Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 461: Điều chưa từng nói ra



Hề Hề và Mộc Nhược Na vừa đi ngang qua hoa viên thì một thanh âm sắc lạnh đã lọt vào tai hai người, thời điểm nghe thấy có người nhắc đến tên Tưởng Dật Hải và Vân Nặc thì Hề Hề liền dừng chân. Theo bản năng thì cô vội vàng núp vào một góc để nghe thử xem đối phương đang nói gì.

Ánh mắt Mộc Nhược Na hoài nghi nhìn thoáng qua Hề Hề, sau đó cũng trốn vào góc.

Câu nói chất vấn lạnh lẽo của Tưởng Huy Âm khiến Tưởng Dật Hải tức khắc kích động. Đôi mắt vốn dĩ mê man đã trở nên tỉnh táo vài phần. Một phần vì loại mị dược Tưởng Dật Hải bị hạ không có dược tính mạnh mẽ như lần trước, mà lần này chỉ là một loại dược bình thường, bất quá đây là thứ tốt nhất mà Tưởng Huy Âm có thể vét sạch túi để mua.

"Tại sao cô lại biết Vân Nặc? Nói đi, cô rốt cuộc là ai? Cô muốn gì?" Tưởng Dật Hải gằn giọng tức giận, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt anh đã bừng lên.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Vân Nặc chính là mấu chốt, là điểm chí mạng của Tưởng Dật Hải, trong lòng anh cô là một nữ thần, điều này không thể thay đổi, càng không ai được phép xúc phạm đến cô!

"Tưởng Dật Hải, em là ai không quan trọng, quan trọng là em yêu anh!" Tưởng Huy Âm khẽ cắn môi, cô ta chưa dám thừa nhận thân phận của chính mình.

"Vì vậy mà cô cố ý phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh dung để có được dung mạo giống như Nặc Nặc? Thật nực cười, thật đáng thương! Cho dù cô có chỉnh sửa giống cô ấy đến như thế nào, cô cũng không phải Vân Nặc!" Tưởng Dật Hải cố gắng kiềm chế cảm giác khô nóng bứt rứt trong người, thanh âm của anh trở nên khàn khàn, cơ thể nóng bức mang theo cảm giác mê hoặc ý vị.

Gien của Tưởng gia trước nay không tệ, Doãn phu nhân Tưởng Tuyết là một mỹ nhân tuyệt thế, Tưởng Dật Hải là cháu trai của bà thì sao có thể kém cạnh bất cứ ai về vẻ ngoài tuấn tú? Dưới sự tác động của mị dược, cộng thêm vẻ điển trai trời sinh thì ánh mắt mê man, đôi môi tuấn liễm càng thêm cuốn hút chết người.

Hiển nhiên một màn này đã khiến miệng lưỡi Tưởng Huy Âm khô khốc ham muốn.

"Ở đây không có người nào khác, Tưởng Dật Hải, cho dù anh có nhảy xuống hồ nước này vẫn không thể giải được dược tính đâu!" Tưởng Huy Âm chậm rãi cởi bỏ từng hột nút trên quần áo cô ta: "Em bằng lòng vì anh mà giải dược tính.."

Tưởng Dật Hải không chần chừ, thẳng tay tát thật mạnh vào gương mặt của Tưởng Huy Âm.

"BANG!" một cái chấn động, toàn thân Tưởng Dật Hải run lên: "Cút!"

Tưởng Huy Âm đương nhiên không dễ dàng rút lui, cô ta càng ra sức cởi bỏ quần áo một cách vội vã, ánh mắt cô ta sắc lạnh tuyệt đối không cam lòng. Cô ta đã hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải chiếm bằng được Tưởng Dật Hải!

Hề Hề định vùng chạy ra ngoài thì Mộc Nhược Na lập tức kéo tay cô lại, khẽ lắc đầu. Trong tay Mộc Nhược Na đã nhấn nút ghi âm trên di động, toàn bộ cuộc đối thoại nãy giờ đều đã được ghi lại.

"Tưởng Dật Hải! Vân Nặc trước giờ chưa từng yêu anh! Nếu thật sự yêu anh, sao cô ta có thể vừa chia tay anh xong thì đã ngả vào lòng Mặc Tử Hân?" Tưởng Huy Âm ngọt ngào thuyết phục: "Trên đời này có rất nhiều người yêu thương anh, vì sao anh cứ phải một hai chấp nhất với một mình Vân Nặc?"

"Cô ta chẳng qua chỉ chơi đùa với anh mà thôi, Tưởng Dật Hải! Bề ngoài Vân Nặc băng thanh ngọc khiết, nhưng lại ngấm ngầm bắt cá hai tay với Mặc Tử Hân làm chuyện đồi bại. Một người phụ nữ như vậy xứng đáng ở bên cạnh, xứng đáng để anh sống chết không rời không bỏ sao?" Tưởng Huy Âm tiếp tục dụ dỗ: "Cô ta đã chết được năm năm rồi, là năm năm rồi! Cô ta không thể sống lại, không thể quay về với anh nữa! Dật Hải, anh nhìn em đi, khuôn mặt của em rất giống cô ta, anh có thể xem em là cô ta cũng được, em không ngại, em thật sự không ngại!"

Tưởng Dật Hải nghe đến đây thì điên cuồng cười phá lên: "Được, tôi nói cho cô biết! Tôi thà rằng bị cô ấy chơi đùa, dù bị cô ấy đùa giỡn tình cảm thì tôi cũng nguyện ý, hoàn toàn cam tâm tình nguyện, đối với tôi đó là một niềm hạnh phúc. Trong lòng tôi, Nặc Nặc luôn là người con gái băng thanh ngọc khiết, dù cô ấy lựa chọn như thế nào thì tôi sẽ không bao giờ trách cô ấy. Kể cả khi cô ấy quên đi tình yêu của tôi mà chọn người đàn ông khác, tôi cũng không trách cô ấy. Tôi chỉ hận bản thân mình vô dụng, hận chính mình không thể bảo vệ cô ấy, hận chính mình không thể chết thay cho cô ấy! Tôi không biết cô là ai, càng không muốn biết!"

"Cô không phải là cô ấy, tôi cũng sẽ không xem cô là cô ấy. Bởi vì, cô không xứng!" Tưởng Dật Hải cắn chặt răng, sự nhẫn nại của anh đã sắp tới cực hạn: "Người như cô sao có thể hiểu được tình yêu thật sự? Tôi sẽ dùng cả cuộc đời của mình để yêu cô ấy, không oán không hận! Việc cô ấy muốn làm, tôi sẽ làm thay cô ấy. Người cô ấy muốn bảo vệ, tôi sẽ thay cô ấy bảo vệ. Nặc Nặc của tôi, trên vai đã luôn phải gánh rất nhiều trách nhiệm rồi. Tôi và Nặc Nặc là yêu nhau thật lòng, cô biết chân tình này nghĩa là gì không? Đó chính là đời này kiếp này, bất sinh bất diệt, không rời không bỏ!"

"Vậy còn Cố Hề Hề kia? Tại sao anh phải đối xử tốt với cô ta? Chẳng phải anh luôn miệng nói người mình yêu là Vân Nặc? Sao anh còn đối xử tốt với Cố Hề Hề đến vậy?" Tưởng Huy Âm nhịn không được mà hét lên.

"Bởi vì Hề Hề là người mà cô ấy muốn bảo vệ." Tưởng Dật Hải nở nụ cười sầu thảm: "Đó là người mà Nặc Nặc đã dùng cả mạng sống để bảo vệ, sao tôi có thể không quan tâm?"

"Có phải nếu Cố Hề Hề kêu anh chết, anh cũng sẽ chết đúng không?" Tưởng Huy Âm đay nghiến hỏi từng chữ.

"Đúng!" Tưởng Dật Hải bình tĩnh trả lời.

"Ahhh!" Tưởng Huy Âm phát điên gào lên, cô ta lấy tay bịt kín lỗ tai: "Em không nghe! Em không tin!"

Hề Hề trốn trong góc xa nghe đến đây thì ngây ngẩn, hóa ra Tưởng Dật Hải đối với cô lại..

"Lần này Hề Hề trở về không chỉ là Hề Hề, trên người cô ấy mang theo hơi thở và khí chất của Nặc Nặc. Tôi mặc kệ cô là ai, nếu cô muốn đả thương và hãm hại tôi thì cứ việc lại đây. Nhưng tôi sẽ không cho phép cô tổn thương cô ấy!" Tưởng Dật Hải cắn răng nói: "Nếu cô đụng đến cô ấy dù chỉ một cọng tóc, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!"

Từng câu từng chữ đều rít qua kẽ răng, thanh âm Tưởng Dật Hải mang theo sự hận thù.

Ba năm trước đây nếu không phải vì anh và Tưởng gia, thì Hề Hề sẽ không gặp phải tai ương biến cố đó. Hiện giờ Hề Hề đã trở về, anh tự hứa với bản thân tuyệt đối không để chuyện tương tự xảy ra.

"Tưởng Dật Hải, anh dám!" Tưởng Huy Âm lạnh giọng hét lên.

"Không phải cô nói cô yêu tôi sao?" Giọng nói Tưởng Dật Hải khàn khàn: "Nếu cô dám tổn thương cô ấy, tôi sẽ chết ngay trước mặt cô, khiến cho cô cả kiếp này, thậm chí kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không thể chiếm được tôi! Tôi nói được sẽ làm được!"

"Tưởng Dật Hải! Anh không cần nhịn nữa, anh có giỏi thì chết ngay trước mặt tôi đi! Anh vì cái gì mà dám khinh thường tôi, dám nói không cần tôi?" Tưởng Huy Âm thấy dược tính trong cơ thể Tưởng Dật Hải đang phát tác đến cực điểm thì liền nhào vào ôm chầm lấy anh.

Tưởng Dật Hải cảm giác được thân thể trần truồng của đối phương đang ôm lấy mình thì gắt gao dùng chút sức lực cuối cùng đẩy cô ta ra: "Đừng chạm vào tôi, dơ bẩn!"

Tiếng nói này của anh tựa như cọng rơm cuối cùng đã nghiền nát chút lý trí còn sót lại trong đầu Tưởng Huy Âm, khiến cô ta nổi cơn thịnh nộ, phát điên lên: "Nếu anh không muốn tôi, được, vậy anh chết ngay đi!" Nói xong cô ta hung hăng dùng bàn tay đầy móng tay nhọn bóp chặt cổ của anh.

Tưởng Dật Hải vốn không phải người yếu đuối, chỉ là vì dược tính trong cơ thể đang khống chế khiến anh không còn chút sức lực, hoàn toàn không thể phản kháng.

Hề Hề rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lập tức xông ra!

Tưởng Huy Âm một thân gần như lõa lồ đang quỳ trên mặt đất siết cổ Tưởng Dật Hải. Gương mặt Tưởng Dật Hải đỏ ửng, không rõ vì dược vật hay vì bị bóp cổ hít thở không thông.

Hề Hề bất chấp mọi thứ liền nhặt một cục đá to trên mặt đất, đập thật mạnh vào ót của Tưởng Huy Âm.

Mộc Nhược Na chạy lại thì bị dọa giật mình bởi vẻ mặt đáng sợ của Hề Hề, chắc từ lúc quen biết đến giờ thì cô chưa bao giờ thấy Hề Hề hung dữ như bây giờ..

Tưởng Huy Âm không ngờ Hề Hề đột nhiên xuất hiện, cô ta chưa kịp phản ứng thì đã ăn trọn cục đá của Hề Hề đập vào ót, sau đó tức khắc hôn mê bất tỉnh, bàn tay buông lỏng cổ Tưởng Dật Hải ra.

Tưởng Dật Hải lúc này mới thở hổn hển hít từng đợt không khí, anh từ từ mở mắt ra, trước mắt anh là gương mặt quen thuộc..

Anh run rẩy đưa tay lên vuốt ve dung mạo xinh đẹp đó, thanh âm áy náy: "Nặc Nặc, thật xin lỗi. Anh không thể bảo vệ được em gái của em, anh không thể bảo vệ được cô ấy.. Nặc Nặc, em đến đón anh sao? Nặc Nặc, em có tha thứ cho anh không?"

Hề Hề sững sờ thất thần, cô ngồi lặng yên để tùy ý bàn tay của Tưởng Dật Hải chạm vào gương mặt của mình, nhưng lại không thể nói được gì.

Mộc Nhược Na kinh tởm đá chân Tưởng Huy Âm sang một bên, lập tức ngồi xuống nhìn Tưởng Dật Hải, lấy tay quơ quơ trước mặt anh và nói: "Này, này, Tưởng thiếu gia! Anh còn tỉnh táo không? Dược tính trong cơ thể anh đang phát tán rồi, tôi đã gọi bác sĩ! Nhưng chúng ta không thể ở lại đây được, như vậy sẽ ảnh hưởng danh dự của cả hai người. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này, này, này, anh có nghe tôi nói không?"

Một bàn tay đang gắt gao nắm chặt của Tưởng Dật Hải chậm rãi thả lỏng ra, anh cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng nhìn thoáng qua Mộc Nhược Na và Hề Hề, tức thì thanh tỉnh trong giây lát. Sau đó cầm một cục đá to bên cạnh tự cứa vào lòng bàn tay mình đến chảy máu.

Đây chính là cách duy nhất để anh duy trì sự tỉnh táo!

"Nặc Nặc, anh không làm chuyện có lỗi với em.. Anh không có!" Thanh âm Tưởng Dật Hải ủy khuất tựa như tiếng khóc.

Hốc mắt Hề Hề đã hoe hoe đỏ.

Cô bỗng dưng cảm thấy thật hâm mộ chị gái của mình.

Chị của cô thật may mắn..

Dù hồng nhan bạc mệnh, nhưng vẫn có người một lòng một dạ yêu thương không rời không bỏ.

Mộc Nhược Na thở dài một tiếng: "Tôi sẽ phụ cậu đỡ anh ấy, chúng ta mau rời khỏi chỗ này đi!"

Hề Hề nhẹ nhàng gật gật đầu, cô và Mộc Nhược Na cùng đỡ Tưởng Dật Hải đứng dậy nhanh chóng rời đi. Còn Tưởng Huy Âm vẫn bất tỉnh tại chỗ, sẽ có người đến xử lý cô ta sau.

Tưởng Dật Hải vừa được đưa vào phòng nghỉ thì bác sĩ đã có mặt, nhìn thấy anh thì bác sĩ hơi kinh ngạc chấn động.

Hề Hề liền hỏi: "Ngài là bác sĩ của Doãn gia?"

Bác sĩ lập tức gật gật đầu.

"Vậy thì được, chuyện xảy ra hôm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài, ngài hiểu rõ chứ?" Hề Hề tức khắc nói: "Ngài chưa từng đến đây, chúng tôi cũng không có đến đây!"

Bác sĩ lần nữa gật gật đầu.

Có lẽ chính Hề Hề còn chưa biết rằng tình huống và thái độ của cô ngày hôm nay, y hệt như cảnh tượng ba năm trước đây khi Tưởng Dật Hải bị Tưởng Huy Âm tính kế.

Bác sĩ riêng của Doãn gia là người hiểu chuyện, đương nhiên biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên, sau khi xử lý xong thì đã an tĩnh cáo lui.

Chờ bác sĩ rời khỏi thì Hề Hề đột nhiên tức giận nghiến răng nghiến lợi nói với Mộc Nhược Na: "Tôi không ngờ trên đời lại có người phụ nữ đê tiện như vậy! Cô ta dám!"

Tưởng Dật Hải nói, anh sẽ thay chị gái mà bảo vệ cô..

Vậy thì lần này cô sẽ thay chị gái của mình để bảo vệ anh!

Ánh mắt Mộc Nhược Na trở nên lạnh lẽo: "Cậu muốn quyết định sao cũng được, tôi đều ủng hộ!"

Đây quả nhiên là số mệnh!

Ba năm trước, Cố Hề Hề đã cứu Tưởng Dật Hải.

Ba năm sau, cô lại một lần nữa cứu anh.

Chỉ là người hạ dược Tưởng Dật Hải liệu có phải cùng một người?

Người phụ nữ có dung mạo giống Vân Nặc và Cố Hề Hề kia rốt cuộc là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.