Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 400: Mommy ơi, trở về đi!



Nhìn thấy Cố Miểu cùng Doãn Ngự Hàm đều tỉnh dậy, Hề Hề hốt hoảng: "Hai con.. hai con.."

"Mommy, có chuyện gì vậy ạ? Sao mommy lại khóc?" Cố Miểu bò đến gần, lấy bàn tay nhỏ bé lau nước mắt trên gương mặt Hề Hề.

Ngón tay của con trai thật mềm mại..

Con trai lau nước mắt cho mommy, thật ngoan..

Khoan đã, không phải lúc nghĩ chuyện này!

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Hề Hề đột nhiên bồng Cố Miểu nằm lên người cô, xoay người và tụt quần cậu nhóc xuống.

Cố Miểu xấu hổ la lớn lên: "Mommy làm gì vậy-y-y?"

Hề Hề ngó trái ngó phải, không thể nào! Hai mông của bánh bao nhỏ không có vết thương nào? Nhưng rõ ràng chính mắt cô thấy mông của con trai bị chích ống tiêm mà?

Lúc này Hề Hề sực nhớ tới Mộc Nhược Na, cô lấy tay đập mạnh vào trán mình: "Không xong rồi, mẹ nuôi của hai con.."

"Tôi ở đây, tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu đã nhớ đến tôi!" Mộc Nhược Na hừ một tiếng.

Hề Hề ngượng ngùng trả lời: "Nhược Na, thật xin lỗi, tôi tưởng.."

"Được rồi, cậu không sao thì tốt, thật là muốn hù chết ba người chúng tôi! Cậu có biết là cái đám người đó còn dùng thuốc mê gây ảo giác để tấn công cậu không!" Mộc Nhược Na bị hai bánh bao nhỏ 'vừa đe dọa vừa dụ dỗ', cuối cùng đã lựa chọn làm đồng phạm: "Lúc đó cậu bỗng nhiên té xỉu, còn nằm mơ vừa khóc vừa kêu la, làm chúng tôi hoảng sợ không biết làm gì!"

"Mơ?" Hề Hề ngẩn ngơ: "Chẳng lẽ đám người kia.."

"Đúng thật là có một đám côn đồ ở ngoài, nhưng đã bị xử hết rồi, chắc cảnh sát cũng sắp tới đó, tôi đã gọi số khẩn cấp báo nguy!" Mộc Nhược Na ngắt lời Hề Hề để diễn trọn vở kịch: "Cậu nghỉ ngơi chút đi, tôi chuẩn bị tiếp cảnh sát đã."

Lời nói vừa dứt thì quả nhiên xe cảnh sát đã đến bên ngoài.

Đáy lòng Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: Canh thời gian chuẩn thật luôn mà..

Hề Hề ngơ ngác hỏi: "Nằm mơ? Vậy những cái đó đều là mơ? Nhưng sao lại chân thật đến vậy?"

Cố Miểu ở bên cạnh làm bộ mặt trẻ thơ chất phác hỏi: "Mommy mơ gì mà chân thật? Mommy mơ thấy gì sao?"

Hề Hề thấy đôi mắt màu hồng bảo thạch lung linh kia thì lập tức mềm lòng, cô ôm chặt Cố Miểu và hôn lên mặt cậu nhóc: "Cố Miểu, con còn sống thì tốt quá! Mommy rất vui, mommy thật sự rất vui!"

"Mommy.." Doãn Ngự Hàm ngồi bên cạnh tủi thân nói: "Con cũng muốn được mommy ôm!"

Hề Hề liền kéo Doãn Ngự Hàm vào lòng mình, hôn hai bánh bao nhỏ mỗi nhóc một cái, quả thật là đau lòng hai con trai mà.

Mộc Nhược Na nhìn cảnh này mà hốc mắt hơi ướt át, tự nhiên cô cảm thấy nói dối thật ra không tệ lắm nếu đó là lời nói dối vì mục đích tốt. Thấy Hề Hề dành tình cảm nhiều như vậy cho hai đứa bé thì cô cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cảnh sát gõ cửa bước vào nhà, cả bốn người đều rời khỏi phòng nghỉ, tiến đến phòng khách để cung cấp thông tin cho cảnh sát. Hề Hề bị hốt hoảng, còn hai cậu nhóc còn quá nhỏ, cho nên chủ yếu là Mộc Nhược Na trả lời thẩm vấn của cảnh sát.

Mộc Nhược Na giải thích khá đơn giản, bốn người đang ngủ trong phòng, bên ngoài đột nhiên có tiếng nổ súng qua lại, tiếp theo một đám người vọt vào nhà. Mộc Nhược Na vì tự vệ nên cầm súng lục nã đạn, đối phương lấy thuốc mê gây ảo giác tấn công Hề Hề. Mộc Nhược Na gọi điện thoại báo cảnh sát thì đối phương nghe động tĩnh nên rút lui toàn bộ..

Khẩu cung hoàn toàn sơ sài, nhưng vi diệu ở chỗ là các cảnh sát không hề quan tâm tính logic của câu chuyện này, họ lấy thông tin xong thì chụp hình hiện trường và nhanh chóng rời đi.

Đến khi cảnh sát đã rời khỏi, Hề Hề mới há hốc miệng nhìn Mộc Nhược Na: "Đơn giản vậy thôi ư?"

Mộc Nhược Na cùng Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đồng thời gật gật đầu: "Đúng, chỉ đơn giản vậy thôi!"

Hề Hề:" "

Tuy mọi người đều khẳng định chắc chắn, nhưng sao cô cảm thấy có gì đó không đúng? Bất quá, cô thà tin rằng những điều khủng khiếp đó chỉ là một giấc mơ.. nghĩ đến hình ảnh Cố Miểu vì bảo vệ cô mà chết trên tay cô..

Hề Hề thật sự không dám tưởng tượng nữa!

Cô lập tức quay lại, ngồi xổm xuống ôm lấy hai bánh bao nhỏ vào lòng, rầu rĩ nói:" Hai con trai ngoan, đêm nay hai con ngủ với mommy đi. Mommy không sao ngủ được hết, hai con là nam tử hán, phải chịu trách nhiệm kể chuyện và dỗ mommy ngủ! "

Doãn Ngự Hàm:" "

Cố Miểu:" "

Mộc Nhược Na:" "

Vật vã mệt mỏi hơn nửa đêm, cho đến gần rạng sáng thì rốt cuộc Hề Hề đã ngủ thiếp đi. Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nhìn nhau, sau đó khẽ nhích lại gần cùng ôm Hề Hề..

Ngáp.. cuối cùng đã có thể ngủ yên rồi..

Một giấc ngủ thật dài.. khi Hề Hề mở mắt đã là chiều hôm sau.

Không sai, cô đã ngủ đến tận chiều và bị cái bụng đói làm thức dậy, phản ứng đầu tiên của cô khi thức dậy là đưa tay quờ quạng hai bên tìm hai bánh bao nhỏ, đến khi chạm vào cánh tay múp míp của hai cậu nhóc thì cô bất giác mỉm cười.

Cảm giác ngủ dậy có hai con trai ở bên cạnh đúng là ngọt ngào êm ái.

" Ưm.. mommy.. "Doãn Ngự Hàm ngủ mớ gọi mommy, một tiếng này làm đáy lòng Hề Hề rung rinh.

" Mommy ơi trở về đi.. "Bánh bao nhỏ tinh linh mơ mơ hồ hồ nói năng không rõ ràng:" Mommy.. chúng ta trở về Trung Quốc đi.. "

Đang xoa nắn bàn chân nhỏ của bánh bao nhỏ, thân thể Hề Hề bỗng nhiên cứng đờ.

Trung Quốc.. trở về Trung Quốc..

Không biết vì sao nhưng bản thân cô không bài xích ý nghĩ trở về Trung Quốc, từ lâu cô đã cảm nhận được mình đánh mất điều gì rất quan trọng, cô rất muốn tìm lại nhưng không dám..

Mặc Tử Hân, Mặc Tử Huyên, cả người bạn Mộc Nhược Na cô quen biết ở nước Pháp đều muốn cô trở lại Trung Quốc, hiện tại còn có thêm hai bánh bao nhỏ.

Vì cái gì mà tất cả mọi người đều muốn cô trở lại Trung Quốc?

Rốt cuộc thì cô đã đánh mất điều gì ở Trung Quốc?

Nhưng ba mẹ đã ra lệnh nghiêm cấm cô trở về, trừ phi là kết hôn với Mặc Tử Hân!

Suốt ba năm qua, tâm tư Mặc Tử Hân dành cho cô ra sao thì cô biết rõ hơn ai hết, tuy nhiên cô chỉ có thể xem anh như một người bạn, một người anh trai, hoàn toàn không có chút tình cảm nam nữ..

Chính là.. muốn hồi đáp một người thì tình yêu cũng đâu phải cách duy nhất, đúng không?

Mặc Tử Hân là người đàn ông ưu tú, anh xứng đáng với người phụ nữ tốt, đó là một ai khác chứ không phải cô.

Trung Quốc.. đất nước xa xôi kia, cô thật sự nên trở lại sao?

Hề Hề đưa tay vuốt ve xoa xoa lưng cho Doãn Ngự Hàm, than nhẹ một tiếng rồi chậm rãi xuống giường. Cô khoác áo pyjama bước đến ban công ngắm ánh nắng chiều.. Vườn hoa dưới nhà là một mảnh hỗn độn sau sự cố đêm qua, quang cảnh này khó mà làm người ta dễ chịu nha!

Nơi này xem ra là phong thủy không tốt rồi, vất vả lắm mới có ngày cuối tuần nghỉ ngơi, vậy mà lại gặp chuyện xúi quẩy như vậy, thôi thì ngay chiều nay thu dọn đồ đạc trở về thành phố Paris vẫn hơn.

Cô xoay người ra ngoài, đi vào phòng Mộc Nhược Na.

Ồ, đại tiểu thư ngực bự còn đang ngủ!

Hề Hề liền ngồi xuống cạnh giường, lấy tay nắm cái mũi Mộc Nhược Na và day day.

" A a a.. cậu muốn bà chị đây chết ngộp à? "Mộc Nhược Na bị nghẹn mà tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy Hề Hề, lập tức hất tay Hề Hề ra và trở mình quay đi, còn định ôm gối ngủ tiếp.

" Hay là hôm nay chúng ta rời khỏi đây đi? "Hề Hề nghĩ đến chuyện tối qua thì cảm thấy sợ hãi.

" Đi cái gì mà đi chứ? Bọn họ mỗi tháng giao dịch có một lần thôi, ai kêu cậu biết chọn ngày quá làm gì? Hơn nữa cậu chưa hoàn thành nhiệm vụ mà công ty giao cho đúng không? Tôi nhớ là công ty đã đặc biệt sắp xếp cho cậu nghỉ mấy ngày lận mà? Thôi được rồi được rồi, đừng phiền giấc ngủ của tôi nữa, tôi ngủ tiếp đây! "Mộc Nhược Na lầm bầm hậm hực nói:" Cậu tưởng tôi trốn tên Thượng Kha kia dễ dàng lắm sao? Tên hỗn đản đó dạo này học thói xấu gian xảo của Doãn Tư Thần, chạy khỏi anh ta mệt muốn chết! "

Ánh mắt Hề Hề loé lên, tức khắc lôi kéo bả vai của Mộc Nhược Na xoay lại:" Cậu vừa nói cái gì? Cậu nói Doãn Tư Thần? Cậu biết anh ta? "

Làm ơn đi chị hai à, đương nhiên tôi biết, anh ta không phải là chồng của..

Khoan đã!

Không phải cô ngủ mơ nói bậy gì chứ?

Giờ cô phải cật lực giả bộ không quen biết Doãn Tư Thần nha!

Mộc Nhược Na choàng tỉnh ngồi bật dậy, cười hì hì nói:" Ôi trên thế giới này có ai không biết Doãn Tư Thần chứ! Đó là người đàn ông có thể nắm cả mạch máu kinh tế toàn cầu mà! Chậc chậc chậc.. "

Hề Hề nhìn chằm chằm Mộc Nhược Na một lúc, rồi nói:" Nhược Na, có ai nói với cậu là cậu diễn kịch tệ lắm chưa? "

Quả nhiên gương mặt Mộc Nhược Na cứng đờ:" Thật hả? "

Hề Hề yên lặng gật gật đầu.

Mộc Nhược Na ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:" Khó trách tên Thượng Kha kia nói cái gì cũng không chịu tin lời của tôi, thì ra kỹ năng diễn xuất của tôi tệ đến vậy! Không được, tôi chắc phải quay lại đoàn phim vài ngày luyện tập diễn xuất một tí! Nói xem, Hề Hề, cậu có định đi làm diễn viên không? Dáng người của cậu không tệ, gương mặt lại trẻ hơn tuổi rất nhiều, cậu mà ứng tuyển thử vai thì sẽ ăn chắc đó? "

Này này này, đề tài chúng ta nói đâu phải chuyện này?

" Ôi, tự dưng tôi thấy đói quá, Hề Hề, chúng ta ra ngoài ăn đi, nghe nói gần đây có mấy quán ăn được lắm! Thế nhé, quyết định vậy đi! "Mộc Nhược Na nói xong liền đứng phắt dậy, chạy vọt vào phòng tắm.

Hề Hề ngồi ngơ ngác tại chỗ:" Tôi còn chưa nói gì mà? "

Đột nhiên có tiếng thỏ thẻ ngoài cửa:" Mommy.. "

Cô quay đầu nhìn lại, hóa ra Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đã tỉnh dậy, hai bánh bao nhỏ bò ra khỏi giường đi tìm cô, vẻ mặt vẫn còn ngái ngủ, khoảnh khắc nhìn thấy hai con trai thì trái tim cô đã mềm lại..

" Ai nha, sao còn chưa thay quần áo? Đi đi đi, đi tắm rửa rồi thay quần áo nào, sau đó chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?"Nghĩ đến việc hai con trai phải vì mình mà chịu nhịn đói một ngày một đêm, Hề Hề tức khắc cảm thấy đau lòng, cô chẳng còn để tâm đến việc tìm hiểu Mộc Nhược Na có quen biết Doãn Tư Thần hay không nữa.

Hé đầu khỏi phòng tắm, nhìn thấy Hề Hề đã dẫn hai bánh bao nhỏ rời khỏi phòng thì lúc này Mộc Nhược Na mới thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật nha, xém chết rồi!

Không lâu sau thì mọi người đã thu dọn đồ đạc chất lên xe, chuẩn bị rời đi. Hề Hề dĩ nhiên không quên gọi cho công ty dịch vụ vệ sinh để họ đến dọn dẹp bãi chiến trường và sân vườn hỗn độn, cả một căn nhà tanh bành và vườn hoa đầy máu thế này.. thật khiến người khác kinh hãi!

Không biết cảnh sát Paris làm ăn kiểu gì nữa? Vụ án nhiều người chết thế này mà chỉ tùy tiện hỏi qua loa vài câu là xong?

Hề Hề nghĩ mãi không hiểu, bất quá thì Mộc Nhược Na giải thích cũng rất có lý, vụ việc này dính dáng đến bọn xã hội đen trong thế giới ngầm nên cảnh sát Paris không dám can thiệp quá nhiều, nếu không hậu quả sẽ khó lường.

Chỉ cần hai con trai của cô bình an là được, cô tất nhiên không dám đi trêu chọc đám người kia làm gì, chuyện này đến đây xem như là xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.