Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 88: Lâm Tiểu Nhã bị ung thư



Cố Hề Hề gật đầu, ngồi xuống sofa cầm thiệp mở ra xem. Nhìn tấm thiệp bên ngoài cũng không đặc biệt, nhưng khi vừa xem bên trong thì cô rất kinh ngạc. Đây không phải thiệp mời mà ảnh chụp CT của bệnh viện. Cố Hề Hề không học y nên thực ra cô cũng không hiểu rõ tấm ảnh này biểu đạt cho điều gì.

Ánh mắt Cố Hề Hề nhìn lên phần tên ghi phía trên, cái tên đã thành một điều cấm kỵ trong lòng cô, chỉ cần nhớ thoáng qua thì cô đã thấy tim mình co giật vô cùng đau đớn!

Lâm Tiểu Nhã?

Tại sao là cô ta?

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Nếu đã vạch mặt rõ ràng, tại sao giờ lại xuất hiện? Tại sao cứ như âm hồn không tan mà quấn lấy cô?

Cố Hề Hề vừa nhìn thấy cái tên này thì trong lòng dâng lên sự luống cuống khó chịu, tiện tay vứt hình CT sang một bên, không muốn để ý đến nữa. Nhưng cô không để ý đến Lâm Tiểu Nhã, cũng không có nghĩa Lâm Tiểu Nhã không để ý đến cô!

Cố Hề Hề chưa về phòng nghỉ thì điện thoại đã vang lên. Cô thấy một dãy số lạ, nhấn phím trả lời: "Alo.."

"Hề Hề, tôi là Tiểu Nhã, tôi có thể gặp cậu không?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Tiểu Nhã. Không hung hăng phách lối như lần trước, lần này giọng của Lâm Tiểu Nhã trầm thấp hơn rất nhiều.

"Tôi không có ở nhà!" Cố Hề Hề lạnh lùng trả lời lại.

Đối với người phụ nữ này, Cố Hề Hề đã rất chân thành, nhưng không ngờ người bạn mà cô thật lòng, lại phản bội cô như vậy. Ai nói chỉ có tình yêu mới làm tổn thương con người? Tình bạn cũng có thể làm cho lòng mình hóa tro tàn!

Cố Hề Hề định tắt điện thoại, tiếng của Lâm Tiểu Nhã vội vàng vang lên trong điện thoại: "Tôi thấy cậu đã về nhà rồi, Hề Hề, cậu nghe tôi nói trước đã. Tôi gửi CT cho cậu, cậu xem chưa? Tôi không sống được bao lâu nữa, Hề Hề, tôi sắp chết rồi! Trước khi tôi chết, chỉ muốn gặp cậu một lần! Tôi không có ý gì, chỉ muốn gặp cậu thôi! Dù sao chúng ta cũng lớn lên bên nhau, có vô số kỷ niệm đẹp đẽ, thật sự cậu có thể giả vờ không có chuyện gì sao? Cậu có thể, nhưng tôi thì không!"

Ngón tay của Cố Hề Hề run lẩy bẩy.

Lâm Tiểu Nhã nói gì vậy? Cô ta lại muốn lừa mình sao?

"Tôi không có lừa cậu, tôi thật sự không sống được bao lâu nữa, đó là hình CT của tôi, trong đó có khối u, bác sĩ nói dù tôi có cắt bỏ thì cũng trở thành người thực vật!" Lâm Tiểu Nhã sụt sịt, dường như đang khóc: "Thời gian của tôi không còn nhiều, đời này tôi đã làm nhiều chuyện sai, nhưng tôi không hề hối hận. Hối hận duy nhất của tôi là đã làm tổn thương cậu, Hề Hề, tôi chỉ muốn gặp cậu một lần thôi, tôi thật sự không có ý khác đâu!"

U não?

Hai chữ này nổ tung trong đầu của Cố Hề Hề! Sao lại bị u não?

"Cô đang ở đâu?" Cố Hề Hề lấy lại bình tĩnh, nhưng không che giấu được sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Lâm Tiểu Nhã nói thật khẽ: "Tôi đang ở nhà hàng Michelin cách nhà cậu không xa, tôi ở đây đợi cậu!"

Tắt điện thoại, Cố Hề Hề ngẩn ra tại chỗ.

Lâm Tiểu Nhã.. bị u não? Đang yên đang lành sao lại bị u não?

Cố Hề Hề hít một hơi, một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần, không kịp thay quần áo đã cầm lấy túi xách xoay người đi ra ngoài.

Ngượi trợ lý bên cạnh lập tức hỏi: "Thiếu phu nhân, cô đi.."

"Tôi cần ra ngoài một lát!" Cố Hề Hề nói thật: "Tôi đến nhà hàng Michelin gần đây, Lâm Tiểu Nhã hẹn tôi có việc, mọi người không cần đi theo, nếu có gì tôi sẽ gọi điện!"

Bọn họ ngẩn ngơ nhìn nhau suy nghĩ!

"Không sao đâu, nếu nửa tiếng sau tôi còn chưa về thì mọi người có thể đi tìm tôi!" Cố Hề Hề biết bọn họ đang lo lắng điều gì, nói tiếp: "Được rồi, đừng ngớ ra nữa, có việc gì thì cứ làm đi!"

Cố Hề Hề đổi giày rồi nhanh chóng đến nhà hàng Michelin.

Tại nhà hàng, Lâm Tiểu Nhã vốn là người mẫu của Milan, nên cô ta thật sự rất nổi bật, hoàn toàn dễ dàng nhận ra cô ta trong đám đông. Giây phút Cố Hề Hề nhìn thấy Lâm Tiểu Nhã, cô thật sự cảm thấy cảm xúc hỗn loạn.

Thấy Cố Hề Hề đến, ánh mắt của Lâm Tiểu Nhã rơi xuống phần bụng của Cố Hề Hề. Biểu cảm của cô ta phức tạp không thể nói thành lời.

Cố Hề Hề ổn định tinh thần lại, lúc này mới đi đến ngồi xuống trước mặt Lâm Tiểu Nhã: "Cô tìm tôi có việc gì sao?"

Lâm Tiểu Nhã cười khổ: "Hề Hề, sao cậu lại dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với tôi? Cậu của trước kia không phải như thế!"

Cố Hề Hề ngước mắt nhìn, cô của trước kia không phải bị Lâm Tiểu Nhã tự tay giết chết rồi sao?

Bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Hề Hề dọa đến mức có chút không tự nhiên, Lâm Tiểu Nhã liền chuyển đề tài: "Cậu có muốn uống chút gì không?"

"Không cần, tôi không uống những thứ nước tạp nham ở bên ngoài!" Cố Hề Hề đi thẳng vào vấn đề: "Cô gọi tôi ra đây có chuyện gì? Không phải muốn ôn chuyện cũ với tôi chứ? Quá khứ của chúng ta đã qua rồi, cũng có thể xem là vào đêm hôm đó đã biến mất hết tất cả rồi!"

Lâm Tiểu Nhã lập tức tạo ra nét mặt đau khổ: "Hề Hề, tôi biết cậu hận tôi, nhưng tôi.. Hề Hề, cậu nghe tôi giải thích đi, thật sự đêm hôm đó tôi uống nhiều đến mức thần trí cũng mơ màng! Tôi không cố ý.."

"Lâm Tiểu Nhã! Lần trước chính miệng cô thừa nhận, tôi chỉ là một món quà!" Cố Hề Hề nhìn cô ta bằng ánh mắt mỉa mai: "Tôi cũng chưa có già đãng trí, tôi còn nhớ rõ từng câu nói của cô!"

Nét mặt của Lâm Tiểu Nhã lập tức cứng đờ! Cuối cùng cô ta đã nhận ra Cố Hề Hề đang ngồi trước mặt thật sự không còn là Cố Hề Hề trước kia nữa rồi!

Cố Hề Hề rũ mắt xuống, cũng không nhìn Lâm Tiểu Nhã, giọng nói mạnh mẽ: "Không ai có thể cứ ngu muội hết lần đến lần khác bị cô lừa gạt đùa giỡn, rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy?"

Nghe xong câu này thì Lâm Tiểu Nhã đập bàn khóc rống lên. Cố Hề Hề sửng sờ! Lâm Tiểu Nhã trước kia rất kiên cường, vô cùng quan tâm đến hình tượng bản thân, cũng không bao giờ gào khóc như vậy ở nơi công cộng.

Lẽ nào..

Cố Hề Hề nhìn thấy ánh mắt của mọi người, mặt cũng nóng lên.. Cô ta không ngại mất mặt, mình cũng sợ mất mặt chứ!

"Được rồi, cô gọi tôi ra đây là khóc cho tôi xem sao? Tôi cũng không phải là đàn ông, không dỗ dành được gì cho cô đâu!" Cố Hề Hề nói thẳng với Lâm Tiểu Nhã đang gào khóc: "Nếu cô muốn khóc cho đủ, vậy thì cứ từ từ mà khóc, khóc xong rồi nói tiếp!"

Tiếng khóc của Lâm Tiểu Nhã liền im bặt! Không dễ gì mới hẹn được Cố Hề Hề ra, đương nhiên cô ta không thể để cô rời khỏi dễ dàng như vậy.

Lâm Tiểu Nhã lấy hồ sơ bệnh án trong túi xách ra: "Hề Hề, cậu có thể cho rằng lần này tôi cố ý lấy bệnh tình ra để lấy sự đồng cảm của cậu.. Cậu xem đi, tôi không lừa cậu, tôi thật sự.."

Lâm Tiểu Nhã nói đến đây, lập tức chuyển mắt đi nơi khác. Vẻ mặt cô ta cố nén xúc động nhưng vẫn không kiềm được mà nước mắt cứ cuộn trào ra.

Ánh mắt Cố Hề Hề nhìn cô ta cũng không còn chút cảm xúc gì!

Cố Hề Hề cầm hồ sơ bệnh án mở ra xem, ánh mắt dừng lại ở dòng chẩn đoán cuối cùng: U não, đề nghị nhanh chóng phẫu thuật.

Thật sự là u não? Lần này cô ta không lừa mình?

Cố Hề Hề nhìn chằm chằm hồ sơ bệnh án trong tay, đầu óc cũng xoay vòng. Bệnh viện này là một trong những bệnh viện hàng đầu của thành phố N, chẩn đoán bệnh không thể nào sai! Nói như vậy thì Lâm Tiểu Nhã thật sự bị u não sao?

Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt Lâm Tiểu Nhã, không thể nào tin được bên trong đầu cô ta lại có khối u chết người. Mặc dù cô ta phản bội và tổn thương cô, nhưng trơ mắt nhìn một người dần dần biến mất khỏi cuộc đời, trong lòng Cố Hề Hề cũng có chút đau buồn!

Quả thật cô không thể nào cứng rắn vô tình được!

"Hề Hề, thật xin lỗi!" Lâm Tiểu Nhã nhìn nét mặt Cố Hề Hề thì biết có hy vọng rồi, vội vàng nói: "Đây là lời tôi vẫn luôn muốn nói, nhưng tôi biết tôi không có tư cách nói với cậu những câu như vậy! Lần trước sau khi rời khỏi, tôi cảm thấy đầu vô cùng đau, vì thế đến bệnh viện kiểm tra, không ngờ.. Có lẽ đây ông trời trừng phạt tôi! Tôi phản bội lại tình cảm của chúng ta, tôi đáng phải chịu hình phạt này!"

Có lẽ lần này lời đối phương nói vô cùng chân thành nên từ đáy lòng Cố Hề Hề cũng không thể lạnh lùng cay nghiệt nữa. Khi Lâm Tiểu Nhã nói những lời này, sự lạnh lùng trên gương mặt của Cố Hề Hề cũng tan đi vài phần.

"Hề Hề, cậu nhớ lúc còn nhỏ không? Khi chúng ta vừa quen nhau, cậu hay bị bà nội đánh, nếu không phải vì chê quần áo của cậu bẩn, thì cũng trách cơm cậu làm ăn không ngon. Mỗi lần vậy trên người cậu đều bầmtím!" Lâm Tiểu Nhã nhân cơ hội nhắc chuyện cũ để kéo gần khoảng cách của hai người: "Hề Hề, cậu biết không? Mấy ngày nay tôi luôn tự nhìn lại bản thân, đã nhận ra tôi sai rồi, tôi đã vứt bỏ đi một tình cảm thuần khiết nhất trên đời này của cậu, để theo đuổi một tình yêu không thuộc về tôi. Nhưng tất cả đều đã qua rồi!"

Cố Hề Hề đặt hồ sơ bệnh án xuống, không biết nên nói gì, nên chỉ im lặng.

"Hề Hề, tôi biết bây giờ nói những lời này thì cũng quá muộn rồi. Cậu hận tôi, tôi không trách, tôi hiểu hết tất cả. Tôi không dám yêu cầu cậu tha thứ, tôi chỉ hy vọng cậu sống tốt!" Lâm Tiểu Nhã lấy một hồ sơ khác trong túi xách ra: "Có lẽ tôi cũng không thể sống đến lúc cậu sinh đứa bé ra, cho nên tôi đem tất cả số tiền kiếm được ở Milan đều ở trong đây, số tiền này cho đứa bé xem như là quà ra mắt đi!"

Cố Hề Hề ngước mắt nhìn Lâm Tiểu Nhã.

"Hề Hề, cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự hối hận rồi! Số tiền này không nhiều nhưng là tấm lòng của tôi!" Lâm Tiểu Nhã nắm lấy tay Cố Hề Hề, đôi môi run rẩy nói: "Tôi không ngờ cậu lại chịu gặp tôi, tôi cho rằng.. hôm nay sẽ không thể gặp được cậu, phần hồ sơ này tôi đưa cho luật sư, chờ sau khi tôi mất đi sẽ giao cho cậu. Nhưng, ông trời cũng còn rất tốt, có thể cho tôi gặp cậu lần cuối trước khi chết, tôi đã rất mãn nguyện rồi!"

Nghe Lâm Tiểu Nhã nói, rốt cuộc Cố Hề Hề cũng không thể thờ ơ và dửng dưng được nữa! Cố Hề Hề nhắm hai mắt lại trầm tư.

Mọi người đều nói người ta khi đứng trước những giây phút cuối cùng trong đời, đều nói lời thật lòng và thiện lương. Có lẽ Lâm Tiểu Nhã cũng là một trong những hoàn cảnh đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.