Tuy không biết lý do cụ thể, nhưng Phùng Dịch Phong biết, đêm nay cô gặp những chuyện này đều là tại anh, lúc này anh càng muốn bảo vệ cô thì trong lòng càng cảm thấy có lỗi.
Mặc kệ cô gái trong lòng anh thật lòng bao nhiêu, dù chỉ là một chút, anh cũng có khẳng định, cô là của anh! Ngoại anh ra, không ai được chạm vào một sợi tóc của cô!
Hả?
Suy nghĩ hoàn toàn không theo kịp, Hiểu Nhi bị anh làm cho mơ hồ.
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, cô vẫn không hiểu, rốt cuộc bữa tiệc này là thế nào.
Nhưng quay về phòng, tắm rửa xong cô lại phát hiện một bi kịch: Chân cô đã đau đến mức mất cảm giác rồi?
"Đã sưng thành móng heo mà sao em không nói? Muốn tàn phế sao?"
Phùng Dịch Phong nhìn mắt cá chân sưng tấy của cô, sầm mặt đi tìm dầu xoa bóp. Anh thở dài, động tác nâng chân cô lên rất cẩn thận, nhưng vẫn khiến cô đau, cơn tức lên đến cổ họng lại nuốt xuống.
Cô bỗng cảm giác hình như anh đang quan tâm mình!
"Ô, ô, đau quá, đau quá…"
"Đừng lộn xộn, phải xoa bóp mới có hiệu quả!" Bàn tay to ấm áp cầm chân nhỏ trắng nõn của cô, Hiểu Nhi chưa từng nghĩ tới anh sẽ làm chuyện này vì mình, cô nhìn thẳng vào anh!
Cho đến khi một trận đau nhói truyền đến, cô không nhịn được hít một hơi lạnh: "A…"
"Nhõng nhẽo!" Mới đau một chút đã kêu như vậy!
Nghe giọng nói có vẻ không vui của anh, Hiểu Nhi lại không tức giận mà còn tỏ vẻ đáng thương nói: "Em là bệnh nhân!"
"Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời, đi ngủ sớm một chút!"
Giọng cuối cùng cũng hòa hoãn lại, Phùng Dịch Phong đứng dậy đi rửa tay, lúc đi ra thấy cô vẫn còn ngây người trên giường:
"Sao vậy?"
"Không có gì!" Hiểu Nhi lắc đầu, xoay người bò lên giường.
Thật ra cô có một số việc không nghĩ ra, ví dụ như anh đang ăn sủi cảo bỗng nổi giận hất bàn, hay là hành vi của Phùng Hương Hương, đều trở thành dấu chấm hỏi lớn trong lòng cô, nhưng cô không muốn hỏi cũng không dám hỏi.
Cho dù là với hôn nhân này hay là với Phùng Dịch Phong, thậm chí là với tương lai, Hiểu Nhi không chỉ không chắc chắn mà thật ra chưa từng ôm quá nhiều hy vọng.
Sở dĩ cô đồng ý mọi chuyện không phải là mơ mộng muốn trèo cao, càng không phải bởi vì mơ ước, mà là vì cô cũng cần cuộc hôn nhân này, để ba mẹ yên tâm, cô cũng không cần phải lâu dài nhưng lúc này thì không thể thiếu! Về điểm này, hai người đều chung một suy nghĩ!
Cho nên, quyết định và lựa chọn của cô mặc dù có "ấm ức", nhưng cô cũng muốn "trọn vẹn"!
Nhìn động tác thô lỗ của cô, Phùng Dịch Phong lại trề môi chê bai.
Mà Hiểu Nhi cũng chẳng thèm quan tâm, kéo chăn tìm một vị trí thoải mái, sau đó còn nở nụ cười ngốc nghếch đầy khiêu khích nhìn anh.
Nhưng Phùng Dịch Phong không nói gì, ưu nhã xốc chăn lên nằm xuống.
Thói quen quả là một thứ đáng sợ, lúc trước, anh không thích nhất là có người nằm cạnh, nhưng bây giờ cô nằm cách một khoảng như vậy, anh lại chẳng thấy vui.
Phùng Dịch Phong rất tự nhiên ôm lấy cô: "Bây giờ thực hiện hay là ghi nợ?"
Hiểu Nhi ngửa đầu, nhất thời không kịp phản ứng: "Hả?"
"Muốn làm chó con sao?"
Anh nói xong còn kèm theo động tác thân mật, Hiểu Nhi lập tức đỏ mặt: "Tôi… không được chơi xấu!"
Phùng Dịch Phong cười khẽ, hôn lên trán cô một cái: "Nể tình em đang bị thương, cho phép em nợ nhưng phải tính lãi!"
Hiểu Nhi theo phản xạ ngồi dậy: "Không được!" Rõ ràng là thừa nước đục thả câu!
Đã từng trải qua nỗi khổ vay nặng lãi, cô chịu sự hành hạ suốt nửa năm, nếu không nhờ quản lý hộp đêm ra mặt giúp thì chỉ sợ cô đã bị bán đi rồi. Thời gian đó thật sự là ác mộng của cô, Hiểu Nhi căm thù hai chữ "Tiền lãi" này đến xương tuỷ, đến mức hình thành phản xạ có điều kiện!
Cô cắn răng ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng thấp: "Còn không phải là… Cái kia sao?"
Cô rất muốn có dũng khí nói "tới đi" nhưng không nói ra được, dứt khoát cúi người, trực tiếp nhào tới ôm cổ anh, cắn loạn trên môi anh.
Tuy là bị cô mạnh mẽ bổ nhào vào, Phùng Dịch Phong vẫn thấy vui vì sự nhiệt tình như lửa của cô, anh xoay người đè cô dưới thân:
"Bảo bối, hôm nay có chút đặc biệt!"
"Hả?" Không lẽ anh muốn dùng thứ gì đó biến thái như lươn chăng?
Hiểu Nhi giật mình đưa tay đẩy anh: "Em không muốn! Không muốn!"
Nghĩ chắc tìm sói, chó, cá gì đó hay gì đó thì không tiện lắm, nhưng nến, dây thừng gì đó thì có khả năng, cô không có thói quen bị ngược đãi, Hiểu Nhi đấm anh, quát lên:
"Em không chơi gì hết! Nếu anh dám để thứ buồn nôn gì đó vào trong người em thì em sẽ nói bà nội là anh bắt nạt em! Em nổi điên lên, em sẽ kiện anh tội bạo hành gia đình!"
Thật ra anh chỉ muốn cô kêu lớn một chút mà thôi!
Thấy suy nghĩ của cô càng lúc càng xa, Phùng Dịch Phong cũng không giải thích, nói: "Vậy vẽ mấy bông hoa, ngày mai sẽ lau sạch?"
Anh cố ý trêu chọc cô, ánh mắt gian tà còn lướt qua người cô, Hiểu Nhi vùng vẫy, chỉ thiếu gào khóc kêu lên:
"A! Đừng, đừng!"
Phùng Dịch Phong giả vờ động tay, quả nhiên như trong dự đoán, anh cúi đầu chặn miệng cô lại, hai người đùa giỡn làm cho giường rung động kêu kẽo kẹt!
Thỉnh thoảng có tiếng Hiểu Nhi kêu lên, trong hành lang mờ ảo lại mập mờ làm cho người khác suy nghĩ lung tung, làm những ai đi ngang qua, tăng bước chân hơn.
***
Phùng Hương Hương mang sữa bò vào phòng mẹ mình thì thấy bà đã thay đồ ngủ, vẫn còn đi qua đi lại: "Mẹ!"
Cô gọi một tiếng, rồi khóa cửa phòng lại.
Khi bữa tiệc chưa kết thúc, cô thấy ba mình lên xe rời đi, trong lòng có tâm sự nên ngủ không được, cô muốn tìm mẹ nói chuyện, mang sữa bò chỉ là cái cớ.
"Hương Hương, là con à! Sao muộn rồi còn chưa ngủ?"
"Tiếng động lớn như vậy thì ai ngủ được chứ?"
Thật ra cô vốn không nghe thấy, chỉ là lúc đi lấy sữa bò lại nghe người hầu trực đêm thì thầm bàn tán, lúc lên lầu không muốn chú ý cũng phải chú ý. Cô nhớ đến Liên Khải, anh chẳng ngó ngàng gì đến cô, cứ khen Hiểu Nhi cả buổi làm cô tức đến đau dạ dày!
Người phụ nữ đê tiện kia có gì mà so được với cô chứ?
"Mẹ, mẹ xem hai người họ kìa! Bà nội và ba thiên vị thì thôi đi, bởi vì quan hệ của anh hai, ba thiếu gia quyền thế nhất Thanh Thành còn không dám nhìn thẳng vào mắt con, anh vừa về thì chúng ta phải nuốt cục tức vào bụng. Không theo đuổi được Lục Danh Hào, con đổi sang đối tượng khác còn không được sao? Khó khăn lắm mới thích được một người, anh ấy lại đưa vợ đến làm giành hết ánh nhìn của con! Ngay cả Liên Khải cũng thất thần…"
Hiếm khi Tịnh Di có việc nên, nếu không cũng chẳng đến lượt cô ta, đúng là tức chết mất thôi!