Nếu người đại diện cho đội tuyển Trung Quốc đã thể hiện trình độ kinh người đến mức này thì còn thi đấu so tài cái gì nữa, những quốc gia khác chỉ có thể lựa chọn cúi đầu xưng thần mà thôi, không phải sao?
Trước khi họ biết thân phận của Hề Hề thì còn toan tính tranh tài một phen, hiện tại đã biết mà còn cả gan ứng chiến chẳng phải là tự làm xấu mặt mình hay sao? Còn ai không biết ngàn năm truyền thừa của Vân gia là ý nghĩa gì cơ chứ?
Ba năm trước đây, mọi người đều cho rằng Vân gia đã thật sự suy tàn, hoàn toàn bị xóa tên khỏi giới thượng lưu của Trung Quốc. Nhưng ai có thể ngờ, đó chỉ là sự thoái lui tạm thời, ẩn cư ngủ đông chờ một ngày vùng lên.
Thời gian ba năm ngủ đông chính là chờ đợi cú đột kích trí mạng này, để vươn lên đỉnh cao thế giới!
Hề Hề chiến thắng, Vân gia đã chiến thắng!
Khi cuộc chiến của Hề Hề đã kết thúc thì mới đến màn biểu diễn của những đội tuyển khác để tranh lấy chức vị á quân và huy chương đồng, bất quá mọi thứ đều không liên quan đến Hề Hề nữa.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Nghi lễ bế mạc cuộc thi đấu quả nhiên long trọng một cách đặc biệt, bởi vì các đài truyền hình đều trực tiếp cuộc thi này nên đã khiến thành phố Nara được cả thế giới chú ý đến. Thị trưởng Nara vô cùng vui vẻ thiết đãi các đội tuyển đã giúp cho cuộc thi này được vẻ vang.
Sau lễ bế mạc chính là chuỗi ngày liên hoan vui chơi thoải mái, tất cả mọi người đều để lại hành lý và nghỉ ngơi tận hưởng cảm giác du lịch. Cũng khó trách, hiếm có lắm mới có một chuyến ngao du đến Nhật Bản thì không thể dễ dàng trở về thế này.
Hề Hề không tham gia cuộc liên hoan đó, cô đến một góc an tĩnh gọi điện thoại về Vân gia báo tin.
Khi nghe được thanh âm của Vân lão phu nhân ở đầu dây bên kia thì Hề Hề nhanh chóng mở miệng: "Bà nội, con đã làm được theo yêu cầu của bà. Con đã khiến Vân gia lần nữa được vang danh trong mắt tất cả mọi người, vậy con.. có thể hủy bỏ hôn ước với Mặc gia không?"
Vân lão phu nhân đã đoán được Hề Hề sẽ nói vậy, bà ôn tồn hỏi: "Con muốn khôi phục ký ức?"
"Vâng." Hề Hề trịnh trọng gật đầu: "Vốn dĩ con còn hơi do dự, nhiều chuyện chưa xác định rõ, nhưng hiện tại không quan trọng nữa. Mặc kệ quá khứ trước đây tốt xấu thế nào, thì đó đều là những ký ức chân thật của con. Cho nên, bà nội, con muốn khôi phục ký ức."
"Khôi phục ký ức là chuyện của con, nhưng hủy bỏ hôn ước với Mặc gia lại không phải chuyện của riêng con. Thân là người thừa kế của Vân gia thì nhất định phải thực hiện ước định này, nếu muốn hủy hôn thì phải do chính Mặc gia đề nghị. Vân gia không thể làm vậy!" Giọng nói Vân lão phu nhân trở nên nghiêm khắc: "Vân Hề, con phải biết năm đó Mặc gia vì Vân gia đã trả giá bao nhiêu mạng người, Vân gia nợ Mặc gia quá nhiều, điều đó không thể thay đổi! Nếu con lại nợ Mặc gia thì chỉ sợ Vân gia chúng ta có táng gia bại sản vẫn không thể trả nổi món nợ này."
Ánh mắt Hề Hề thoáng buồn bã, sao cô lại không hiểu rõ điều này..
Mặc Tử Hân là người đàn ông tốt, nhưng đàn ông tốt trên đời này không thiếu, cô không thể chỉ vì vậy mà lại nhận lời cầu hôn của anh khi hoàn toàn không có tình cảm.
"Trừ phi Mặc gia chủ động lên tiếng hủy hôn, nếu không thì con không được phép nói ra điều này. Những lời này tuyệt đối không được nhắc lại." Vân lão phu nhân kiên quyết nói: "Được rồi, cuộc thi đấu này con đã thể hiện rất tốt. Hiện tại danh tiếng của Vân gia đã được mọi người biết đến lần nữa, tiếp theo chính là trùng kiến Vân gia, đây chính là bước quan trọng nhất. Nếu con muốn chống lại hôn ước giữa Vân gia và Mặc gia thì hãy làm tốt bước này đi."
Nói xong câu này, Vân lão phu nhân liền cúp máy.
Hề Hề nắm chặt điện thoại, gắt gao cắn môi.
Trùng kiến Vân gia, khôi phục từng sản nghiệp của Vân gia.. điều này quả thật quá khó khăn!
Nhưng dù khó đến đâu thì cô vẫn phải đối diện!
Cô không có lựa chọn để trốn tránh, có lẽ Cố Hề Hề trong quá khứ đã phải gánh vác những điều này, vậy thì Vân Hề cô đây sẽ đối mặt.
Sau khi hạ quyết tâm thì cô lập tức đi tìm Doãn Tư Thần.
Tựa như Doãn Tư Thần đã sớm đoán cô sẽ đến tìm anh, nên trước bàn trà đã để sẵn hai ly rượu vang đỏ.
Hề Hề yên lặng ngồi trước mặt anh: "Anh biết tôi sẽ đến?"
Tâm tình Hề Hề càng thêm rối rắm phức tạp, cô cứ vậy mà nhìn thẳng vào mắt Doãn Tư Thần, nhẹ nhàng nói: "Hãy giúp tôi, tôi muốn khôi phục ký ức."
Doãn Tư Thần rũ mắt, cười nhẹ, anh đưa tay nâng ly rượu đỏ trước mặt lên và ngừng lại một chút, ý bảo Hề Hề cùng nâng ly: "Em không hối hận?"
"Không hối hận!" Hề Hề trịnh trọng lắc đầu: "Con gái Vân gia không thể làm người nhu nhược!"
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cụng ly vào ly rượu của Hề Hề: "Quả nhiên đây mới thật sự là em."
Vân Tử Tiêu không phải người nhu nhược, hiển nhiên Cố Hề Hề cũng không phải người nhu nhược!
Cô chỉ cần thời gian để suy xét cẩn thận mọi thứ, chỉ là hơi lâu một chút..
"Dược tề đang trong quá trình nghiên cứu phân tích, có lẽ không lâu nữa sẽ hoàn tất. Đến lúc đó phải nhờ viện nghiên cứu của Vân gia kiểm tra lại thành phần của dược tề lần nữa, sau đó sẽ hóa giải thuật thôi miên đang khống chế em, vậy thì em có thể khôi phục ký ức." Doãn Tư Thần chậm rãi giải thích.
Kỳ thật cả quá trình rất khó khăn gian nan, nhưng Doãn Tư Thần không muốn Hề Hề biết đến điều này, anh chỉ tóm tắt lại và cho cô biết kết quả một cách đơn giản. Mọi sự trả giá hy sinh, anh nguyện ý gánh vác tất cả. Thân là một người đàn ông, nếu không thể bảo vệ vợ của mình thì đó chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với anh.
Hề Hề gật đầu thật mạnh, trong lòng thổn thức tràn ngập chờ mong.
Cô tự hỏi khi đã khôi phục ký ức thì cô sẽ như thế nào, vẫn là một Vân Hề trong ba năm qua, hay là Cố Hề Hề của trước kia? Cố Hề Hề.. cái tên này phảng phất như đã khắc sâu vào tận linh hồn của cô, không thể nào xóa bỏ!
"Mọi việc ở đây đã xong, chuẩn bị đi cùng tôi đến Hokkaido." Doãn Tư Thần tiếp tục nói: "Kỳ nghỉ của em đã kết thúc, đến lúc quay trở lại công việc rồi."
Gương mặt Hề Hề thoáng ửng đỏ, gật đầu đáp: "Tôi đã biết."
Doãn Tư Thần đột nhiên vươn tay đến vuốt vài lọn tóc con đang buông xõa trên trán của Hề Hề, khi ngón tay thon dài chạm đến lỗ tai của Hề Hề thì một bên tai của cô đã đỏ hồng gay gắt.
Khoé mắt hẹp dài liễm diễm hơi loé lên, anh rất muốn bật cười, nhưng lại ngại mình sẽ làm cô sợ, nên đành nén nhịn sự đắc ý này.
Mặc Tử Hân, kiếp này đã định sẵn, tôi chính là người chiến thắng!
"Em nghỉ sớm đi." Doãn Tư Thần không giữ Hề Hề ở lại quá lâu, nhìn khuôn mặt nhỏ thẹn thùng của cô mà đáy lòng anh đã nhảy nhót tưng bừng.
Đoán chừng không bao lâu nữa, rốt cuộc anh có thể thôi nín nhịn mà ăn trọn cô. Trước kia khi cô mang thai thì anh luôn ẩn nhẫn, dù ham muốn nhiều đến đâu đều có chừng mực. Sau khi cô sinh con thì hai người lại gặp phải biến cố xa cách ba năm trời đằng đẵng, thật vất vả gặp lại nhau thì chuột đồng nhỏ lại luôn đề cao cảnh giác với anh, để anh phải chịu đói khổ sở thế này!
Hề Hề cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bớt đi một mối tâm sự thì lại gánh thêm quá nhiều trọng trách, thôi thì đã có thể nhẹ nhàng thoải mái hơn để yên tâm ngủ.
Hề Hề vừa rời khỏi thì Mặc Tử Hân đã tới.
Mặc Tử Hân nhìn thấy hai ly rượu vang trên bàn thì bỗng cười khổ một tiếng, nhìn Doãn Tư Thần đang ngồi đối diện: "Cô ấy đã quyết định?"
Doãn Tư Thần hơi hơi gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam của đối phương.
"Doãn chủ tịch quả là cao tay." Mặc Tử Hân thầm than một tiếng: "Nhưng tôi sẽ không dễ dàng buông tay. Anh không phải không biết, chỉ cần Mặc gia không chủ động hủy hôn thì hôn ước giữa hai nhà Vân Mặc luôn tồn tại."
"Tôi biết." Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên: "Tôi sẵn sàng trả giá tất cả để Mặc lão gia tử chủ động lên tiếng hủy hôn."
"Vậy tôi sẽ chống mắt chờ xem Doãn chủ tịch sẽ trả giá những gì." Đôi mắt màu lam chợt loé lên: "Có phải anh cũng.."
Lời chỉ nói một nửa thì Mặc Tử Hân đã im lặng, trong đôi mắt màu lam thoáng hiện lên sự áy náy khổ sở. Trí óc anh lại tái hiện những cảnh mơ hồ về kiếp trước ở trong giấc mộng kia.. anh có thể không hiểu hay sao?
Kiếp trước, anh đã đoạt lấy Vân Tử Tiêu!
Nhưng chỉ có thể chiếm lấy thân xác, lại không thể có được trái tim của Vân Tử Tiêu..
Còn kiếp này? Số phận cuộc đời này sẽ ra sao?
Mặc Tử Hân trầm ngâm chốc lát rồi đứng lên: "Bá tước Phillips hình như rất quan tâm đến Hề Hề. Doãn chủ tịch nên giải quyết mối họa bên ngoài trước đi."
"Ngủ ngon." Mặc Tử Hân xoay người rời đi, bước đi của anh vẫn trầm ổn, hoàn toàn không vì Doãn Tư Thần đang chiếm ưu thế mà tỏ ra bối rối bị động.
Bởi vì chiến thắng của Vân gia nhị tiểu thư Vân Hề đã tỏa sáng rực rỡ tại Nhật Bản, nên Trung Quốc bắt đầu chú ý đến việc giữ gìn truyền thống lễ nghi văn hóa. Chính quyền Trung Quốc đã gửi lời mời Vân gia trở về đại lục để tái xuất giang hồ.
Vân lão gia có hơi e ngại rụt rè, việc Vân gia trở về là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra, bất quá hiện tại chưa phải thời cơ phù hợp. Chỉ cần cơ hội chín mùi thì Vân gia nhất định không thể từ chối việc cống hiến cho nền văn hóa truyền thừa của quốc gia.
Tuy nhiên, Vân gia chỉ cự tuyệt việc trở lại đại lục để trùng kiến Vân gia, nhưng những sự kiện trọng đại trong lĩnh vực văn hóa dân tộc thì Vân gia vẫn để con cháu các dòng thứ tham gia. Đây là một bước đệm nhỏ để hình ảnh Vân gia xuất hiện lại trong mắt mọi người.
Hình ảnh Hề Hề biểu diễn trà nghệ tại cuộc thi đấu ở thành phố Nara đã được quay lại và truyền đi trên cộng đồng mạng, những người yêu thích trà đạo đã điên cuồng chia sẻ truyền bá khắp nơi trên toàn cầu, có người còn si mê đến mức tải về lưu giữ xem mãi không chán. Thậm chí có không ít trường đại học đã đem đoạn phim này trở thành một điển phạm trong việc giảng dạy về lễ nghi văn hóa.
Sức ảnh hưởng to lớn này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Hề Hề, mọi việc phát triển quá nhanh phảng phất như một con tuấn mã đứt dây cương, không thể khống chế được.
Lúc này Hề Hề đã cáo biệt Mặc Tử Hân và các thành viên trong đội tuyển Trung Quốc, chuẩn bị hành lý để đi cùng Doãn Tư Thần đến Hokkaido. Người ta thì đi chơi du hí, còn cô phải đi lao động làm việc, thật quá khổ đi mà!
Sáng tinh mơ, Hề Hề díp mắt ngáp ngắn ngáp dài rời khỏi khách sạn, cô kéo vali đứng bên đường. Mới bốn giờ sáng lúc đang mơ màng ngủ thì cô nhận được một cú điện thoại kỳ quái, nói là thời gian gấp gáp nên nói cô phải mau chóng xuống lầu chờ.
Vì thế, Hề Hề phải lật đật bò ra khỏi giường đi rửa mặt, chải chuốt qua loa mái tóc rồi búi cao lên cho gọn gàng. Trời buổi sớm rất lạnh nên cô phải mặc thêm một cái áo len dày, dù rất buồn ngủ nhưng giữa cái tiết trời giá rét run bần bật này thì cô đã tỉnh như sáo.
Khỉ thật! Bắt cô dậy sớm như vậy sao còn chưa chịu tới?
Không phải nói là gấp gáp lắm sao?
Cô đã đứng chờ ở ven đường hơn nửa tiếng rồi còn gì!
Hề Hề vén đồng hồ đeo tay ra xem, nói là hẹn cô lúc bốn giờ rưỡi sáng, hiện tại đã là năm giờ mà không thấy người đâu cả?
Đáy lòng Hề Hề tức khắc muốn bùng lửa giận!
Đây là ý gì, mới sáng sớm mà đã chơi cô sao?
Ngay lúc Hề Hề đang nghiến răng nghiến lợi rủa thầm thì một chiếc Hummer lập tức ngừng lại trước mặt cô, đối phương ngồi bên trong là một người có gương mặt tuấn dật nhưng làn da hơi tái nhợt.
"Bá tước Phillips? Sao ngài lại ở đây?" Hề Hề ngẩn người khó hiểu.
Mới sáng sớm tinh mơ, người này không ngủ ở khách sạn mà chạy đến chỗ này làm gì?