Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 443: Anh hùng xuất hiện



Ngay lúc Hề Hề đang hoang mang lo sợ tột độ thì nghe được thanh âm vững vàng này, tiếng nói ngắn gọn như một mệnh lệnh đáng tin cậy, cô theo bản năng làm theo lời đối phương, lập tức đạp phanh xe lại!

Chiếc Koenigsegg hung hăng dừng lại tại chỗ!

Không đợi Hề Hề kịp hồi phục tinh thần, thì đoàn xe lạ kia đã tức thì bao vây những chiếc xe ô tô chạy ra từ biệt thự Vương gia đang truy đuổi cô!

Đám vệ sĩ của Vương Trấn chưa kịp phản ứng gì, thì lực lượng kia đã xuống xe, tất cả đều chĩa súng ngay bình xăng ô tô đối phương! Chỉ cần bọn chúng dám ngông cuồng làm điều thiếu suy nghĩ, thì sẽ lãnh trọn hậu quả từ bình xăng!

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Mấy tên vệ sĩ ngang tàng khi nãy bây giờ đã trợn tròn mắt! Đương nhiên chúng sẽ không dại dột đọ súng với nhóm người lạ mặt này, bởi trong tay bọn chúng chỉ là súng lục, còn đối phương chính là súng ngắm cự ly cực kỳ chuẩn xác!

Dù có ăn gan hùm để chơi lớn cỡ nào, chúng vẫn không dám đem mạng mình ra đùa!

Hề Hề lúc này mới chậm rãi co chân lại, nhận ra lưng ghế ướt đẫm mồ hôi!

Tình huống vừa rồi thật sự quá nguy hiểm!

Nếu không phải nghe được tiếng của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu.. chỉ sợ rằng cô đã lái xe đâm vào!

Doãn Ngự Hàm? Cố Miểu? Sao hai đứa nhóc lại ở đây?

Hề Hề đột nhiên phản ứng lại, mở cửa xuống xe, vừa chạm phải mặt đất thì phát hiện chân mình mềm nhũn không còn chút sức lực! Không, không được, thật mất mặt quá!

Khi Hề Hề tưởng như muốn té ngã trên mặt đất thì một bàn tay mạnh mẽ vững vàng ôm lấy vòng eo cô!

"Vừa rồi không phải đua xe vui lắm sao? Mới một chút mà hai chân đã run rẩy rồi? Hả?" Giọng nói quen thuộc, mang theo chút hài hước trào phúng vang lên từ đỉnh đầu: "Tôi còn tưởng rằng em dũng cảm lắm chứ?"

Hề Hề không muốn dựa vào ai, nhưng quả thật người cô vô lực, đến một chút sức phản kháng cũng không có. Cô đành tùy ý để đối phương ôm lấy eo của mình, giận dỗi trả lời: "Đây là lần đầu trong đời tôi lái xe điên cuồng thế này, chân không mềm nhũn thì chắc tôi thành thần thánh mất rồi!"

Phía trên đầu cô lại truyền đến tiếng cười khẽ: "Vậy sao?"

Hề Hề mượn sức của đối phương để đứng vững, tay vịn lấy thân xe, vừa ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt liễm diễm nhu tình, cười như không cười. Một giây sau cô liền hoảng loạn rời tầm mắt đi chỗ khác..

Mỗi lần tiếp xúc gần gũi với anh thì cô đều như vậy, tim đập nhanh đến mức mất khống chế!

"Vả lại do mấy bữa nay tôi không nghỉ ngơi đầy đủ, nếu được ngủ đủ giấc thì đã không đến mức chật vật thế này." Hề Hề mạnh miệng chống chế.

Lồng ngực ấm áp của Doãn Tư Thần hơi chấn động, anh cố nén cười: "Rồi, rồi, đều tại em không được nghỉ ngơi tốt."

Hề Hề nghe anh nói vậy, ngược lại không biết nên nói gì. Cho đến chốc lát sau bình tĩnh lại được, cô mới đứng thẳng người lên, hỏi: "Vừa rồi hình như tôi nghe được tiếng của Ngự Hàm và Cố Miểu?"

"Không phải hình như, bọn nhỏ đúng là đang ở đây." Doãn Tư Thần than nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nựng nịu chóp mũi của Hề Hề, ngữ khí vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ: "Vừa mới về nước thì đã bị người ta theo dõi bắt cóc, em nói xem số em may mắn cỡ nào?"

"Sao anh biết tôi bị bắt cóc?" Hề Hề rùng mình, buột miệng hỏi. Sau đó hậu tri hậu giác phảng phất như nhớ đến điều gì, đôi mắt trợn tròn: "Tôi đã gọi điện thoại cho anh?"

Doãn Tư Thần cười cười: "Đúng vậy.. tôi chính tai nghe được tường thuật trực tiếp hiện trường bắt cóc đấy.."

Hề Hề quẫn bách ngượng nghịu, cô thật mất mặt mà, nhất là trước mặt anh như thế này!

Lúc này hai bánh bao nhỏ đã nhảy phốc xuống từ trên xe, chạy ào tới ôm chầm lấy chân Hề Hề, mỗi cậu nhóc bám chặt một bên, vui sướng kêu lên: "Mommy~!"

Đã nhiều ngày Hề Hề chưa được gặp hai con trai, quả thật xúc động muốn khóc, cô lập tức ngồi xổm xuống ôm chầm lấy hai bánh bao nhỏ, hôn hai cậu nhóc thật sâu: "Mommy rất nhớ hai đứa!"

"Bọn con cũng rất nhớ mommy!" Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu cùng nói: "Nhưng mà đi theo bên cạnh bọn con khi nào cũng có vệ sĩ hoặc trợ lý, nếu không sẽ là người hầu và quản gia, muốn gọi điện thoại cho mommy cũng không dám!"

Hốc mắt Hề Hề đỏ ửng lên: "Thật xin lỗi, là tại mommy cả."

Doãn Ngự Hàm lắc đầu: "Sao lại tại mommy? Muốn trách thì trách daddy chậm chạp quá, đã gặp lại lâu vậy mà vẫn chưa theo đuổi được mommy!"

Cố Miểu gật gù tán đồng: "Đúng vậy! Nếu daddy có thể dùng mỹ nam kế để dụ mommy kết hôn, thì cả nhà chúng ta lại một lần nữa ở bên nhau!"

Gương mặt Hề Hề bỗng nhiên ửng đỏ! Hai đứa nhóc này..

Cô cẩn thận ngẩng đầu liếc mắt nhìn Doãn Tư Thần, nhận ra ánh mắt bất đắc dĩ, còn có ý vị sủng nịch, thanh âm trầm ấm cười nói: "Ừ, đề nghị của hai con trai rất hay, không biết Hề Hề tiểu thư có chịu cho tôi cơ hội không?"

Oanh.. Hề Hề cảm thấy mặt mình nóng lên, dù không soi gương cô cũng biết cả khuôn mặt đều đang đỏ gắt!

Hai bánh bao nhỏ lại nói hươu nói vượn linh tinh nữa rồi!

Ở bên đây một nhà bốn người vui vẻ, thì ở bên kia cuộc chiến đã kết thúc.

Không có bất kỳ dây dưa nào, đám vệ sĩ của Vương Trấn đã đầu hàng vô điều kiện.

Tiêu Hằng bước đến báo cáo: "Đối phương là người của tên Vương Trấn đến từ đế đô, không ngờ lão già họ Vương này lại có lá gan lớn đến vậy. Dám ra tay ngay địa bàn của Doãn gia!"

"À, ra là ông ta.." Chân mày Doãn Tư Thần thoáng nhíu lại, đôi mắt hẹp dài trở nên hung hăng dữ tợn, thanh âm lạnh lẽo: "Nếu tên Vương Trấn này có mắt như mù rảnh rỗi không có gì làm, vậy thì kiếm chút chuyện cho lão ta bận rộn đi. Tiêu Hằng, tôi thấy lão ta làm gai mắt tôi, giao cho cậu xử lý được không?"

"Thiếu gia muốn ông ta chết hay bị phế?" Tiêu Hằng hỏi thẳng.

"Chết thì quá dễ dàng." Khoé miệng tà mị hơi nhếch lên, sát khí trong đáy mắt lan tỏa: "Sống không bằng chết thì không phải thú vị hơn sao?"

"Vâng, tôi đã rõ." Tiêu Hằng nói xong, liếc mắt nhìn thoáng qua Hề Hề một cái, tức khắc xoay người rời khỏi.

"Khoan đã!" Hề Hề vội vàng gọi theo Tiêu Hằng: "Người bắt cóc tôi là Vương Trấn, còn con trai ông ấy Vương Vũ là người tốt, nếu không phải nhờ anh ta giúp tôi trốn thoát thì tôi đã.."

Hề Hề cắn cắn môi: "Mong anh buông tha cho Vương Vũ."

Tiêu Hằng không trả lời, ngược lại nhìn Doãn Tư Thần.

Thái độ Doãn Tư Thần hơi kỳ quái, đôi mắt mị mị suy tư, sau đó chậm rãi gật đầu.

Tiêu Hằng nhận được sự đồng ý của Doãn Tư Thần thì dẫn theo người rời khỏi. Tiếp theo, Tiểu A đã bước đến bên cạnh chờ mệnh lệnh.

Phía bên kia, Tưởng Dật Hải chỉ huy người của Doãn gia xử lý đám vệ sĩ của Vương Trấn xong, liền nhanh chân bước tới đây, nhìn thấy Hề Hề an toàn thì mới thầm thở phào nhẹ nhõm, giọng nói tràn ngập áy náy: "Hề Hề, thật xin lỗi. Hôm nay nếu không phải tôi mời em đi ra ngoài, có lẽ không.."

Hề Hề nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng nói vậy, họ đã cố tình theo dõi chờ khi tôi một mình mới ra tay. Cho dù anh không gọi tôi ra ngoài thì vẫn sẽ có lúc khác tôi bị họ rình rập. Chuyện này không trách anh được."

Tuy Hề Hề nói như vậy, nhưng Tưởng Dật Hải không khỏi áy náy.

Doãn Tư Thần lại lên tiếng: "Được, chuyện này coi như một bài học, về sau tôi sẽ cho người luôn ở bên cạnh âm thầm bảo vệ em, lần này là tôi sơ suất, tạm thời điều Tiêu Hằng đi mà không cử người thay thế, không ngờ chỉ chốc lát đã xảy ra chuyện thế này."

Hề Hề há miệng ngơ ngác, cô vừa định nói không cần người khác bảo vệ thì Doãn Ngự Hàm đã nắm tay cô kéo lại, đôi mắt to tròn long lanh, chu chu miệng nói: "Mommy.. mommy đừng cự tuyệt mà! Hôm nay lúc con và anh Cố Miểu nghe tin mommy bị bắt cóc, bọn con sợ lắm.."

Nói xong thì hốc mắt Doãn Ngự Hàm hoe hoe đỏ.

Cố Miểu nắm tay còn lại của Hề Hề mà lắc lắc, đôi mắt màu hồng bảo thạch đầy lo lắng, nói: "Mommy.. con không muốn xảy ra chuyện như lúc chúng ta ở Pháp! Thấy mommy gặp nguy hiểm, con chỉ hận người bị bắt cóc không phải con.."

Hề Hề hốt hoảng lấy tay che miệng Cố Miểu: "Không được nói bậy!"

Thấy hai bánh bao nhỏ rưng rưng nước mắt muốn khóc, Hề Hề đành than nhẹ một tiếng: "Thật xin lỗi đã để hai con lo lắng! Sau này mommy sẽ cẩn thận, chú ý an toàn hơn!"

Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần mang theo sự ôn nhu, nhìn hình ảnh ba mẹ con ôm nhau mà đáy lòng anh mêng mang nhộn nhạo, dịu dàng nói: "Được rồi, chúng ta nên đi nơi khác nói chuyện. Hôm nay không phải mọi người muốn đến nhà kính trồng hoa ở ngoại ô sao? Đi thôi."

Hề Hề ngẩn người: "Anh cũng đi?"

Doãn Tư Thần nhướng mày: "Không thể sao?"

Hề Hề tức thì á khẩu, cũng đúng, nhà kính trồng hoa kia là của người ta, cô có lý do gì không cho anh đến?

Tưởng Dật Hải nhìn cảnh một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ, ánh mắt anh khẽ rũ xuống, không ai hiểu rõ tâm tình anh đang suy nghĩ điều gì.

Nghe Doãn Tư Thần nói vậy, Tưởng Dật Hải mới lên tiếng: "Đúng vậy, chúng ta cùng đi đi. Đúng lúc đang là giờ cơm trưa, ở chỗ đó thì các món ăn đều được chế biến từ dược liệu, còn có cả hương vị từ hoa tươi, rất đáng để thưởng thức."

Hề Hề muốn ở cùng với hai con trai, nên cô lập tức gật gật đầu đồng ý.

Doãn Tư Thần nói: "Ngồi xe của tôi."

Tiểu A cung kính nói với Hề Hề: "Bên này, xin mời."

Hề Hề do dự một chút, sau đó ngoan ngoãn đi theo Doãn Tư Thần, còn chiếc xe Koenigsegg kia tự nhiên sẽ có người lái trở về giao trả cho chủ nhân.

Không sai, Doãn Tư Thần là người nhỏ mọn!

Người phụ nữ của anh ngồi lên xe của tên đàn ông khác, anh nhất định không vui!

Hề Hề vừa ngồi xuống bên cạnh Doãn Tư Thần ở băng ghế sau xe, liền nghe được anh nói: "Tiểu A, lấy một chiếc Koenigsegg bản giới hạn của năm nay, sang tên cho cô ấy."

"Vâng, chủ tịch." Tiểu A hơi nhếch miệng, cung kính đáp.

Hề Hề kinh ngạc ngẩn người, quay đầu nhìn Doãn Tư Thần: "Ý tôi không phải thế."

"Ý tôi cũng không phải thế." Đôi mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua Hề Hề: "Tôi chỉ muốn cho em chiếc Koenigsegg mà thôi. Nếu em không thích xe, vậy biệt thự thì thế nào? Hay nữ trang? Hay cổ phiếu?"

Hề Hề há miệng ngơ ngác..

Này này này, có phải đầu óc anh có vấn đề không?

Mấy cái anh nói giá trị bao nhiêu anh biết không?

Hay là tiền anh nhiều quá tiêu không hết, cần tìm người xài hoang phí giúp anh?

Tựa như đoán được tâm tư của Hề Hề, khoé mắt hẹp dài nhẹ nhàng rũ xuống, hàng mi dài che khuất phần nào đôi mắt liễm diễm đầy nhu tình, thanh âm trầm ấm ôn nhu nói: "Đúng, quả thật tôi đang cần một người phụ nữ xài hoang phí bớt tiền của tôi đi. Tôi thấy em là người thích hợp nhất, hai con trai đã đề nghị tôi nên tận lực dùng mỹ nam kế, không biết Hề Hề tiểu thư nghĩ thế nào?"

Phốc.. Hề Hề ho sặc sụa muốn phun nước trong miệng ra.

Này, Doãn Tư Thần, cứ cho là anh làm bộ như chúng ta lần nữa quen biết nhau, có thể làm ơn đừng đem những ý tứ nghiêm túc mà nói ra bằng bộ dáng ngả ngớn như vậy được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.