Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 59: Về thăm nhà



Cố Hề Hề cầm khăn lông mà oán thầm trong bụng thật lâu, sau đó cũng phải ngoan ngoãn lau tóc cho Doãn Tư Thần. Khi ngón tay cô xuyên qua tóc Doãn Tư Thần, thật nhu thuận ngoài dự đoán. Lần đầu tiên cô phát hiện tóc anh đẹp như vậy.

Vào một khắc ngón tay cô xuyên qua tóc anh, ngón tay thon dài đang gõ bàn phím đột nhiên dừng lại. Mắt hẹp dài trong nháy mắt trở nên thâm thúy.

Cô không hề phát hiện, vẫn tiếp tục lau tóc. Doãn Tư Thần đột nhiên nắm lấy tay Cố Hề Hề, làm cô hơi sửng sốt.

Không phải anh kêu cô lau tóc sao? Làm sao liền..

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Giọng nói Doãn Tư Thần mang theo chút âm trầm, mê hoặc khó diễn tả: "Đừng lộn xộn."

Tôi đâu có lộn xộn. Cố Hề Hề rất muốn nói như thế, nhưng tay đang bị nắm chặt, hơi ấm đối phương không ngừng truyền đến, khiến cô có chút run sợ: "Tôi không có." Cố Hề Hề run rẩy trả lời.

"Lau cho tốt." Doãn Tư Thần lập tức thả tay ra.

Cố Hề Hề ngẩn người, tiếp tục cầm khăn lông lướt qua tóc anh. Doãn Tư Thần nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, che giấu dục vọng trong mắt. Lau tóc xong, Cố Hề Hề cầm khăn lông định xoay người rời đi.

"Ngồi bên cạnh." Doãn Tư Thần cứng rắn nói.

Lúc này Cố Hề Hề rất muốn đánh người. Anh có ý gì đây?

"Ngoan ngoãn ngồi bên cạnh tôi, tiết kiệm thời gian dùm tôi. Nếu công việc ở đây không hoàn thành, tôi cũng không đưa em về được. Em đừng nói em nghĩ lần này mình em trở về đấy chứ?" Doãn Tư Thần nhất định là con giun trong bụng Cố Hề Hề, tiếp tục nói: "Em một mình về, những người thân thích kia có thể không khinh khi em và cả mẹ em sao?"

Lời của Doãn Tư Thần lập tức nhắc nhở Cố Hề Hề.

Không sai! Nếu cô trở về một mình, bà nội nhất định nhìn cô bằng ánh mắt khinh khi. Không chừng chờ cô đi, lại tiếp tục sỉ vả mẹ. Nói vậy, cô nhất định phải về cùng Doãn Tư Thần. Nghĩ đến đây, Cố Hề Hề quả nhiên không dám oán thầm, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn ngón tay anh tung bay trên bàn phím không ngừng gõ liên hồi.

Doãn Tư Thần gõ gì, cô một chữ cũng không hiểu, chỉ chống cằm ngồi cạnh, nhìn anh xử lý công việc. Khi anh chăm chú làm việc, quả thật rất đẹp trai, khó trách những phụ nữ ngoài kia đều si mê anh.

Cố Hề Hề nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính khô khan nhàm chán, bắt đầu ngáp liên tục. Cô không dám ngủ, nhưng mí mắt thật sự không chịu được, nghiêng đầu từ từ, cứ như vậy ngủ gục trên bàn lúc nào không hay.

Doãn Tư Thần làm xong việc quay đầu nhìn lại, liền thấy Cố Hề Hề nằm trên bàn ngủ say. "Vậy cũng ngủ được." Anh khép màn hình máy tính lại, xoay người bồng cô lên, từ từ đặt xuống giường.

Ngón tay Doãn Tư Thần lướt qua môi Cố Hề Hề, vốn muốn lau sạch nước miếng cho cô. Không biết cô nằm mơ thấy gì, thời điểm ngón tay anh lướt qua môi cô, cô vô thức đưa lưỡi hồng ra nhẹ nhàng liếm. Toàn thân Doãn Tư Thần cứng đờ, như bị sét đánh, tròng mắt bỗng nhiên sâu hơn.

Doãn Tư Thần lần này không chút do dự, cúi đầu hôn lên đôi môi kia. Ồ.. tựa như vui vẻ ngọt ngào hơn trong tưởng tượng.

"Ưm.." Cố Hề Hề có dấu hiệu thức tỉnh, Doãn Tư Thần lập tức buông cô ra. Anh ngây ngẩn, không khỏi đưa tay vuốt ve môi mình. Anh thật sự hôn.

Doãn Tư Thần hốt hoảng đứng lên, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn thấy Cố Hề Hề chỉ đổi tư thế nằm rồi tiếp tục ngủ, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Nằm xuống bên cạnh cô, nhìn cô ngủ say như một đứa trẻ, anh lặng lẽ thở dài một tiếng rồi kéo cô ôm vào lòng, dần chìm vào giấc ngủ.

Liên tiếp ba ngày, Cố Hề Hề đều ngoan ngoãn ở trong bệnh viện nghỉ ngơi. Ngày thứ ba, chủ tịch và phu nhân rốt cuộc phải về Hàn quốc. Cô và Doãn Tư Thần cùng đi tiễn, lúc hai người đi bên cạnh nhau thật sự xứng đôi.

Chủ tịch phu nhân ôm Cố Hề Hề một cái trước khi đi, nói với cô: "Nếu tương lai có cơ hội đi Hàn quốc, nhất định phải cho tôi tiếp đón."

"Nhất định rồi, đến lúc đó phu nhân không được chê tôi phiền toái." Cố Hề Hề cười híp mắt nói: "Chủ tịch và phu nhân bảo trọng, chúng tôi đi đây."

Chủ tịch và phu nhân đồng loạt cười lên. Sau khi chủ tịch và phu nhân đi, Cố Hề Hề thở phào nhẹ nhõm. Cô kết hôn cuối cùng cũng hoàn thành được một nhiệm vụ.

Tiểu A đứng sau lưng mở miệng nói: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân, xe đã chuẩn bị xong, có thể trở về thành phố N."

Trở về thành phố N. Đúng rồi, công việc ở đây đã hoàn thành, cần phải về thôi.

Thật kỳ quái, tại sao trụ sở chính của Tập đoàn Doãn thị ở thành phố S mà biệt thự chính của Doãn gia ở thành phố N? Mặc dù Doãn Tư Thần có một lần giải thích mập mờ, nhưng Cố Hề Hề cảm thấy chuyện này có nguyên nhân sâu xa hơn, chẳng qua là anh không nói thôi.

Kệ, cô biết cũng không có tác dụng gì. Dù sao cô đối với Doãn gia mà nói, chỉ là một nàng dâu tạm thời, một người vợ hợp đồng của Doãn Tư Thần. Sớm muộn cũng phải ra đi, biết cặn kẽ cũng không để làm gì.

Doãn Tư Thần dẫn Cố Hề Hề chuẩn bị ngồi lên xe rời đi. Đến dưới lầu, liền thấy Mộc Nhược Na xách túi lớn túi nhỏ đứng bên đường.

"A, Doãn tổng, đúng lúc quá, xem như nể tình tôi từng chăm sóc vợ anh, mang đồ dùm tôi một đoạn đường thôi." Mộc Nhược Na cười hì hì nói: "Nhiều đồ như thế, xe tôi không để hết."

Cố Hề Hề há miệng thật to. Trời ạ, cô ta là muốn dọn nhà hay chạy nạn à?

Mộc Nhược Na mang theo mười mấy vali, còn có mấy thùng carton cực lớn. Trời ạ, cô ta rốt cuộc mua gì?

Doãn Tư Thần im lặng lắc đầu, nói Tiểu A: "Giúp Mộc tổng."

"Dạ, tổng giám đốc." Tiểu A lập tức thi hành lệnh của Doãn Tư Thần.

Mộc Nhược Na cười hì hì bu lại, ôm cánh tay Cố Hề Hề nói: "Hai người đi xe limo về, tôi có thể đi chung không? Tôi không quen lái xe đường dài, xa như vậy, mệt mỏi như vậy."

Cố Hề Hề cười nói: "Được, trên đường có người bầu bạn cũng vui."

"Vẫn là cô có nghĩa khí." Mộc Nhược Na cười hì hì kéo Cố Hề Hề lên xe.

Doãn Tư Thần lắc đầu cũng theo lên xe. Tuy nhiên, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na ở quầy bar tán gẫu, Doãn Tư Thần đi vào phòng nghỉ.

"Đúng rồi, Nhược Na, tại sao trụ sở chính của Tập đoàn Doãn thị ở thành phố S, mà biệt thự nhà chính lại ở thành phố N?" Cố Hề Hề thật sự không nhịn được hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi Mộc Nhược Na: "Cô không cảm thấy rất lạ sao?"

Nụ cười trên mặt Mộc Nhược Na thần bí đáp lại bằng câu hỏi: "Cô cũng không biết?"

Cố Hề Hề mờ mịt lắc đầu. Mộc Nhược Na vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng lại nói: "Được rồi, chuyện này cô không biết tốt hơn. Dù sao hiện tại cô đã kết hôn với Doãn Tư Thần, cũng đã có con, cô chỉ cần sống những ngày hạnh phúc. Chuyện trước kia không biết cũng được."

Chuyện trước kia? Chẳng lẽ toàn bộ Doãn gia dời đến thành phố N có liên quan đến chuyện gì trong quá khứ?

"Rốt cuộc là vì sao?" Lòng hiếu kỳ của Cố Hề Hề bị dao động: "Hay là cô cũng không biết?"

"Chiêu khích tướng này đối với tôi vô dụng." Mộc Nhược Na liếc Cố Hề Hề nói: "Mặc dù chúng ta quen biết không lâu, nhưng cô cũng là người không tệ. Cho nên tôi khuyên một câu, không nên hỏi. Đến lúc thích hợp tự nhiên sẽ biết. Chỉ cần nhớ cô là Doãn thiếu phu nhân, đường đường chính chính gả vào Doãn gia. A, tôi đột nhiên nhớ đến tôi nên cướp bao lì xì, thôi không nói với cô nữa."

Mộc Nhược Na không đợi Cố Hề Hề đặt câu hỏi đã xoay người cầm điện thoại đi cướp bao lì xì. Trong lòng Cố Hề Hề thoáng chút nghi ngờ, chẳng lẽ Doãn gia thật sự cất giấu không ít bí mật?

Sau khi về đến nhà, Doãn Tư Thần dẫn Cố Hề Hề đến biệt thự chính ăn một bữa cơm, báo cáo tình hình ở thành phố S cho Doãn lão phu nhân, thuận tiện chào hỏi chuẩn bị trở về quê nhà Cố Hề Hề. Doãn lão phu nhân sai người chuẩn bị quà, để Cố Hề Hề mang về quê.

Đây là lần đầu trở về từ khi kết hôn, quà phải long trọng. Người Doãn gia đều biết tính cách thân thích của Cố Hề Hề, nên tuyệt đối không để cô bị ủy khuất, quà lần này rất phong phú.

Đoàn xe còn chưa đến thôn, mọi người trong thôn đã ra xem náo nhiệt. Bà Cố đứng thẳng người, dáng vẻ giống như có con gái làm quý phi nương nương mang theo danh dự trở về vậy. Nghe các thôn dân tâng bốc, bà nội Cố ngẩng mặt hãnh diện.

Đột nhiên, ánh mắt bà nhìn mẹ Cố đằng xa, trong lòng bất mãn nói: "Con gái cô về, vẻ mặt cô đưa đám cho ai coi? Có phải định chờ để tố tôi? Tôi nói cho cô biết, hôm nay là ngày rất quan trọng, cô nhất định phải bỏ bộ mặt đó đi."

"Mẹ.." Mẹ Cố ủy khuất. Hôm nay là ngày con gái trở về, nhưng ngay cả quyền trò chuyện cùng con gái cũng không có.

"Lời tôi nói, cô nhớ hết chưa?" Bà Cố trợn mắt nhìn mẹ Cố, ánh mắt uy hiếp.

"Dạ nhớ.." Mẹ Cố lạnh lẽo trong lòng, rũ mắt xuống.

Nhìn mẹ Cố dáng vẻ ngoan ngoãn, bà Cố hừ lạnh một tiếng rồi mới bỏ qua.

"Đến rồi đến rồi." Xa xa có người gọi to lên: "Thật là khí phái! Thật là nhiều xe!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.