Đại trạch Doãn gia đương nhiên rất tráng lệ và tôn quý. Chỉ là nhà cửa quá lớn cho nên trông cực kỳ vắng vẻ.
Cố Hề Hề nhìn bộ bàn ăn nhất thời líu lưỡi. Bộ bàn ăn lớn như vậy để ăn cơm chỉ sợ ngay cả gương mặt đối phương cũng nhìn không rõ ràng rồi. Vì chỉ có ba người ăn cho nên không ngồi xa mà ba người ngồi gần.
Cố Hề Hề vụng về dùng nghi thức trong bữa ăn từ từ dùng cơm. Doãn lão phu nhân nhìn bộ dạng vụng về của Hề Hề, nhịn không được nhíu mày.
"Có chuyện này." Doãn Lão phu nhân buông dao nĩa xuống, nhẹ nhàng nói.
Cố Hề Hề khẩn trương buông dao nĩa xuống: "Bà nội có gì chỉ dạy ạ?"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Bên Hàn Quốc đã gửi tin tức tới, xác nhận cuối tuần sẽ có cuộc họp mặt, tuần này cháu không cần đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, thuận tiện học nghi lễ luôn." Giọng nói của Doãn lão phu nhân vô cùng bình tĩnh: "Bà sẽ cho chuyên gia dạy nghi lễ qua dạy bảo cho cháu, lễ nghi của cháu quá kém rồi."
Cố Hề Hề đỏ mặt. Từ nhỏ cô xuất thân là người bình thường, sao có thể biết nhiều như vậy chứ. Cô không dám phản bác, chỉ rầu rĩ cúi đầu không nói gì.
Đối với chuyện như vậy trước kia Doãn Tư Thần sẽ không để ý, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng luống cuống chân tay như vậy của Cố Hề Hề, lập tức nói: "Lễ nghi đâu thể ngày một ngày hai là có thể học được, từ từ rồi sẽ xong."
Doãn lão phu nhân nhíu mày, ánh mắt đảo qua đứa cháu trai mà bà đắc ý nhất. Xem ra thím Trương nói không sai, con ngựa hoang này của Doãn gia thật sự đã bị thuần phục.
Cố Hề Hề không nghĩ tới Doãn Tư Thần sẽ nói giúp cô, tràn đầy cảm kích nhìn anh. Bất quá nhìn thế thôi nhưng Doãn Tư Thần đều không liếc mắt đến cô một cái.
Nhất thời Cố Hề Hề cảm giác giống như mình đi tặng lễ nhưng bị đóng cửa cho đứng ngoài chờ, chỉ có thể ngượng ngừng cúi đầu nhìn đồ ăn.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm này, Cố Hề Hề có cảm giác thật muốn bỏ trốn khỏi Doãn gia. Căn biệt thự mình ở đã đủ lớn rồi, nhưng ra khỏi đại trạch này của Doãn gia quay đầu cũng nhìn không hết.
Đại trạch Doãn gia tinh mỹ rộng lớn như vậy làm cho Cố Hề Hề cảm giác ngoại trừ áp lực thì vẫn là áp lực. Cô thà về nhà ăn mì ăn liền cũng không muốn ở lại chỗ này.
Đương nhiên Doãn Tư Thần nhìn ra được Cố Hề Hề muốn đi, bởi vì anh cũng không muốn ở lại lâu, liền mang cô rời đi..
"Bà nội không có ý gì đâu." Doãn Tư Thần vừa lái xe vừa nói.
Cố Hề Hề mờ mịt quay đầu nhìn Doãn Tư Thần: "Hả?"
Sao đột nhiên anh lại nói vậy? Có ý gì?
Nhìn Cố Hề Hề như con chuột đồng mờ mịt, Doãn Tư Thần cảm thấy đáy lòng mềm mại. "Lúc trưa ăn cơm, bà nội không phải ghét bỏ em, cho nên em không cần cảm thấy tự ti." Doãn Tư Thần thản nhiên nói: "Nếu có chuyên gia dạy lễ nghi, thời gian một tuần tuy không thể hoàn toàn dạy xong, nhưng một chút cơ bản về đối nhân xử thế vẫn có thể làm được."
Lúc này Cố Hề Hề mới phản ứng kịp, Doãn Tư Thần đang nói tới chuyện gì. Thật ra cô không lo lắng về vấn đề này.
Cô lại đang lo lắng sau khi đứa bé sinh ra sẽ ở lại biệt thự với mình hay là bị mang tới căn phòng âm u của đại trạch Doãn gia. Bất quá vấn đề này hình như hơi sớm, mình lo lắng quá nhiều rồi.
Cố Hề Hề nghe Doãn Tư Thàn giải thích xong mới cắn môi nói: "À, tôi không phải suy nghĩ nhiều đâu, chỉ là lần này chủ tịch và phu nhân từ Hàn quốc tới, thật sự là tôi không thể không tham dự sao?"
Doãn Tư Thần gật đầu: "Đó là do bên phía Hàn quốc đích danh yêu cầu."
Cố Hề Hề thầm nghĩ hết sức trịnh trọng trả lời: "Tôi sẽ cố hoàn thành công việc."
Doãn Tư Thần rất muốn nói với Cố Hề Hề, không cần xem đó là công việc. Chỉ là lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, cô gái này đối với công việc vẫn luôn cẩn thận, nếu nói cho cô biết đó không phải là công việc, cô liệu có trốn tránh không?
Đã như vậy thì cứ để cho cô tiếp tục hiểu lầm đi.
Mấy ngày tiếp theo, Cố Hề Hề quả nhiên dưới sự dạy bảo của chuyên gia, nghiêm túc chăm chỉ học lập lễ nghi.
Tuy rằng học tập gấp rút nhưng không thể không nói Cố Hề Hề rất thông minh, rất nhanh có thể nắm vững.
Doãn Tư Thần tan tầm trở về vừa vào cửa liền nhìn thấy Cố Hề Hề đang lẩm bẩm tiếng Hàn: "Sa rang he yo." (phiên âm từ tiếng Hàn, nghĩa là "em yêu anh")
Nghe Cố hề Hề đọc một câu này, trái tim Doãn Tư Thần nhảy dựng. Con chuột đồng nhỏ này, rốt cuộc em có biết những lời này là ý gì không?
Cố Hề Hề vẫn tiếp tục đọc: "An nhon ha se yo.." (phiên âm từ tiếng Hàn, nghĩa là "Xin chào..")
Doãn Tư Thần đi tới, cố ý hỏi: "Tiếng Hàn câu 'Em yêu anh' nói như thế nào?"
"Sa rang he yo." Cố Hề Hề theo bản năng trả lời.
"Hả? Chưa nghe thấy?" Doãn Tư Thần cố ý nói.
"Sa rang he.." Cố Hề Hề ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Doãn Tư Thần, nhất thời thốt lên: "Anh đã về!"
Ôi, thật là dọa người! Hai ngày này mình đang học mấy câu ngắn, nói vẫn chưa đúng chuẩn lắm.
Cô nhớ rõ từng thấy Doãn Tư Thần trực tiếp dùng tiếng Hàn gọi điện thoại, đã biết trình độ tiếng Hàn của anh giỏi như thế nào.
"Vì sao lại muốn học câu này?" Đôi mắt Doãn Tư Thần lóe sáng, chính anh cũng không biết mình đang mong chờ điều gì.
Ánh sáng trong mắt Doãn Tư Thần chợt tắt, không nói một câu liền xoay người rời đi.
Cố Hề Hề nháy mắt, nhìn bóng lưng của Doãn Tư Thần, rất lâu sau cũng không lấy lại được tinh thần.
Tại sao anh lại tức giận? Mình nói không đúng sao? Vậy mình phải trả lời như thế nào đây?
May mà mình đã quen với tính cách thất thường của Doãn Tư Thần, cũng lười phản ứng lại anh.
Buổi tối lúc ăn cơm, hình như Doãn Tư Thần vẫn rất tức giận, còn Cố Hề Hề thật sự nghĩ không ra rốt cuộc mình nói sai cái gì.
Cố Hề Hề nghĩ nghĩ, mình còn phải phối hợp với anh để tiếp đón chủ tịch Hàn quốc và phu nhân, nếu mình và anh cứ chiến tranh lạnh như vậy thì làm sao hoàn thành công việc?
Cố Hề Hề chần chờ một chút liền đưa tay gắp một chiếc bánh bao nhỏ cho Doãn Tư Thần. Từ tối hôm đó hai người ăn cực kì vui vẻ, bánh bao hấp trở thành món ăn hằng ngày rồi.
Vốn Doãn Tư Thần vẫn đang tức giận nhưng nhìn thấy Cố Hề Hề chủ động gắp thức ăn cho mình liền nhớ tới bữa ăn khuya hôm đó. Tức giận trong người anh cũng từ từ tiêu tan, tự mình gắp lấy ăn.
Cố Hề Hề tràn đầy mong chờ nhìn anh, ăn bánh bao mình gắp cho lúc này đã nguôi giận chưa nhỉ?
Nhìn ánh mắt mong đợi của Cố Hề Hề, vẻ mặt Doãn Tư Thần nhu hòa đi rất nhiều.
Cô dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh, tức thì đã thỏa mãn sự kiêu ngạo của anh.
"Như thế nào? Bộ dáng trông mong như vậy là có chuyện gì cần nhờ tôi sao?" Giọng nói Doãn Tư Thần trầm thấp, điều này làm cho anh thậm chí còn có cảm giác thỏa mãn không hiểu được.
Ánh mắt Cố Hề Hề lấp lánh gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Doãn Tư Thần nhíu mày, ánh mắt đảo qua gương mặt của Cố Hề Hề, tiếp tục cúi đầu ăn: "Nói đi."
Cố Hề Hề cắn môi: "Bà nội nói cuối tuần này chủ tịch bên Hàn quốc và phu nhân đến, hôm nay tôi cũng hiểu, hình như tôi không có thiên phú học tiếng Hàn."
"Thì sao?" Doãn Tư Thần đã đoán được Cố Hề Hề muốn nói gì, đáy mắt lóe lên sự vui mừng, sau đó như muốn thay lời cô, tự hiểu cô sẽ nói xin anh dạy cho cô đi! Tiếng Hàn của anh quả thật tốt hơn chuyên gia dạy lễ nghi kia nhiều.
Cố Hề Hề nhìn tâm tình của Doãn Tư Thần hình như rất tốt, rốt cuộc cũng thu hết can đảm nói: "Đợi đến lúc chủ tịch và phu nhân tới, tôi có thể chỉ mỉm cười mà không cần mở miệng nói chuyện được không?"
Sự vui mừng nơi khóe miệng của Doãn Tư Thần cứng lại.
Không mở miệng nói chuyện? Thà không mở miệng nói chuyện cũng không muốn nhờ anh dạy tiếng Hàn sao?
Tâm tình Doãn Tư Thần trong nháy mắt cứng lại nơi khóe môi, đôi đũa trong tay đập xuống bàn, không ăn nữa.
Mình lại nói sai rồi hả? Mình nói những lời này có vấn đề gì sao? Không phải lúc nãy anh rất cao hứng sao?
Như thế nào có thể nói tức giận là tức giận vậy?
Ôi trời ơi! Mình sắp điên rồi! Rốt cuộc mình phải làm như thế nào thì anh mới có thể bình thường một chút đây?
Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, lại nhìn đồ ăn trước mặt, hầu như chưa hề động tới, nhưng mà cô bị tức cũng no rồi.
Thím Trương tràn đầy lo lắng: "Nghe Tiểu A nói, từ giữa trưa thiếu gia đã không ăn gì, buổi tối lại không ăn nhiều, thân thể làm sao có thể chịu được đây?"
Cố Hề Hề ở trong lòng cắn chặt răng một trận.
Cái tên gia hỏa kia..
Mặc kệ nói như thế nào thì Cố Hề Hề vẫn là vợ của Doãn Tư Thần, đương nhiên cô không thể giả vờ xem như không có chuyện gì xảy ra được.
Nếu mình xem nhẹ chuyện anh ta không ăn cơm có lẽ thím Trương sẽ trực tiếp cáo trạng tới chỗ bà nội sao?
Thôi, hiện tại ở cùng dưới mái nhà với người ta, không thể không cúi đầu. Cũng không phải lần đầu tiên mình cúi đầu, cúi thêm một chút nữa thì có sao?
Cố Hề Hề hít một hơi: "Không ăn cơm sao có thể được? Phiền thím Trương lấy cho tôi một cái khay, tôi mang một ít thức ăn cho anh ấy."
Thím Trương vui vẻ chạy đi lấy khay, một món ăn đều gắp một ít, trông chờ nhìn Cố Hề Hề. Từ ngày thiếu phu nhân làm đồ ăn khuya cho thiếu gia, thiếu gia ăn sạch sẽ. Sau đó thím Trương liền biết chỉ có thiếu phu nhân mới có thể làm cho thiếu gia dù đang tức giận nhưng vẫn chịu ăn.
Cố Hề Hề quả thật là đang cầu xin Doãn Tư Thần, không dám thất lễ, nhanh chóng bưng thức ăn lên lầu.
"Cốc, cốc cốc.." Cố Hề Hề đẩy cửa thư phòng.
Không phải cô không đợi anh ta mở cửa mà trong tay cô cầm nhiều thứ, cô sắp không chịu được rồi.
Doãn Tư Thần nhíu mày nhìn Cố Hề Hề tự mang bữa tối tới thư phòng của anh, anh chỉ nhìn cô mà không nói gì, cũng không đuổi cô đi.
Doãn Tư Thần tiếp tục cúi đầu nhìn máy tính, ngón tay không ngừng gõ bàn phím. Cố Hề Hề không nhịn được mà sốt ruột trong lòng, cho dù tính cách Doãn Tư Thần có cổ quái, nhưng vì phúc lợi của bản thân cũng chỉ thể có cắn răng chịu thôi.
Lần này Cố Hề Hề chuẩn bị hai bộ đồ ăn, như ý nói phải ăn ở chỗ này.
Cố Hề Hề không nói gì mà để đồ trước mặt Doãn Tư Thần, sau đó kéo ghế ngồi đối diện với anh, bắt đầu yên lặng ăn.