang lên lầu, quăng vào một căn phòng. Tên Huy Tử hung dữ này liên tục đấm đá vào người khiến cô ta rất đau và không dám phản kháng, chỉ đành ngoan ngoãn đi tắm và làm một vài kiểm tra nhỏ.

Sau khi xác định rõ Tưởng Huy Âm không còn trinh, gã đàn ông tên Huy Tử hùng hổ đạp mạnh vào chân cô ta, bực dọc nói: "Thật đen đủi mà, cứ tưởng phí mở hàng lần này được ăn trọn, hóa ra lại không còn!"

Tưởng Huy Âm không dám hé răng nửa lời, chỉ yên lặng cam chịu nhận những cú đấm đá của Huy Tử, hai tay cô ta ôm chặt đầu gối không dám ngẩng đầu, nhưng đáy mắt oán hận tàn độc thì vẫn không thể che dấu được.

Cố Hề Hề, nhất định là Cố Hề Hề!

Tưởng Huy Âm nghiến răng nghiến lợi mặc niệm cái tên này!

Cố Hề Hề, tôi nhất định sẽ đòi lại tất cả! Tôi sẽ đem nỗi khuất nhục ngày hôm nay tôi phải chịu trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần cho cô!

Huy Tử thấy Tưởng Huy Âm rốt cuộc đã ngoan ngoãn nên mới dừng tay, nói: "Nếu đã chẳng ăn được phí mở hàng thì thôi, từ đêm nay bắt đầu tiếp khách đi. Dù sao vẫn là mặt hàng ngon, giá cả không thể thấp được. Bằng không cứ để yên không xài thì thật là thâm hụt kha khá tiền!"

Tiếp khách?

Tưởng Huy Âm lập tức ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Huy Tử, lúc này cô ta không rảnh để quan tâm đến mấy cái phẩm cách hay cốt khí của đại tiểu thư nữa, cô ta vội vàng nắm lấy ống quần của Huy Tử, kinh hãi nói: "Không! Tôi không muốn làm việc đó! Tôi có tiền, tôi sẽ cho anh tiền!"

Cô ta tuyệt đối không thể làm chuyện hạ tiện như vậy được! Nếu không sau này làm sao có thể trở lại Tưởng gia, làm sao có thể trở về bên cạnh Tưởng Dật Hải chứ?

"Muốn hay không cũng không phải do cô!" Huy Tử lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhưng tiền của cô có bao nhiêu, tôi cũng rất vui lòng nhận."

Tưởng Huy Âm lúc này mới phản ứng lại, cô ta quay đầu tìm túi xách của mình, lật đật mở ra tìm tới tìm lui, nhưng không tìm thấy tấm thẻ ngân hàng duy nhất còn lại.. Tiền đâu? Tiền ở đâu? Hai mươi vạn tiền cuối cùng của cô ta ở đâu? Nó ở đâu rồi?

Tưởng Huy Âm hốt hoảng dốc ngược túi và đổ hết đồ vật bên trong ra, nhưng vẫn không tìm thấy tấm thẻ ngân hàng kia.

Tên Huy Tử đang lấy tay móc xỉa cọng rau trong kẽ răng, liếc mắt nhìn bộ dáng điên cuồng của Tưởng Huy Âm, chậm rãi nói: "Không cần tìm nữa, nếu đã đến chỗ này thì trên người có bao nhiêu tiền cứ đưa tôi bảo quản cho cô!

Tưởng Huy Âm hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Huy Tử:" Thẻ ngân hàng của tôi là có mật mã. "

Huy Tử cười, vẻ mặt không thèm để ý:" Đúng vậy, chỉ cần cô cho tôi biết mật mã là được, không phải sao? "Nói xong, gã ta ngồi xổm xuống đối diện với Tưởng Huy Âm, nhe răng cười khè ra hơi thở toàn mùi rau hẹ, tầm mắt hoang dại nhìn trên thân thể của Tưởng Huy Âm mới tắm xong:" Nếu đã không phải lần đầu tiên, vậy để tôi hưởng một chút đi. "

Lông tơ sau gáy Tưởng Huy Âm dựng thẳng, cô ta hoảng sợ không ngừng lui về phía sau, nhưng căn phòng nhỏ như vậy, có thể thối lui được đến chừng nào chứ? Phòng tuyến cuối cùng trong lòng tưởng Huy Âm rốt cuộc đã sụp đổ:" Tôi nói cho anh biết mật mã, anh đi đi! "

Tưởng Huy Âm thật sự chịu không nổi nữa, liền đem mật mã thẻ ngân hàng của mình nói ra. Huy Tử quả nhiên đắc ý cười ha hả, sau đó rời khỏi phòng. Đối với gã ta thì đây chỉ là một người phụ nữ mà thôi, tiền ở trong thẻ này đáng giá hơn nhiều!

Trong khi Tưởng Huy Âm đang trải qua cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, thì lúc này ở sơn trang suối nước nóng đang rất nhộn nhịp.

Cũng không biết hôm nay rốt cuộc gia chủ đã mời đến bao nhiêu danh gia hào môn, có rất nhiều nhân vật tiếng tăm quan trọng của thành phố N và thành phố S cùng xuất hiện ở đây. Người hầu ở trong sơn trang đã nhận được chỉ thị của Tưởng lão gia, phải chu toàn phục vụ chiêu đãi thật tốt các vị khách quý.

Một chiếc xe dừng lại, rồi tiếp tục đến một chiếc xe khác.. đều là xe của các thương hiệu xa xỉ nổi tiếng nối đuôi nhau cùng tiến về sơn trang suối nước nóng. Nơi đây vốn là gia trang tư nhân đã lâu không sử dụng, giờ lại có dịp mở cửa đón khách tưng bừng náo nhiệt.

Dù sơn trang này rất rộng lớn nhưng số lượng phòng ốc cũng không thể đáp ứng đủ cho các vị khách, bởi vì người đến đây hôm nay quả thật quá nhiều. Chỉ cần là người có chút tiền tài máu mặt ở hai thành phố cơ bản đều tới tham dự, thậm chí có không mời thì cũng mặt dày chủ động tới gõ cửa.

Cuối cùng, gia chủ chỉ đành an bài ưu tiên cho những khách quý nhận được thiệp mời, còn những khách không mời mà đến thì sẽ ghép phòng dùng chung với người khác. Cho dù là ghép phòng thì họ vẫn vui vẻ chấp nhận, bởi đây là miếng bánh kem thơm ngon trị giá hai ngàn tỷ đô la Mỹ, ai có thể không động lòng chứ?

Cố Hề Hề đã mang thai hơn tám tháng, sau một ngày bận rộn thì có chút mệt mỏi, nên Tiểu Vương dìu cô về phòng nghỉ ngơi.

Cố Hề Hề về phòng không bao lâu thì Tiêu Hằng đã bước vào mang theo một khay đồ ăn.

" Thiếu gia nói yến hội đêm nay sẽ kéo dài khá lâu, nếu thiếu phu nhân thấy mệt thì không cần xuất hiện, cứ việc nghỉ ngơi sớm. "Tiêu Hằng đặt bữa tối xuống bàn, tiếp tục nói:" Có yêu cầu gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi. "

Cố Hề Hề lập tức hỏi:" Tư Thần có thể về cùng tôi ngày mai không? "

Ánh mắt Tiêu Hằng trở nên nhu hòa một chút, trả lời:" Thiếu gia sẽ sắp xếp. "

Cố Hề Hề nhẹ nhàng gật đầu, không hỏi gì khác nữa.

Lúc này Tiểu A từ bên ngoài gõ cửa tiến vào, vừa vào liền tủm tỉm cười nhìn Cố Hề Hề chào hỏi:" Thiếu phu nhân, tổng giám đốc dặn dò người, hôm nay đừng quên uống canh. "

Một cảm giác ấm áp ngập tràn trong đáy lòng Cố Hề Hề, dù anh luôn bận bịu tất bật, nhưng lúc nào cũng quan tâm cô từng chi tiết nhỏ nhặt nhất.

Cố Hề Hề cười gật đầu nói:" Tôi biết rồi, Tiểu A, để ý Tư Thần một chút, đừng để anh ấy uống quá nhiều. "

Tiểu A ra hiệu cho người hầu từ phía sau đặt chén canh lên bàn, cười trả lời:" Thiếu phu nhân yên tâm, tôi sẽ chuyển lời cho tổng giám đốc. "

Chờ Tiêu Hằng và Tiểu A cùng rời khỏi, Tiểu Vương mới cười hì hì nói:" Nhìn tổng giám đốc và thiếu phu nhân hạnh phúc như vậy, em cảm thấy rất vui. "

Cố Hề Hề trêu ghẹo nói:" Tiểu Vương của chúng ta đây nếu có thích người nào thì cứ nói với chị, không chừng chị có thể tác hợp cho em đó! "

Tiểu Vương đỏ mặt:" Thiếu phu nhân, chị lại chê cười em rồi, em làm gì có thời gian mà yêu đương chứ? "

Cố Hề Hề gật đầu nói:" Vậy thì cần phải cho em một kỳ nghỉ thật thoải mái, nếu không mọi người sẽ nói chị quá hà khắc với em rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.