Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 61: Mẹ Cố chủ động đòi tiền



"Hề Hề, con.. con còn bao nhiêu tiền?" Mẹ Cố nói xong, đã cảm thấy hổ thẹn, chôn mặt mình trong lòng bàn tay. Đây chính là nhiệm vụ hôm nay bà Cố giao cho bà.

Đòi tiền của Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề ngẩn người. Từ trước đến giờ đều là cô chủ động đưa tiền cho mẹ, cho đến nay mẹ chưa từng chủ động mở miệng xin tiền cô.

Cuộc sống chật vật đi nữa, mẹ luôn chống đỡ một mình, chưa từng mở miệng than thở với cô. Hôm nay tại sao mẹ đột nhiên xin tiền cô?

"Mẹ, có phải mẹ thiếu tiền không? Trong tay con còn có năm mươi ngàn, mẹ xem." Cố Hề Hề lấy cái thẻ từ trong túi ra, đưa cho mẹ: "Đây là tiền tháng này. Mẹ muốn ăn gì mặc gì cứ mua. Không đủ thì.."

"Hề Hề, bà nội con mua nhà còn thiếu hai trăm ngàn." Mẹ Cố khẽ cắn răng, rốt cuộc nói một hơi: "Con xem con có thể đưa thêm hai trăm ngàn không? Bà nội con hứa với mẹ, chỉ cần có hai trăm ngàn mua nhà ở thị trấn, sẽ không để ý chuyện ba mẹ nữa."

"Mẹ." Cố Hề Hề lập tức đứng lên: "Nhà này là ai đứng tên?"

Không biết tại sao, Cố Hề Hề có dự cảm xấu. Tiền này là Doãn gia cho, mặc dù không nói cho mẹ cô, nhưng người sáng suốt đều biết đây là con rể biếu cha mẹ vợ.

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Tiền này dù có đưa cho ai trong nhà này, thì cũng thuộc về mẹ Cố. Nhưng ở Cố gia này, rất khó nói trước.

"Bà nội con.." Mẹ Cố thấp giọng nói: "Bà nội con nói, nhà này chỉ ở tạm thời, tương lai sẽ cho ba mẹ."

Cố Hề Hề vỗ trán, cô cũng biết. Loại người như bà nội, tuyệt đối sẽ không cho ba hoặc mẹ đứng tên. Bà nội thiên vị như thế, e là nhà này không thể thuộc về ba mẹ.

Không trách hôm nay chú thím ân cần như vậy, thì ra là có chủ ý này.

Tổng cộng bốn trăm ngàn, một căn nhà đầy đủ chỉ có ba trăm ngàn. Cộng thêm một trăm ngàn sửa sang, tuyệt đối khang trang. Bà nội thật biết tính toán. Dễ dàng lấy bốn trăm ngàn từ tay mình, chuyển lại cho chú thím.

"Mẹ, lần trước không phải con nói với mẹ rồi sao, cầm tiền trước đi mà?" Cố Hề Hề đột nhiên nghĩ đến: "Có phải mẹ không lấy?"

Sắc mặt mẹ Cố có chút khó coi: "Mẹ còn chưa đụng đến, tiền đã bị bà nội con lấy."

Cố Hề Hề cảm thấy thật muốn hộc máu vì tức giận. "Tiền lần trước con cho mẹ đâu?" Cô vội hỏi: "Con cho riêng mẹ đó."

Khoản tiền đó là tiền tiêu vặt Doãn lão phu nhân cho Cố Hề Hề, cô đưa mẹ toàn bộ. Mặc dù chỉ có mấy chục ngàn, nhưng có thể tạm ứng cho mẹ tiêu xài.

"Ba con.." Mẹ Cố có chút khó xử nói: "Ba con nói vì con kết hôn, để hôn sự của con được thuận lợi, nhưng mà chú thím con không cho nhà chúng ta mượn tiền, cho nên ba con đem tiền đi coi đồ cưới, chuẩn bị cho con."

Nghe mẹ Cố nói, Cố Hề Hề trong nháy mắt ngây người như phỗng. Cố gia quá khi dễ người.

Cố Hề Hề cảm thấy đau đầu, cố kiềm nén tức giận. Mẹ Cố thấy sắc mặt cô thay đổi, nhất thời sợ hãi, không ngừng vỗ lưng cho cô: "Hề Hề, con đừng dọa mẹ. Hề Hề, con sao rồi?"

Thấy mẹ lo lắng gấp gáp đến chảy nước mắt, lúc này Cố Hề Hề mới thở dài, ném tức giận trong lòng đi. Cô thật sự bị cái nhà này làm tức đến chết.

"Mẹ, nhà chúng ta còn thiếu bao nhiêu tiền?" Cố Hề Hề biết có lẽ cô không đợi được đứa bé này ra đời, cô phải tranh thủ thời gian để mang mẹ rời khỏi nơi địa ngục này.

"Còn chưa đến hai trăm ngàn." Mẹ Cố do dự một lát nói: "Thím con nói năm nay không kiếm được nhiều, mẹ và ba con cũng không kiếm được nhiêu tiền."

"Mẹ, con nghĩ cách đưa mẹ hai trăm ngàn trả sạch nợ, mẹ cùng con đi thành phố sống được không?" Cố Hề Hề đầy mong mỏi nhìn mẹ. Cô cực khổ đi nữa cũng không sợ, chỉ không yên tâm mẹ ở nhà bị người ta khi dễ như vậy.

"Sao được? Bà nội con lớn tuổi rồi, mẹ phải ở nhà giặt quần áo nấu cơm chăm sóc bà. Hề Hề, mẹ không có khả năng sinh con, là mẹ có lỗi với Cố gia, mẹ không oán hận gì. Chỉ cần con có thể hạnh phúc, mẹ không có tiếc nuối." Mẹ Cố kiên quyết cự tuyệt: "Nhưng, mẹ sẽ không rời khỏi Cố gia. Hề Hề, mẹ gả vào Cố gia, sống là người của Cố gia, chết là ma của Cố gia."

Nghe mẹ trả lời, Cố Hề Hè thiếu chút nữa cảm thấy tức chết vì uất ức thay cho mẹ.

"Mẹ!" Cố Hề Hề chỉ có thể gọi một tiếng, cô không biết còn có thể nói gì. Cũng bởi mẹ hiền lành mềm yếu, mới khiến bà nội được voi đòi tiên, khi dễ hơn hai mươi năm nay.

Nhìn lại thím từ khi vào Cố gia, mười ngón tay không dính nước. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ làm.

Ngay cả ba năm đó thiếu tiền chữa bệnh, thím tuyên bố là phải chi trả hết bốn trăm ngàn, trong đó có hai trăm ngàn là tiền thừa kế. Tự chi trả trước nên chẳng khác gì mẹ thiếu nợ thím hai trăm ngàn, vì vậy buộc mẹ viết giấy nợ.

Sau đó chú thím dùng tờ giấy đó buộc ba mẹ làm việc nhiều năm cho bọn họ. Hàng năm chỉ cho ba mẹ chút tiền lương. Học phí đại học của cô là tự cô kiếm. Cô đối với cái nhà này, thật không còn gì để nói..

"Hề Hề, nhiều năm nay thật không phải với con, là mẹ không tốt, mẹ không có bản lĩnh." Thanh âm mẹ Cố rất thấp: "Nhưng không có cách khác, mẹ là con dâu Cố gia, dù cực khổ mệt mỏi đi nữa, mẹ cũng phải chống đỡ."

"Mẹ!" Cố Hề Hề lập tức ôm lấy mẹ. Đã nhiều năm, mỗi lần nói phải dẫn mẹ đi, mẹ đều nói như thế.

"Mẹ, mẹ không cần đồng ý liền, chờ con mua nhà riêng, rồi cùng con đi thành phố được không?" Cố Hề Hề ôm mẹ, nũng nịu: "Còn nữa, chờ đứa bé trong bụng con ra đời, mẹ sẽ thành bà ngoại. Mẹ không muốn cùng con đi thành phố chăm sóc cháu ngoại sao?"

Không được, dù thế nào cũng phải dẫn mẹ rời khỏi Cố gia. Tuyệt đối không thể để mẹ tiếp tục làm trâu làm ngựa ở nơi này.

Mẹ Cố thở dài, nói: "Hề Hề, mẹ hiểu ý con. Ý tốt của con mẹ nhận, nhưng mẹ không thể đi cùng con, ba con và bà nội con sẽ thế nào? Nhiều năm qua đều là mẹ chăm sóc họ, nếu mẹ đi, ai nấu cơm giặt giũ cho họ?"

"Mẹ.. chúng ta có thể dẫn ba theo. Bà nội còn có chú thím chăm sóc. Không phải thím luôn nói muốn lo cho nội sao? Báo cho thím trước là được, mẹ đã chăm sóc hơn hai mươi năm, cũng nên cho thím chăm sóc." Cố Hề Hề tiếp tục nũng nịu: "Mẹ, đời này con cũng chỉ có một đứa con, mẹ là bà ngoại, chẳng lẽ không quan tâm cháu?"

"Doãn gia có tiền, sao không có người chăm sóc đứa bé cho con?" Mẹ Cố vẫn do dự.

"Mẹ, Doãn gia có tiền là một chuyện, nhưng người khác chăm sóc không có lòng như bà ngoại mà." Cố Hề Hề không nổi giận, cố gắng kiên nhẫn mềm mại nói: "Mẹ, con cũng không có kinh nghiệm, mẹ bảo con làm sao tự chăm sóc bản thân. Mẹ đồng ý với con đi, cùng con đi thành phố."

"Được được được, con bé này, thật sợ con. Vậy đi, cho mẹ chút thời gian thương lượng với ba con được không?" Mẹ Cố thật ra cũng không yên tâm về Cố Hề Hề, một bên là chồng và mẹ chồng, một bên là con gái vừa mới kết hôn, bà đều lo lắng hai bên.

Cố Hề Hề nhận được câu trả lời, trong lòng cuối cùng cũng an định được một chút.

Hai trăm ngàn, số tiền này cũng không phải số nhỏ! Mặc dù hàng tháng Doãn gia đều cho cô tiền tiêu vặt, nhưng cô đều đưa cho mẹ, sao còn tiền trả cho thím.

Cố Hề Hề suy nghĩ một lát, hiện tại người duy nhất có thể giúp cô cũng chỉ có Doãn Tư Thần. Nhưng, anh sẽ cho cô mượn khoản tiền này sao?

Mỗi tháng tiền tiêu vặt của cô là năm mươi ngàn, cô cần bốn tháng mới góp đủ. Nhưng bây giờ..

Không được, cô phải giải quyết món nợ của ba mẹ. Bất kể tương lai không ở lại Cố gia, ít ra ba mẹ không cần làm việc cho chú thím, cầm tiền lương bèo bọt còn bị chửi vong ân bội nghĩa.

Cố Hề Hề vỗ vỗ tay mẹ, mở cửa phòng ra, vừa ngước mắt liền thấy Tiểu A đứng cách đó không xa, đang tùy thời cung kính chờ gọi.

"Thiếu phu nhân, cô có gì sai bảo?" Tiểu A lễ phép hỏi.

"Tiểu A.. Tôi hỏi anh chuyện này.." Cố Hề Hề cắn môi nói: "Anh xem, có chuyện này.. không biết có thích hợp nói với anh.."

"Thiếu phu nhân, cô đừng nói vậy. Tổng giám đốc đã căn dặn, bất kể thiếu phu nhân cần gì, cứ yêu cầu là được." Ánh mắt Tiểu A sắc bén lướt qua mẹ Cố, thấp giọng hỏi: "Thiếu phu nhân cần gì?"

Cố Hề Hề cắn môi, bất an hỏi: "Anh có thể.. cho tôi mượn tiền không?"

Mượn tiền? Mặc dù Tiểu A theo Doãn Tư Thần đã lâu, từng thấy sóng to gió lớn, nhưng vẫn bị lời nói của Cố Hề Hề dọa ba giây mới hoàn hồn lại.

"Thiếu phu nhân, cô thiếu tiền sao?" Tiểu A hơi sợ nhìn Cố Hề Hề: "Cô cần bao nhiêu tiền?"

"Hai trăm ngàn." Cố Hề Hề cảm thấy thật mất mặt, cô lại mở miệng mượn tiền thư ký Doãn Tư Thần. Thân là thiếu phu nhân Tập đoàn Doãn thị, ngay cả hai trăm ngàn cũng không có, đúng là mất mặt thật.

Ánh mắt Tiểu A nhất thời mờ mịt. Hai trăm ngàn cũng mượn sao?

"Có phải hơi nhiều không? Thật ra thì một trăm năm mươi ngàn cũng được." Cố Hề Hề thấy Tiểu A sửng sốt rất lâu, cho là mình mượn quá nhiều tiền, vội vàng nói: "Trong tay tôi có năm mươi ngàn tiền tiêu vặt, cộng lại cũng vừa đủ.."

"Thiếu phu nhân, cô cần tiền sao không nói với tổng giám đốc?" Tiểu A cảm thấy chuyện này có vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.