Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 442: Vương Vũ giúp Hề Hề trốn thoát



Ngay lúc tình cảnh bối rối này thì Vương Vũ là người kịp thời phản ứng: "Thật xin lỗi Vân gia nhị tiểu thư, phải đắc tội!" Sau câu này, Vương Vũ bỗng nhiên ôm chặt Hề Hề vào lòng.

Đôi mắt Hề Hề trợn tròn, cả người phát ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lúc này cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, Vương Vũ làm bộ hoảng loạn đẩy Hề Hề sang một bên, thẹn quá hóa giận gắt gỏng: "Hỗn xược, ai cho các người vào đây?"

Những người kia thấy cảnh tượng này thì có vẻ như đã yên tâm, gương mặt bọn họ thoáng qua ý cười, không ngừng xin lỗi nói: "Thiếu gia thứ tội, chúng tôi sai rồi, chúng tôi chỉ định đưa cho thiếu gia vài món đồ."

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

"Cút đi! Không có lệnh của tôi thì không ai được vào phòng này!" Gương mặt Vương Vũ sa sầm tức giận.

Đám người kia thấy vậy mới để đồ trong tay xuống bàn, sau đó ra ngoài đóng cửa lại.

Lách cách! Quả nhiên là cửa phòng bị khóa trái từ bên ngoài!

Nhìn cả đám bọn họ ùn ùn tiến vào, sau đó vội vã rời khỏi thì Vương Vũ và Hề Hề mới an tâm. Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Vương Vũ mới hổ thẹn nói với Hề Hề: "Thật xin lỗi Vân nhị tiểu thư, vừa rồi tôi chỉ là.."

"Không cần giải thích đâu, tôi hiểu mà. Cảm ơn anh nhiều, Vương thiếu gia, ý tốt của anh tôi xin nhận." Hề Hề dĩ nhiên không ngốc, chỉ tích tắc cô đã hiểu lý do mà Vương Vũ hành động như vậy.

"Tôi sẽ dẫn cô rời khỏi đây." Vương Vũ thấy Hề Hề không tức giận, mới âm thầm thở phào một hơi.

Ánh mắt Vương Vũ vẫn không rời khỏi gương mặt đối phương, dung nhan đó quả thật y hệt như Vân Nặc, tựa như từ một khuôn đúc ra, khiến tâm trí Vương Vũ rối bời. Còn tâm tư Hề Hề lúc này chỉ nghĩ đến hai con trai, hoàn toàn không nhận ra đôi mắt phức tạp của Vương Vũ đang nhìn mình.

Chỉ ít phút sau, Vương Vũ đã tự trấn tĩnh bản thân, vội rời tầm mắt đi, nhanh chóng nói: "Tôi sẽ giúp cô ra ngoài bằng cửa sổ."

Hề Hề gật gật đầu, không mất thời gian do dự, cô liền đi theo Vương Vũ hướng ra cửa sổ. Tuy nhiên một khắc tiến đến cạnh cửa sổ thì cô hơi e ngại, từ lầu ba mà trốn ra ngoài thì cũng không phải an toàn gì cho lắm.

Vương Vũ lấy màn cửa sổ xé toạc ra, nối thành một dây vải dài đưa cho Hề Hề, nói: "Tôi sẽ dùng cái này để đưa cô xuống đất, đây là chìa khóa xe của tôi, là chiếc Koenigsegg màu xám bạc."

Hề Hề ngẩng đầu nhìn Vương Vũ: "Vậy còn anh?"

"Yên tâm, tôi là thiếu gia của Vương gia, ba của tôi sẽ không làm gì tôi cả! Cô mau chạy đi, càng kéo dài thời gian thì chỉ sợ bất trắc!" Vương Vũ vội vàng nói: "Đừng lo lắng cho tôi, cô mau chạy đi!"

Đáy lòng Hề Hề thật sự lo lắng nhớ nhung hai bánh bao nhỏ, vậy nên cô không nói nhiều với Vương Vũ, chỉ có thể cảm ơn, rồi buộc chặt dây vải trên eo.

Vương Vũ cẩn thận dìu Hề Hề ra ngoài cửa sổ, buộc một đầu dây vào người mình và chậm rãi giúp cô thoát ra ngoài men theo lối cửa sổ.

Hề Hề vốn dĩ sợ hãi đến chết khiếp, nhưng nghĩ đến gương mặt thất thần của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu khi không tìm thấy cô, thì chỉ đành cắn răng nhắm mắt lại để nén nỗi sợ. Thời điểm chân vừa chạm đất an toàn thì cô lập tức đứng lên nhìn quanh.

Vương Vũ hướng về phía Hề Hề nhẹ nhàng nở một nụ cười, sau đó xua xua tay, ý bảo cô nên rời khỏi càng nhanh càng tốt.

Hề Hề lật đật tháo dây vải buộc ở eo ra, sau đó chạy ra nhà xe khởi động máy. Ngồi lên ghế lái mà cô cảm thấy mình thật may mắn vì từng điều khiển nhiều loại siêu xe khác nhau, tuy đây là lần đầu cô lái Koenigsegg nhưng không đến nỗi quá lạ lẫm luống cuống.

Tay chân Hề Hề mau lẹ liền đạp ga rời khỏi!

Vương Vũ đứng an tĩnh trước cửa sổ, ánh mắt đầy tâm sự nhìn theo bóng dáng Hề Hề rời đi, nhưng ít phút sau lại trở nên thanh thản thoải mái..

"Cô và Nặc Nặc quá giống nhau.. Chẳng lẽ chỉ vì hai người là chị em sinh đôi? Vì sao cả khí chất của Nặc Nặc, cô cũng có?" Vương Vũ thở dài một tiếng, đôi mắt rũ xuống, giấu ánh mắt bi thương dưới gọng kính cận dày, khoé miệng nở nụ cười khổ: "Tôi không bao giờ muốn làm em thất vọng.."

Năm đó tài hoa của em kinh diễm danh chấn thiên hạ, vì để bản thân mình có thể xứng đôi với em, tôi đã nỗ lực học tập. Tôi biết rõ với vị trí con trai lớn của Vương gia, dù tôi không học hành, không cần nghề nghiệp gì, tôi vẫn có được một vị trí vững chắc ở đế đô. Chính là tôi không muốn làm em thất vọng, nên mới toàn tâm toàn ý phấn đấu học tập!

Chỉ hy vọng một ngày khi sánh vai đứng cùng em, sẽ không bôi nhọ danh xưng tài nữ Vân gia của em, nhưng cuối cùng tôi vẫn bỏ lỡ em..

Em không lựa chọn tôi, cũng không phải Tưởng Dật Hải, mà lại là Mặc Tử Hân.

Vân Nặc, liệu em có biết trong bao nhiêu người đàn ông đem lòng ái mộ em năm đó, có tôi trong số họ hay không? Chỉ đáng tiếc, tôi, hay Tưởng Dật Hải, thậm chí là Mặc Tử Hân, chúng tôi đều là người thua cuộc! Thế sự vô thường, giờ đây duyên số lại để tôi gặp được em gái song sinh của em.. tôi đã thật sự coi cô ấy là em!

Nhưng tôi biết, em là em, cô ấy là cô ấy! Hai người hoàn toàn khác nhau.

Chính vì nhớ đến em, tôi càng không thể làm hại cô ấy.

Tôi không thể làm em thất vọng về tôi, đúng không?

Vân Nặc, nếu em ở trên trời có linh thiêng, hẳn cũng nhìn được..

Tôi đã không làm em thất vọng!

* * *

Hề Hề tất nhiên không biết được tâm tình phức tạp của Vương Vũ, cô chỉ nghĩ chạy cho thật nhanh, trốn thoát nơi quỷ quái này. Nào ngờ thời điểm ở ngoài cổng lớn biệt thự thì bị người ngăn cản lại.

"Khoan! Xe này không phải của thiếu gia sao? Hiện tại thiếu gia đang ở trong phòng với người phụ nữ kia mà!" Một tên vệ sĩ kêu lên: "Này, người lái xe là ai? Thiếu gia chưa bao giờ để người khác đụng vào xe của mình! Ai đang ngồi trên xe?"

"Mau ngăn cái xe này lại! Đây là xe của thiếu gia, mặc kệ ai đang lái cũng phải ngăn lại!" Một gã vệ sĩ khác chạy ra, trong lúc Hề Hề còn đang do dự thì nghe được một tiếng quát tháo: "Người trong xe dừng lại để kiểm tra!"

Ngay lập tức Hề Hề không còn nghĩ ngợi gì nữa, cô đạp chân ga thật mạnh vọt đi!

Kiểm tra cái đầu ngươi chứ ở đó mà kiểm! Vất vả lắm mới chạy được tới đây, sao có thể dừng lại?

Mấy tên vệ sĩ nhìn chiếc Koenigsegg điên cuồng lao ra cổng chính thì vội vàng rút súng ra, hô lớn: "Dừng xe ngay, bằng không sẽ nổ súng!"

Hề Hề xoay tay lái liên tục, chiếc xe lạng lách theo hình chữ S không ngừng.

PẰNG PẰNG PẰNG!

Đối phương thật sự nổ súng!

Tiếng súng vừa vang lên thì cả Hề Hề ở trong xe, lẫn Vương Vũ đang đứng ngay cửa sổ tầng ba đều chấn động. Đám người ở trong biệt thự lật đật chạy đến phòng mở tung cửa phòng, bên trong chỉ có một mình Vương Vũ thì tức khắc hốt hoảng: "Không xong rồi! Mau chặn người phụ nữ kia lại, không được để cô ta chạy thoát!"

Tên cầm đầu điên lên, hét toáng: "Nếu cô ta chạy thoát thì Vương tổng nhất định gặp rắc rối!"

Chỉ một giây tiếp theo thì cả đám vệ sĩ đều huy động lực lượng rầm rộ đuổi theo, hiển nhiên bọn chúng biết thân phận của Hề Hề!

Hề Hề nghe tiếng động cơ ồ ạt từ hướng biệt thự, liếc mắt nhìn kiếng chiếu hậu thì biết cô không còn thời gian để do dự. Cô lập tức nhấn chân ga hết mức, Koenigsegg quả nhiên không hổ danh là siêu xe hạng nhất của Thụy Điển, tính năng tăng tốc vượt trội khiến người khác phải kinh hồn.

Chỉ trong nháy mắt thì Hề Hề đã bỏ xa đám xe ô tô phía sau.

Nhưng kỹ thuật lái xe của đối phương và Hề Hề quá chênh lệch, tùy kéo giãn được khoảng cách nhưng không lâu sau thì cô đã bị bọn chúng đuổi sát nút. Cả đoàn xe hung hăng hướng về phía trước!

Trong đầu Hề Hề lúc này chỉ có một tiếng nói duy nhất!

Cô tuyệt đối không thể dừng lại chỗ này!

Cô phải chạy trốn, trở về bên cạnh hai con trai!

Cô tuyệt đối không thể để bản thân mình bị giam cầm!

Cả đoàn xe chốc lát đã tiến đến cổng lớn biệt thự, Hề Hề không kịp giảm tốc nên luống cuống quay tay lái loạn xạ, khiến cho lốp xe sau xoay lốc trên mặt đường. Những chiếc ô tô đuổi theo sau cũng vội đạp phanh lại.

Hề Hề thậm chí không có thời gian quay đầu nhìn lại đoàn ô tô ở phía sau, chỉ có thể liều mạng dẫm chân ga, hai bàn tay gắt gao nắm chặt tay lái đầy hoa văn tôn quý sang trọng, cả người cô đổ đầy mồ hôi lạnh vì sợ hãi.

Chiếc Koenigsegg điên cuồng chỉ còn một chút nữa là có thể thoát ra đường lớn bên ngoài, bỗng nhiên lúc này Hề Hề nghe được tiếng đạn xẹt qua không khí! Cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt, lông tơ dựng hết lên!

Lão già họ Vương kia quả thật muốn bức tử cô?

Rốt cuộc ông ta là ai, thân phận gì mà lại dồn cô vào đường cùng thế này?

Bỗng dưng tâm trí Hề Hề thoáng hiện lên gương mặt tuấn mỹ của Doãn Tư Thần!

Chẳng lẽ có liên quan đến Doãn Tư Thần?

Không, không, không! Không có lý nào!

Hề Hề không rõ vì sao cô lại tự nhiên nghĩ đến Doãn Tư Thần, điều này hoàn toàn theo bản năng, phản ứng từ tiềm thức.

Mồ hôi lạnh từ trán toát ra như mưa, Hề Hề đến cả thời gian lau mồ hôi cũng không có, cô chỉ lơ đãng chớp chớp mắt liên hồi, nắm chặt tay lái không rời.

Trước giờ Hề Hề chưa từng nghĩ đến một ngày kỹ thuật lái xe của cô có thể thành ra như thế này, còn đem cả chiếu siêu xe Koenigsegg xem như xe đua mà chạy bán sống bán chết? Cô cảm tưởng năng lượng của mình gần như sắp cạn kiệt, đến giới hạn cuối cùng..

Cuối cùng xe đã ra được đại lộ, Hề Hề tiếp tục lái xe tiến đến, trong lòng hơi hơi buông lỏng một chút. Nhưng cô vẫn không buông chân ga ra, nếu lúc này có chiếc xe nào khác xuất hiện thì chính là phải liều chết!

Trời cao ơi, xin phù hộ con!

Con còn chưa muốn chết!

Ông trời dường như nghe được lời cầu nguyện của Hề Hề.

Thời điểm Hề Hề chạy đến một giao lộ ngã ba đường, một đoàn xe khác tức thì chạy ngang. Hề Hề hoảng sợ tưởng đám vệ sĩ của Vương gia đuổi tới, cô liền theo phản xạ lái xe đâm vào!

"Mommy!"

Trong xe đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu, sau đó là thanh âm của Doãn Tư Thần: "Cẩn thận!"

Hề Hề nghe được giọng nói của con trai thì lập tức phản ứng xoay vòng tay lái, bởi vì động tác đột ngột này mà chiếc Koenigsegg tức khắc xoay mấy vòng tại chỗ. Cô hoảng hốt đạp phanh và chân ga hỗn loạn lên hết.

Ngay lúc này, một giọng nói trầm ổn từ chiếc xe kia vang lên: "Đạp phanh xe!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.