Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 136: Trống rỗng



Suốt buổi tối hôm nay, quá nửa thời gian là Phùng Dịch Phong ngồi trên xe, chạy tới chạy lui thế này làm anh vô cùng mệt mỏi, tắm rửa xong rồi leo thẳng lên giường.

Anh cẩn thận dè dặt ôm cô vào lòng, trái tim dường như cũng lập tức bĩnh tĩnh lại, cảm giác buồn ngủ dâng lên, trước khi nhắm mắt lại, anh vẫn cúi đầu hôn lên tóc cô, lầm bầm nói:

“Sorry...”

Không biết có phải là ảo giác của chính cô không nữa, mãi đến khi trên đầu truyền đến tiếng hít thở đều đều, Hiểu Nhi mới mở mắt ra lần nữa, không hiểu sao lại hơi hoảng hốt.

Không biết có phải là do ban ngày đã ngủ quá nhiều hay không, thật đáng buồn là, Hiểu Nhi mất ngủ suốt đêm!

Ngày hôm sau, lúc Phùng Dịch Phong mở mắt ra, trong lòng đang ôm một cái gối, phần giường còn lại đã trống không rồi!

Anh vươn vai, quăng gối sang một bên, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, giống như lần đầu tiên vậy, cô cũng đi trước anh!

Đứng dậy, Phùng Dịch Phong mới phát hiện mặt trời đã lên cao, gần chín giờ rồi!

Chẳng trách!

Anh rất hiếm khi ngủ mê mệt đến như thế này, xem ra hôm qua chạy tới chạy lui và xông hương có tác dụng tốt! Không nghĩ nhiều, tắm rửa xong anh cũng đi làm.

Liên tiếp hai ngày sau, Phùng Dịch Phong rất bận, Hiểu Nhi cũng cứ đi sớm về trễ, hai người rất ít khi chạm mặt nhau, càng miễn bàn đến việc nói chuyện.Chớp mắt đã đến cuối tháng, nhìn tiền lương của mình, Hiểu Nhi buồn bực muốn chết, lại bị trừ hết ba ngày chuyên cần, tháng này đúng là thu không đủ chi rồi.

Tính sơ sơ một lát, cô cũng hít thở nặng nhọc: Thiếu ít nhất là chín mươi triệu!

Vừa nhớ lại, Hiểu Nhi lại tức đến thở hồng hộc: Đều là do tên đáng ghét kia, ăn một bữa cơm, lừa gần ba chục triệu của cô!

Cứ như vậy mãi là không được, chưa đến hai tháng có khi cô đã bị ép đến mức đi vay nặng lãi luôn rồi. Nhớ đến người ba đang nằm trên giường bệnh, tim cô lại đau âm ỉ từng cơn.

Mở messenger lên, cô gửi tin nhắn sang cho Quách Tiếu Như, hai người nói vài chuyện phiếm, Hiểu Nhi cũng nói ra mục đích chính của mình.

[Sổ tay thiết kế lần trước, cậu còn tiếc nuối đúng không! Biết cậu thích, có cơ hội sẽ giúp cậu để ý! Ok, nếu như có việc làm thêm ngắn hạn lương cao nhất định sẽ nói cho cậu!]

[Cảm ơn!]

Có lẽ là trời cao công bằng đi! Nếu nói chuyện Đào Trinh là kiếp nạn của cô, vậy thì lần này gặp lại Quách Tiếu Như, làm cho Hiểu Nhi cảm thấy, cô ấy tới là để cứu rỗi cho cô!

Mấy lần này, thật sự may mà có cô ấy! Mặc kệ là kiếm thêm chút thu nhập, hay là nhìn thấy được bản chất thật của người nào đó, người bạn này thật sự làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đã lâu lắm rồi, cô chưa từng có được một người bạn thân vừa đáng tin vừa có thể thổ lộ tất cả mọi thứ như vậy!

Sau đó, cô lại gửi thêm mấy icon “trái tim” sang đó.

Vài phút sau, Quách Tiếu Như lại gửi một tin nhắn thoại: [Bé yêu, chụp ảnh bìa tạp chí, cậu chụp không?]

Hiểu Nhi hơi khựng lại, hơi băn khoăn: [Không phải là...chụp ảnh hở hang gì chứ?]

Thời đại này, cho dù là loại tạp chí nào thì cũng không thể quá hở hang được! Tuy rằng cô muốn kiếm tiền, nhưng mà cô lại không muốn làm đến mức mà ai cũng biết, hơn nữa cô cũng không phóng khoáng đến như thế.

Chỉ chốc lát sau, Quách Tiếu Như đã gọi điện thoại đến:

“Chậc, cậu nghĩ đi đâu vậy hả! Đây là tạp chí danh tiếng đó, hai ngày trước tớ nghe nói còn thiếu một người mẫu nữ chụp ảnh bìa! Vai chính hình như nam người mẫu hay nam siêu sao nào đó! Giá chắc là không quá cao đây, nhưng chắc cũng cỡ vài chục triệu! Cậu biết mà, chỉ chụp có hai tấm hình nên giá cũng không thể cao được đúng không? Nhưng mà bây giờ trong giới có rất nhiều công ty đều cần gương mặt, quảng cáo này nọ, cậu đẹp như vậy, chụp hình cũng rất ăn ảnh, nếu như hiệu quả tốt nói không chừng còn có thể nổi tiếng nữa, làm thêm vài lần, cũng chỉ là vào trang điểm rồi tạo dáng chụp ảnh, nhiều nhất là hai tiếng là xong, tớ nghĩ cũng không quá mệt, kiếm tiền cũng nhanh! Nhưng mà sẽ bị đưa ra ngoài nhiều, không biết cậu có để ý không...”

Thật ra là sợ ông chú nhà cô không đồng ý, nhưng mà Hiểu Nhi cũng không nhắc đến đại gia bao nuôi cô nhiều, Quách Tiếu Như cũng ngại không dám hỏi!Cô biết, bản chất thật của Hiểu Nhi vẫn là một con người nghĩ một đằng làm một nẻo, cô sợ nếu mình làm chuyện gì không ổn thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người bọn họ. Dù sao có một số việc cho dù bạn thân đến cỡ nào cũng không thể chia sẻ được.

Chuyện này, cô vẫn hiểu.

“Tớ thì có cái gì để ý chứ? Tớ chỉ muốn kiếm thêm chút tiền, giảm bớt gánh nặng gia đình thôi! Nếu như không phải là chụp bikini thì tớ có thể chịu được!”

Thời gian khó khăn nhất cô cũng đã chịu đựng được, nhưng cô sẽ không chạm vào điểm giới hạn của mình, không vì chính cô thì cũng phải suy nghĩ cho ba mẹ cô. Nếu như cô thật sự sa đọa, cho dù ba có tỉnh lại, cả gia đình đoàn tụ, chắc là ba mẹ cũng sẽ không tha thứ cho cô!

Từ nhỏ, cô đã được đối xử như một cô công chứ! Cho dù nghèo túng, cô vẫn sẽ là một cô công chúa, ít ra trong lòng cô, cô chính là như thế!

“Vậy tớ hỏi thăm giúp cậu, có tin tức gì sẽ gọi cho cậu ngay! Nhưng mà Hiểu Nhi, bây giờ mua hàng online cũng đã phổ biến thế này rồi, trang web người mẫu có nhu cầu rất lớn! Nếu như cậu đồng ý tớ cũng có quen với mấy nhà máy có mở web bán online này, họ đều có nhu cầu, nhưng mà số lượng quá nhiều, chụp suốt một ngày, cực kỳ mệt! Nếu như làm thêm tớ sợ cậu chịu không nổi! Nhưng mà chỗ đó toàn là mấy xưởng bán sỉ, nếu tính lương theo giờ cũng không thấp đâu! Cậu nói coi mấy cô người mẫu đồ lót đó, tiền lương cao lắm, da thịt của con gái cũng đâu thể cứ khoe miễn phí được!”

Quách Tiếu Như nói như thế, Hiểu Nhi cũng có hơi động lòng:

“Tiếu Như, tớ không sợ mệt! Cậu biết tớ làm công việc phiên dịch mà, ngày nào cũng ngồi văn phòng, không mệt chút nào hết, sau này nếu như xưởng có yêu cầu thì cậu hỏi thăm giúp tớ đi, chỉ cần là công ty có giấy phép, tớ đều nhận hết!”

“Không thành vấn đề! Có công việc nhẹ nhàng kiếm được nhiều tiền tớ sẽ thông báo cho cậu ngay! Cậu cứ dựa theo tình hình mà lựa chọn! Nhưng mà cậu làm cái gì thì cũng phải chú ý một chút, xã hội bây giờ rồng rắn lẫn lộn, tụi mình là con gái, vốn đã là thế yếu, con gái mà đẹp thì lại càng không an toàn hơn!”

“Biết rồi...”

Lại trò chuyện thêm một lúc hai người mới cúp máy, tâm trạng của Hiểu Nhi cũng tốt hơn nhiều.

Hôm nay, Hiểu Nhi tan ca rồi cũng không muốn về nhà cho nên đi một chuyến đến viện điều dưỡng, xem ba thế nào. Ngồi ở bên giường lải nhải một lúc lâu, cũng không biết cô đã nói những gì, cuối cùng hoàn hồn lại thì kinh ngạc phát hiện trời đã tối đen, cô thở dài nói:

“Ba, con phải về rồi! Con và mẹ đều rất tốt, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt thay cho ba, ba cũng phải sớm khỏe lại đó, hai mẹ con chờ ba về... đoàn tụ!”

Sụt sịt mũi, Hiểu Nhi vừa định đứng dậy, đột nhiên tay bị kéo lại, ngoái đầu nhìn thấy tay đang bị túm chặt, cô lập tức kích động hét to:

“Bá... Bác sĩ, bác sĩ, ba của tôi cử động...”

Sau đó là một mảnh hỗn loạn, Hiểu Nhi bị đẩy sang một bên, nhưng vẫn kích động đến nước mắt lưng tròng. Chờ đến khi bác sĩ kiểm tra xong rồi, giọng của cô vẫn còn run run:

“Bác sĩ, có phải ba của tôi sắp tỉnh rồi không?”

“Cô Giang, cô khoan kích động đã, thật ra đây chỉ là phản xạ có điều kiện của bệnh nhân mà thôi, tình huống này có thể là do kích thích nào đó của cơ thể dẫn đến phản ứng vật lý, đương nhiên cũng có khả năng là do ý thức điều khiển hoạt động! Nhưng mà hiện tại mà nói, ba của cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại...”

Cảm giác giống như được người ta nâng lên cao rồi rơi mạnh xuống đất, hy vọng tan biến, trong nháy mắt Hiểu Nhi đã sụp đổ òa khóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.