Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 274: Bức tranh chỉ có cô hiểu



Sau khi nhìn mẹ, cả hai nắm tay nhau, thấy mẹ gật đầu, Hiểu Nhi cũng nói: “Vậy làm đi!”

“Đừng quá lo lắng, tôi nhất định sẽ cố gắng!”

Khóe miệng giật giật, Hiểu Nhi rất cảm động nhìn anh ta: “Cảm ơn anh, Tiêu Mộ!”

“Vậy chi phí thì sao?”

Mẹ Giang nói, Hiểu Nhi lập tức tiếp lời: “Mẹ! Cái này, bác sĩ Tiêu đã nói với con rồi, tiểu phẫu không hết mấy chục triệu, con có thể chuẩn bị! Không cần lo lắng!”

Cùng lúc đó, cô cũng bức thiết nhìn về phía Tiêu Mộ, anh ta cũng phối hợp gật đầu: “Đúng vậy! Không tốn bao nhiêu, phẫu thuật cũng không phải tại bộ phận nguy hiểm, đã xong rồi!”

Hai người quay về phòng bệnh, lại ăn chút gì đó với ba, nói chuyện một lúc, Hiểu Nhi mới quay lại phòng làm việc của bác sĩ, hỏi chi phí cụ thể, sau đó thanh toán tiền đầy đủ, may là gần đây Phùng Dịch Phong gửi cho cô không ít tiền, 900 triệu đối với cô mà nói vẫn có thể gánh vác được!

Tối hôm đó, ở bệnh viện đến tận 8h, mẹ cô giục cô, cô mới rời khỏi.

Lúc đi ra khỏi bệnh viện, bước chân của Hiểu Nhi rất nặng nề, phẫu thuật, thực ra trong lòng cô vô cùng sợ hãi!

“Ba đã tỉnh rồi, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy!”

Trên đường đi, mơ hồ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, lúc Hiểu Nhi định thần lại, mới phát hiện mình đã đứng ở trước biển báo trạm dừng xe buýt, nhưng trên tay vẫn đang cầm chìa khóa.

Khẽ gõ vào đầu mình, cô cong khóe miệng:

Không cần phải tự mình dọa mình! Đầu bị úng nước rồi! Bây giờ cô là trụ cột của gia đình, nếu như cô sợ hãi, ba mẹ phải làm sao? Không phải là ca phẫu thuật nguy hiểm đến tính mạng, không phải! Nhiều nhất, cả đời này không đứng lên được, ngồi xe lăn, cô có thể nuôi được!

Hít mộ hơi thật sâu, vừa nghiêng người, Hiểu Nhi đột nhiên dừng lại, sau đó quay người lại, lúc này ánh mắt của cô rơi vào bảng hiệu nền của xe buýt, một bên là quảng cáo tiếp thị của trung tâm mua sắm, một bên là quảng cáo sản phẩm điện tử, ở giữa lại là bức ảnh hoạt hình lớn:

[Dưới cây lê, hẹn ước ba đời]

Bức tranh này, vẽ về….đại học Thánh Á?

Cô gái này, bộ trang phục này, cách trang điểm này, không phải là dáng vẻ của cô năm đó sao? Một chiếc váy nữ dài đến mắt cá chân, là cách ăn mặc sau khi yêu anh, bởi vì anh không thích cô mặc quần áo bó sát người, không thích cô mặc váy ngắn, không thích dáng vẻ lộ liễu của cô, vì vậy, cô thu lại ánh sáng và phong cách yêu thích của mình, để làm anh hài lòng, cuối cùng đã hoàn toàn thay đổi.

Ánh mắt lại nhìn vào người đàn ông, đúng vậy, cũng giống như Trương Việt Khánh của năm đó, áo sơ mi trắng, cổ bẻ quen thuộc, quần âu đen, đồng hồ màu đen, giầy trắng, cũng là những đường nét, góc đen giống nhau, đều là những ấn tượng quá sâu sắc.

Lúc đó, cách ăn mặc của anh ta nổi bật khắp khuôn viên trường, khác hẳn những sinh viên bình thường, thời trang hơn, điềm tĩnh hơn và khí chất hơn!

Nền là màu xanh nhạt, giống như dưới bầu trời xanh. Nhìn lên, cây rõ ràng là hoa lê, và dấu trường mờ là logo của đại học Thánh Á!

[Dưới cây lê, hẹn ước ba đời]

Đột nhiên, một bức tranh tương tự hiện lên trong đầu Hiểu Nhi:

“Việt Khánh, nếu như có một ngày chúng ta chia xa, không tìm thấy nhau, anh nhất định phải đợi em! Chúng ta sẽ không dễ dàng từ bỏ nhau, chúng ta hẹn nhau “ba kiếp” nhé!”

“Nếu như thực sự có một ngày như vậy, chúng ta sẽ dán quảng cáo trong thành phố của nhau, dán khắp các con đường, ngõ hẻm, nếu có khả năng thì chúng ta sẽ truyền bá đến mọi nơi trên thế giới, hẹn nhau ở quán rượu tam sinh! Người nào nhìn thấy trước, bất kể ở đâu, cho dù cách hàng nghìn km, cũng phải đến để đoàn tụ, cho dù mỗi bên đều có thuộc về, cũng nên có một cái kết! Nếu như thành phố đó cũng có quán rượu tam sinh, vậy mỗi một quán đều phải để lại địa chỉ để liên lạc, nếu như không có, vậy chọn quán bar to nhất, hoa lệ nhất, đắt nhất ở thành phố có được không”

…..

Bên tai dường như cứ văng vẳng giọng nói non nớt còn có một từ đơn giản mà kéo dài: “Được!”

Đúng vậy!

Năm đó, cô vội vàng nói nhiều như vậy, sợ có tai nạn xảy ra, sợ hai người sẽ phải chia tay, không thể tiếp tục mối quan hệ, lúc đó, thái độ của anh ta rõ ràng là trầm mặc nhiều hơn là phấn khích…..

Nhưng lúc đó, hai người ở bên nhau, tính tình của Trương Việt Khánh cũng giống với Phùng Dịch Phong bây giờ, không nói nhiều, cô cứ cho là đó là tính cách trời sinh của anh ta, mà bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó, đấy mới là phản ứng chân thật của anh ta, xoắn xuýt, do dự hoặc vì sớm đã biết kết cục nên không muốn ứng phó.

Vậy bây giờ….

Bức tranh này do chính tay anh ta vẽ sao?

Theo bản năng, Hiểu Nhi nhìn về góc dưới bên phải, quả nhiên nhìn thấy hai chữ…. “Việt Khánh!”

Đây là nơi bọn họ hẹn nhau sẽ đặt quảng cáo và là nơi gặp nhau! Bên kia còn có dấu vết giống như con dấu, bên trong là hai chữ “HN”

Cây lê trên đầu cũng không phải dùng để trang trí, mà là ám chỉ cô!

Anh ta có ý gì?

Đến giờ phút này thật sự lại muốn cùng cô “gương vỡ lại lành, tiếp tục hẹn ước ba kiếp sao”?

Bây giờ cô đã kết hôn, hai người ai cũng bị thương, ký ức đều đã vụn vỡ không còn tươi đẹp nữa?

Khóe miệng giật giật, Hiểu Nhi chỉ cảm thấy nực cười: Anh ta lại định làm gì đây?

Giữa hai người có một mối thù đẫm máu! Cho dù bây giờ anh ta đã buông bỏ được nỗi đau, cô cũng không còn là Giang Hiểu Nhi của ngày xưa nữa, cũng không thể không có khúc mắc!

Ba năm qua, cô vẫn kiên trì là vì tin tưởng vào “tình yêu” của anh ta, “tình yêu” và “tình cảm” giữa hai người, cô đã từng tin tình yêu có thể chinh phục tất cả.

Nhưng bây giờ, cô đã biết rằng tình cảm anh ta dành cho cô là có mục đích! Giấy cửa sổ bị xuyên thủng, ngay cả sự kiên trì căn bản nhất cũng không còn, hơn nữa không có Đào Trinh, không phải anh ta cũng có vị hôn thê sao? Cái kết cục này anh ta không hiểu sao? Sao lại đột nhiên nhảy lên?

Lẽ nào, thấy cô chưa chết còn muốn lặp lại thủ đoạn như cũ, làm lại lần nữa sao?

Người ta nói mỹ nhân kế không trong sáng, đây là nam nhân kế, cũng phải bắt chước làm theo sao?

“Đây là sách mới hay là truyện tranh mới nhỉ? Trông có vẻ không tồi, thật lãng mạn!”

“Đúng vậy, thật đẹp, thoạt nhìn là một câu chuyện tình yêu! Tôi thích nhất, không biết là tác phẩm của ai? Sao lại không viết chứ?”

“Đợi phát hành sẽ biết! Dưới gốc cây lê, hẹn ước ba kiếp? Vậy phải ra ba tập sao?”

“Lấy điện thoại di động ra tìm kiếm! Có phải là chuyển thể từ một cuốn sách bán chạy nhất không?”

“Nếu vậy, mua về xem xem! Bức tranh này thật đẹp!”

…..

Bên cạnh thình thoảng lại có người dừng chân lại, cũng có người bàn tán, đứng trước tấm poster rất lâu, cũng cho rằng bức tranh rất đẹp, Hiểu Nhi lại cảm thấy vô cùng bi thương!

Thu lại ánh mắt, cô đi đến bãi đậu xe: Ngoại trừ cô, bức tranh này chỉ là một bức tranh! Có lẽ không ai hiểu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.