Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 440: Không thể cự tuyệt sự trợ giúp



Vừa trở lại thành phố N thì Hề Hề và Mộc Nhược Na lập tức bắt tay vào việc nghiên cứu bí quyết làm mỹ phẩm theo một trình tự chi tiết cụ thể. Trong ba ngày liên tục, hai người làm việc quần quật đến mức mệt lả, giờ mà chỉ cần thấy cái gối ôm là hai người như đứa trẻ gặp mẹ, mừng rỡ chỉ muốn ôm chặt mà đi ngủ.

Hề Hề thật sự không chịu nổi nữa, cô nhanh chóng về nhà tắm rửa và nghỉ ngơi.

Vừa bước vào cửa thì di động đã reo lên, Hề Hề nhìn đến số người gọi thì thoáng sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại, cô đã lưu số này với tên là Tưởng gia đại thiếu gia.

Cô vừa vặn tay mở nước bồn tắm, vừa nhận điện thoại: "Alô, chào Tưởng thiếu gia, không biết anh có việc gì cần căn dặn?"

Trong điện thoại truyền đến thanh âm bất đắc dĩ của Tưởng Dật Hải: "Không phải đã nói chúng ta có thể gọi tên của nhau sao? Như thế nào mà lại khách khí như vậy?"

Hề Hề cười cười: "Thật xin lỗi, sau bữa tối đó tôi mới biết được thân phận của anh, hôm đó là tôi đường đột quá."

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Tưởng Dật Hải có vẻ như không muốn dây dưa nhiều ở chủ đề này, liền nói thẳng vào vấn đề chính: "Tôi biết mục đích em tới thành phố N, từ đây đến ngày đại thọ của Doãn lão phu nhân chỉ còn mấy ngày, bữa hôm đó có rất nhiều khách khứa được mời tới tham dự, có thể em sẽ không có nhiều thời gian để gặp và tâm tình với bọn nhỏ. Hôm nay tôi sẽ dẫn bọn nhỏ đến nhà kính trồng hoa để chọn hoa tươi trang trí cho ngày đại thọ, nhà kính này nằm trong một trang viên phía nam của thành phố, nếu em có thời gian thì có thể đến một chút. Tôi sẽ yêu cầu những người không liên quan tạm rời khỏi để em và hai đứa nhỏ có thể gặp nhau!"

Ánh mắt Hề Hề bất chợt sáng ngời!

Tưởng Dật Hải muốn giúp cô gặp mặt hai con trai?

Thật sự có thể? Cô thật sự có thể gặp mặt hai bánh bao nhỏ?

Cô từng nhìn thấy hai bánh bao nhỏ ở xa xa, mặc kệ hai cậu nhóc đi đâu hay làm gì đều có rất nhiều vệ sĩ đi theo, cô đã nghĩ đến việc gọi hai cậu nhóc quay lại, chỉ là.. Ai nói cô lại mất đi ký ức? Ai nói mối quan hệ vợ chồng của cô và Doãn Tư Thần chỉ là quá khứ? Giờ cô lấy tư cách gì để đường hoàng đến gặp con trai, như vậy chỉ có thể làm khó xử cho nhau..

Hề Hề xúc động không nói nên lời, đến mức nước trong bồn tắm đã tràn ra nhưng cô vẫn không phát hiện: "Vậy.. tôi.. tôi có thể đi đâu để gặp mọi người?"

"Chút nữa tôi gọi lại cho em, chúng ta hẹn gặp nhau ở bên ngoài rồi tôi sẽ dẫn đường, như vậy tiện hơn." Tưởng Dật Hải mỉm cười nói: "Nhà kính trồng hoa này có rất nhiều hoa tươi, nếu em thích có thể chọn vài chậu. Có nhiều hoa lan được chiết cành rất tỉ mỉ và chăm sóc đã lâu, chắn chắc em sẽ rất thích."

"Sao anh lại biết tôi thích hoa lan?" Hề Hề buột miệng hỏi.

"Chỉ đoán thôi." Tưởng Dật Hải kiềm nén lời trong lòng, chỉ trả lời đơn giản.

Hề Hề thở phào một hơi: "Được, vậy đợi tôi chuẩn bị một chút. Tôi sẽ chờ điện thoại của anh."

Cúp điện thoại mà trong lòng Hề Hề vui sướng đến không ngờ, cô đã không gặp hai bánh bao nhỏ rất nhiều ngày, cảm nhận được cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm. Cô lập tức nhanh chóng tắm rửa, hong khô tóc, chọn một bộ quần áo thanh nhã, rõ ràng là đi gặp con trai mà còn khẩn trương hơn cả đi hẹn hò lần đầu tiên.

Không biết hai bánh bao nhỏ của cô có khoẻ không, Doãn gia cho phép hai cậu nhóc ra khỏi nhà, vậy chắc là sức khoẻ của hai đứa nhỏ đã bình phục?

Không phải cô không muốn gọi điện thoại cho hai con trai, chỉ là hai bánh bao nhỏ chỉ nói cho cô biết số điện thoại bàn của Doãn gia, mà lại không nói số di động. Trên thực tế thì di động của hai cậu nhóc đều là do vệ sĩ giữ lấy, nếu cô tùy tiện gọi đến thì sẽ bị tra hỏi thân phận. Cô và Doãn Tư Thần hiện tại không còn quan hệ gì, liệu có tư cách gọi điện thoại cho hai vị tiểu thiếu gia của Doãn gia? Nếu đối phương truy vấn cô là ai, cô nên trả lời như thế nào?

Suốt nhiều ngày mong nhớ, giờ đây cô đã có thể quang minh chính đại gặp gỡ hai con trai của mình. Thật không ngờ trước ngày đại thọ tám mươi của Doãn lão phu nhân lại có thể thăm hai bánh bao nhỏ, Hề Hề sao có thể không kích động?

Không kiên nhẫn chờ điện thoại của Tưởng Dật Hải, Hề Hè đã xuống ven đường đứng chờ. Nôn nao nghĩ đến chút nữa thôi sẽ được nhìn thấy hai bánh bao nhỏ mà đáy lòng Hề Hề lâng lâng hạnh phúc.

Đột nhiên lúc này một chiếc xe ôtô màu đen chạy băng băng từ khúc cua vọt ra trước mặt Hề Hề rồi bất ngờ dừng lại, một người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi xe và hung hăng lôi kéo Hề Hề.

Cô tức khắc hoảng sợ la lên: "Các người là ai? Sao lại bắt tôi?"

Người đàn ông không nghĩ Hề Hề lại phản ứng nhanh như vậy, nên càng hung dữ hơn nữa, vươn tay tóm chặt Hề Hề.

Vì chuẩn bị đi gặp con trai nên Hề Hề chọn quần áo rất thoải mái, chân mang giày thể thao, tức thì vùng chạy, vừa chạy vừa hô to: "Cháy, cháy! Mau cứu người!"

Người ta thường nói lúc chạy trốn thì không nên kêu cứu mạng, mà hãy hô to là cháy!

Quả nhiên chỉ vài giây sau khi Hề Hề điên cuồng gào lên thì đám đông ở ven đường đã cùng nhau hướng về phía này! Người đàn ông kia thấy Hề Hề dám phản kháng bỏ chạy còn kêu loạn lên thì lập tức nóng nảy, gã ta liền đuổi theo.

Hề Hề nghe tiếng chân sau lưng mình thì càng liều mạng chạy như điên về trước, lúc đi ngang một cái thùng rác công cộng thì dứt khoát nhấc chân đá văng thùng rác về hướng đối phương!

BANG - Thùng rác đã bị gã áo đen đá bay mất dạng!

Hề Hề thấy vậy thì càng hoảng loạn, cô hít hà một hơi!

Rõ ràng cô không phải đối thủ của gã này, cô vội vàng lấy di động ra bấm lung tung, cũng không biết nên gọi cho ai, vừa chạy vừa điên cuồng gào lên: "Cứu! Cứu tôi! Có người muốn đuổi giết tôi!"

Ngay lúc này thì gã áo đen đã đuổi kịp Hề Hề, gã ta hung hăng chụp lấy di động trong tay cô và quăng vào góc tường bể nát.

"Để tao xem mày còn chạy đi đâu!" Gã áo đen nắm chặt cánh tay Hề Hề, cô vừa định phản kháng thì gã ta đã đánh một cú thật mạnh vào sau ót của cô!

Trước mắt là một trận quay cuồng và trời đất tối sầm, thân thể nháy mắt đã mất đi khả năng khống chế.. Cứu.. cứu tôi..

Doãn Tư Thần nhìn màn hình di động và mỉm cười, anh chưa kịp vui vẻ vì thấy Hề Hề rốt cuộc đã chịu chủ động gọi cho anh thì một khắc nghe được tiếng kêu cứu điên cuồng cùng với.. Tút tút tút.. di động bị ném vào tường đã vỡ vụn..

Không xong, Hề Hề gặp nguy hiểm!

Doãn Tư Thần ở vị trí chủ tọa của hội nghị đã lập tức đứng lên, xoay người xông ra ngoài: "Cuộc họp tạm dừng! Tiểu A, mau gọi Tiêu Hằng đi theo tôi cứu người! Phong tỏa hết mọi con đường gần nơi ở của Hề Hề! Tôi muốn biết rốt cuộc tên nào to gan, cả người phụ nữ của tôi cũng dám động!"

Doãn Tư Thần nói xong lời cuối cùng thì ánh mắt anh đã đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi tức giận, hai bàn tay siết chặt nổi đầy gân xanh.

Hề Hề, đừng sợ, anh sẽ đến ngay! Đừng sợ, mọi chuyện đã có anh!

Mọi thành viên của công ty còn đang sững sờ chưa hiểu chuyện gì, Doãn Tư Thần đã mang theo các thân tín rời khỏi nhanh như một cơn gió.

* * *

Mơ mơ màng màng nhận thức lại từ từ, ánh mắt Hề Hề rất gian nan mới mở ra được, cổ của cô rất đau.. Đúng rồi, là bị người đàn ông mặc áo đen đánh cho bất tỉnh! Là tên mặc áo đen!

Tâm Hề Hề đột nhiên hoảng loạn!

Nếu cô hôn mê, vậy.. Tưởng Dật Hải và bọn nhỏ?

Hề Hề gắt gao chống lại cảm giác buồn ngủ, chật vật mở mắt, nhưng bị ánh đèn chói lòa trên đỉnh đầu làm loé mắt, đôi mắt không chịu nổi nên liền nhắm lại. Cô chớp mắt liên hồi nhiều lần cho đến khi thích ứng được với ánh sáng mới từ từ mở mắt lần nữa.

Vừa định nhúc nhích thì Hề Hề phát hiện tay chân mình đều bị trói!

Đáng chết, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Ai đã bắt cóc cô?

Cô chỉ vừa mới về nước, không có kẻ thù nào, là ai đã căm ghét cô đến mức muốn ra tay bắt cóc cô?

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hề Hề tức khắc nằm xuống giả vờ nhắm mắt.

Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, một giọng đàn ông vang lên: "Người đã đem đến?"

"Vâng, đã theo đúng căn dặn của ngài, bởi vì cô ta không nghe lời nên chỉ có thể đánh cho bất tỉnh." Một giọng khác lạnh nhạt đáp lại: "Nhưng cứ yên tâm, cô ta chỉ ngất đi thôi, không có nguy hiểm gì."

"Tốt lắm." Giọng đàn ông ban đầu trả lời có vẻ vừa lòng: "Chuyện này xong xuôi thì cậu sẽ được thăng chức. Còn không xong thì cậu chờ xuống biển cho cá ăn đi! Người đâu, đêm Vân tiểu thư đi!"

Đem đi? Còn đi đâu nữa chứ? Cô gặp phải hố khủng rồi!

Rốt cuộc là ai mà lại muốn bắt cóc cô? Tống tiền ư? Nhưng cô làm gì có tiền, cô chưa bao giờ tỏ ra mình là người có tiền! Cướp sắc? À, chắc cũng có thể là có! Cướp tài và cướp sắc? Khỉ thật, cũng có thể!

Hề Hề đang hoảng loạn trong lòng thì chợt nhớ đến lúc nãy cô bấm loạn xạ để cầu cứu, liệu không biết có ai nghe được đến cứu cô hay không? Lần đầu tiên cô cảm thấy mình lưu số điện thoại quá ít, lúc cấp bách chẳng biết gọi ai.. ngộ nhỡ bấm nhầm gọi 10086 (*) thì sao? Biết vậy cô đã lưu số khẩn cấp là 110 hay 119 thì tốt rồi! Ôi giờ lại chẳng biết làm sao!

(*) 10086: Số tổng đài hỗ trợ bên Trung Quốc, thường là về dịch vụ viễn thông, có dịch vụ trả lời tin nhắn tự động.

Trong lúc Hề Hề miên man suy nghĩ thì đã có người tiến lại gần.

Cô theo bản năng co rúm người lại một chút, nhưng chợt nhớ đến mình đang giả bộ hôn mê nên liền nén cảm giác hoảng loạn lại, cố gắng thở đều, ra vẻ không hay biết gì và nằm yên không nhúc nhích.

Cũng may đối phương không nghĩ cô sẽ tỉnh lại, hoặc là chính bọn chúng hoàn toàn không lo ngại chuyện cô sẽ tỉnh. Một giây sau đã có kẻ bước tới khiêng cô lên vai và đem ra ngoài.

Dạ dày của cô đụng trúng vào đôi vai xương xẩu của đối phương khiến người cô đau nhói.. Khỉ thật!

Hề Hề mở he hé mắt nhìn, cô bị người ta mang ra khỏi một căn phòng nhỏ, đi dọc theo một hàng lang, tầm ba phút sau đó thì bị ném vào một căn phòng nguy nga tráng lệ. Đối phương quăng cô lên giường, sau đó nói với một người khác: "Mau đi mời thiếu gia lại đây! Đây là quà tặng cho thiếu gia tận hưởng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.