Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 140: Có cảm giác với cô ấy?



Là anh hoa mắt sao? Cô tới đây làm gì chứ?

Lúc này, trợ lý đi tới một bước: "Cậu hai, sao vậy?"

Anh xoay người, tầm mắt lướt qua tầng lầu thang máy dừng lại kia, hỏi: "Hôm nay có sự kiện lớn nào không, có nhân viên bán thời gian không?"

"Hôm nay là thứ bảy nên nhân viên bán thời gian không làm việc! Nhưng trường quay phòng thu, studio đang làm việc, có người mới cũng không có gì lạ! Có vấn đề gì sao?"

"Không có! Hình như tôi nhìn thấy một người quen!"

Sao người phụ nữ của anh họ lại chạy đến chỗ này chứ? Người quen đều biết anh ấy cực kỳ không thích dính vào phụ nữ ở trong ngành này!

"Có cần tôi đi hỏi thăm một chút không? Hôm nay đều là khách mời hợp tác lâu dài!"

"Không cần, đi thôi!"

Không ai dám gây chuyện trên địa bàn của anh đâu!

Dù sao Hiểu Nhi cũng tới đúng giờ, cô thở hổn hển, lúc đi vào studio thì phát hiện có bảy, tám người đến tham gia casting, hơn nữa có không ít gương mặt quen thuộc.

Tuy rằng cô không nhớ được tên nhưng cảm giác đã nhìn thấy qua trên tivi hoặc là trên báo mạng, tóm lại có chút quen mắt. Cô thấy các cô gái ở đây đều cao gầy xinh đẹp, mặc váy, mang giày cao gót, trang điểm tinh tế, còn cô lại mặc áo len rộng thùng thình, kết hợp với quần dài, đi giày bệt, Hiểu Nhi cảm thấy bị đả kích.

Bọn họ đến casting không phải là không được phép trang điểm, và mặc đồ thoải mái để dễ thay à?Cô đột nhiên cảm thấy chuyến này vô ích rồi.

Mấy người phụ nữ bên cạnh tụ tập thành tốp năm tốp ba, không phải dặm lại lớp trang điểm cũng là chỉnh lại tóc, cô không quen biết ai nên chọn một chỗ vắng vẻ ngồi chờ.

"Nghe nói hôm nay thầy Dylan chụp ảnh chính! Anh ta chính là bậc thầy nhiếp ảnh nổi tiếng ở trong nước, đặc biệt nổi tiếng về chụp ảnh người! Nếu không có địa vị thì không thể mời anh ta được..."

"Nghe nói anh ta chụp ảnh vô cùng nghiêm khắc, soi mói đủ thứ, anh ta còn mắng minh tinh đang hot đến bật khóc, không phối hợp, không thích, anh ta cũng không chụp nữa!"

"Không thì thế nào? Cô nghĩ kiếm tiền dễ vậy sao? Người ta lợi hại như thế cơ mà! Cô có biết không? Nghe nói bây giờ cô Nghê Hồng đang hot như vậy là vì năm đó anh ta đã chụp một bộ ảnh vô cùng lộng lẫy, có một không hai! Mọi người nói anh ta là mắt thần tay gió, rất giỏi nắm bắt linh hồn, có thể biểu đạt được khía cạnh tốt nhất của một người bằng ảnh tĩnh... Cho nên, anh ta chụp ai thì ít nhất cũng sẽ nổi tiếng một khoảng thời gian trên tạp chí!"

"Cho nên, hôm nay chúng ta gặp may mắn sao? Lời to rồi sao?"

"Không thì thế nào? Nghe nói chủ đề kỳ này vốn là nam, không biết vì sao đột nhiên đổi thành cặp đôi? Nghe nói là nam thần đang rất hot, không biết là ai nữa?"

"Tôi cũng rất mong chờ, cho dù không được chọn, nói không chừng còn có thể cái gì đó với thần tượng!"

"Hì hì!"

Khóe mắt Hiểu Nhi lướt qua thấy mấy cô gái kia đang kéo váy bó sát trễ ngực thấp xuống hơn nữa, cô không nhịn được khịt mũi coi thường.

Có phải là ý mà cô nghĩ tới không? Chỉ vì đẹp trai, sùng bái thần tượng nên chạy tới tự dâng bản thân lên hả?

Đầu óc đã bị chó gặm rồi à!

Khi mọi người đang nói chuyện thì có tiếng bước chân truyền đến, sau đó Hiểu Nhi nhìn thấy một đám người đi đến, có người xách theo túi, có người còn khiêng camera, ở trong phòng có phông nền chụp ảnh, nhân viên ánh sáng cũng đi ra, không biết đoàn người thì thầm với nhau gì đó.

Ngược lại, một người đàn ông mặc áo thun, quần jean, râu quai nón lờ mờ cũng khó che được nhan sắc con lai, anh ta nhìn lướt qua rồi đi vào bên trong.

Lúc này, có người kích động thấp giọng hô lên: "Dylan, đúng là thầy Dylan đó!"

Thì ra anh ta chính là nhiếp ảnh gia kia, không ngờ còn trẻ tuổi như vậy!

Sau đó lại một trận thét chói tai truyền đến, Hiểu Nhi quay đầu lại thì thấy một gương mặt quen thuộc: Là anh?

"Wow! Wow! Công tử Long Kình! Là Long Kình! Anh ấy chính là minh tinh đang hot nhất cả ba mảng truyền hình điện ảnh và ca hát, nghe nói còn là con của gia đình giàu có! Wow, thật là đẹp trai!"Hiểu Nhi thấy mấy cô gái bên cạnh nhìn muốn rớt tròng mắt ra ngoài thì rất muốn nói với bọn họ một câu: Đó là bởi vì các người chưa nhìn thấy Phùng Dịch Phong! Một đám ếch ngồi đáy giếng!

Mặc dù Long Kình vô cùng đẹp trai, ngũ quan rõ ràng, nhưng so sánh với Phùng Dịch Phong thì hoàn toàn khác nhau, anh ta lạnh lùng, tàn khốc, thậm chí là cao quý trong miệng bọn họ cũng mang theo cảm giác "phù phiếm", không thể thoát khỏi dấu vết minh tinh được đào tạo.

Mà thần thái của Phùng Dịch Phong hoàn toàn xuất phát từ trong xương cốt, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã và tôn quý, giống như quý tộc trời sinh, hơn nữa theo thời gian lắng động lại, khí phách và kiêu ngạo tự nhiên được tạo thành, tác phong chín chắn, khí chất vương giả mới thật sự khiến người khác ngưỡng mộ!

Thật ra Trương Việt Khánh cũng không thua gì anh! Còn có những người bạn của Phùng Dịch Phong đều mỗi người mỗi vẻ, là cực phẩm ngàn năm có một!

Hiểu Nhi đã quen nhìn những người kia, lại nhìn anh ta, hoàn toàn không hiểu sao bọn họ lại khoa trương như vậy.

Không ngờ gặp anh ta ở đây? Thật là xui xẻo!

Cô lắc đầu, vừa ngước mắt lên lại đột nhiên đụng phải ánh mắt nóng như lửa, hai người nhìn nhau, Long Kình cũng cong khóe miệng nở nụ cười.

Anh nhanh chân đi vào, không nhịn được lại quay đầu lại.

"Dylan!"

Long Kình đi tới, ôm bạn tốt, nói nhỏ vài câu bên tai anh ta.

Không biết có phải Hiểu Nhi ảo giác hay không, cô cảm thấy bọn họ đang nhìn mình, đúng lúc này giọng của trợ lý truyền đến:

"Các cô gái xinh đẹp, cảm ơn các cô đã ủng hộ chúng tôi, vậy thì mỗi người nhận một số thứ tự, chúng tôi sẽ dựa theo thứ tự để sắp xếp casting cho mọi người, cụ thể làm thế nào thì sẽ có nhân viên chuyên môn nói cho mọi người biết, có vấn đề gì thì có thể tìm tôi, cũng có thể tìm chị Mễ, tôi là Tiểu Tống..."

Hiểu Nhi nhanh chóng được dẫn đi thay đổi trang phục, thì ra yêu cầu thử vai chỉ có một, quần áo giống nhau, trang điểm giống nhau, cũng coi như đơn giản và nhanh chóng!

Hiểu Nhi thay một chiếc áo thun, cô cảm thấy vừa vặn, lúc đi ra lại nghe gần đó có tiếng phàn nàn:

"Sao eo lại rộng như vậy chứ, không lộ ra được dáng người đẹp của tôi?" Cô gái nói xong thì buộc vạt áo bên hông, lộ ra vòng eo thon nhỏ!

Một cô gái bên khác cũng nói:

"Trời ơi, chật muốn chết! Sao lại không có kích cỡ khác chứ? Không thoải mái chút nào!"

Lúc này cô mới biết tất cả quần áo đều cùng số đo, chất vải không co giãn, khung xương lớn lại có chút thiệt thòi, khung xương nhỏ thì không nhìn ra dáng người.

Cô nhìn mình mặc cũng hơi rộng, cảm thấy vẫn tốt, dù sao cũng chỉ mặc một lúc!

Hiểu Nhi là số bảy, gần như là người cuối cùng, cô thong thả đi vào phòng chờ, tiếng cười nhẹ rõ ràng truyền tới:

"Đương nhiên! Chắc chắn là không giống nhau! Tôi có cảm giác với cô ấy, vô cùng... kích động!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.