Một ngày xui xẻo không từ ngữ nào miêu tả được, Hiểu Nhi nhớ lại thì cảm xúc lại dâng lên, cô lau nước mắt, thút thít như đứa trẻ:
“Em đen quá, em bị người ta móc túi, mất hết ví tiền và điện thoại, còn bị một người đàn ông tự nhiên quát vào mặt, ông ta còn khinh thường cả người em bị ướt, quần áo, túi, tất cả đều bị hư hết…”
Nhớ tới một loạt chuyện này, Hiểu Nhi liền thấy tức giận, nước mắt càng không ngăn được, giọng đứt quãng kể lại mọi chuyện một lần.
Phùng Dịch Phong nghe xong thì dở khóc dở cười: Phụ nữ, đúng là phụ nữ!
Chút chuyện này cũng đáng để khóc thành như vậy sao?
Anh cầm lại cốc trong tay cô, Phùng Dịch Phong ôm cô: “Được rồi, được rồi! Người không sao là được rồi!”
“Nhưng, nhưng… Điện thoại của em, chứng minh nhân dân của em, tiền của em, rất nhiều tiền, em vừa được phát sáu triệu tiền thưởng…” Cô còn chưa kịp gửi tiết kiệm, không nỡ tiêu!
Nhớ tới chuyện phải làm lại thẻ, làm lại chứng minh nhân dân, làm thẻ xe buýt đều cần đến tiền, nhớ tới tổn thất ngày hôm nay, Hiểu Nhi đau lòng như chảy máu, cô và mẹ bận rộn cả buổi trưa thành công cốc sao?
Anh còn tưởng cô bị hoảng sợ, cảm thấy tủi thân, thì ra là cô tiếc chút tiền đó sao?
Phùng Dịch Phong trợn tròn mắt, khẽ cốc nhẹ trán cô: “Trong mắt em chỉ có tiền thôi sao?”
Sáu triệu, đáng để cô khóc thành như vậy sao?
“Được rồi! Anh nhờ người giúp em làm lại sim điện thoại, làm lại chứng minh nhân dân! Lại cho em lì xì coi như là để an ủi được chưa! Bao nhiêu tuổi rồi còn vì khóc nhè vì chút tiền đó chứ!”
“Em đây là tiếc mà! Em có nên báo cảnh sát không, có cần đăng tin mất giấy tờ không, tiền của em, có khi nào bị trộm mất rồi? Không xui xẻo như vậy chứ! Em còn có thẻ ngân hàng, bên trong có sáu triệu!…”
Giơ ngón tay tính toán một hồi, Hiểu Nhi lại ngân ngấn nước mắt: “Tổng cộng thiệt hại gần chín triệu! Em sẽ không xui xẻo thế chứ?”
Số tiền này đủ để trả chi phí một tuần cho ba cô, đúng là đã nghèo còn mắc cái eo! Lúc cô đang thiếu tiền lại xảy ra chuyện như vậy!
“Đồ mê tiền! Thôi tiền đi thay người!” Sao cô lại để ý chút tiền đó như vậy chứ?
Phùng Dịch Phong xoa đầu cô, nói:
“Anh nhờ người làm sim điện thoại cho em trước, em sẽ biết tài khoản em còn tiền hay không? Nếu thẻ ngân hàng có dịch vụ chuyển tiền trực tuyến thì chuyển đi luôn, nếu mất rồi thì thôi, sau này đổi làm thẻ khác, không sử dụng cái đó nữa là được! Anh cho em gấp đôi số tiền đó được chưa? Đừng khóc! Nhìn xấu lắm!”
Phùng Dịch Phong xoay người đi, gọi điện thoại, Hiểu Nhi lẩm bẩm một tiếng: “Sao giống nhau được chứ?”
Cầm tiền anh cho, dù thế nào vẫn có cảm giác há miệng mắc quai, nợ ân tình của anh!
Thôi, ít tiền, mất rồi thì thôi! Coi như mua bài học kinh nghiệm! Nhưng thẻ ngân hàng của cô! Trái tim nhỏ của cô vẫn như rỉ máu! May là đã xóa ứng dụng mua sắm trong điện thoại rồi, nếu không còn phải lo thêm một chuyện!
Hiểu Nhi chắp tay trước ngực, âm thầm cầu nguyện!
Phùng Dịch Phong xoay người lại, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cô thì lắc đầu, không còn gì để nói:
“Lát họ sẽ mang tới cho em!”
“Nhanh như vậy sao?”
Hiểu Nhi trợn mắt ngạc nhiên: Buổi tối cuối tuần cũng có thể làm thẻ sim?
“Yên tâm đi! Trước khi ngủ chắc chắn sẽ đưa tới cho em! Không ai tham chút tiền đó của em đâu! Em yên tâm đi!”
“Vâng!” Hiểu Nhi gật đầu, rất vui vẻ, tuy anh chỉ nói mấy câu nhưng không biết vì sao, cô lại vô cùng tin tưởng:
“Hắt xì …”
“Sao vậy? Có phải bị cảm lạnh rồi không? Sao không sấy khô tóc đã ra rồi?” Sờ sờ tóc của cô, thấy còn hơi ướt, Phùng Dịch Phong xoay người vào phòng tắm lấy máy sấy.
“Không sao! Em… để em tự làm!”
Hiểu Nhi có chút xấu hổ, muốn cầm lấy máy sấy, Phùng Dịch Phong lại ấn cô ngồi xuống ghế, lấy một lọn tóc, nhẹ nhàng sấy tóc giúp cô.
Dáng vẻ nghiêm túc của anh in trong gương, trái tim Hiểu Nhi bỗng như bị thứ gì đó gõ thật mạnh một cái. Phùng Dịch Phong giúp cô sấy khô tóc, còn nghịch nghịch sợi tóc mềm mại của cô, yêu thích không muốn rời tay.
Hiểu Nhi đứng dậy nhìn anh, xấu hổ mặt đỏ lên.
Khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô lên, Phùng Dịch Phong không kiềm chế được mà đặt lên môi cô một nụ hôn: “Có đói bụng không?”
“Ừm!” Hiểu Nhi gật đầu sờ bụng, chạy một ngày, cô đói sắp ngất đi!
“Chúng ta xuống ăn chút gì đó đi!”
Phùng Dịch Phong quay người lại, Hiểu Nhi tóm cổ tay anh: “Ông xã…”
Phùng Dịch Phong vuốt ve mái tóc cô, cười cười: “Không sao, đây cũng là nhà của em! Thoải mái lên! Có anh ở đây!”
“Vậy em… đi thay đồ!”
Dù sao còn có cả nhà chú hai, cô thế này thì hơi tùy tiện quá! Nghĩ rồi cô chọn một chiếc áo lịch sự chút, phối với váy dài ngang gối.
Cô còn chưa cài xong cúc áo, đã bị anh ôm chặt lấy eo thon: “Đột nhiên không muốn xuống nữa!”
Phùng Dịch Phong hôn nhẹ lên vai mảnh khảnh của cô, giọng anh nghe khang khác.
Một tay còn vẫn đặt ở khóa váy, Hiểu Nhi xoay người đẩy anh: “Đừng nghịch, không sợ để người khác biết sẽ chê cười sao!”
Lúc này còn ồn ào tạo ra âm thanh gì đó thì sau này cô khỏi cần vào nhà họ Phùng nữa, mất mặt lắm!
Hiểu Nhi làm nũng trong lòng anh nói: “Buổi tối tùy anh được không? Ông xã, giúp em đi!”
Cô nghiêng người sơ vin áo sơ mi vào trong váy rồi nhờ Phùng Dịch Phong kéo khóa lên cho. Anh hơi dùng sức đã giúp cô kéo xong, còn thuận tiện hôn trộm một cái trên má cô.
Lúc cô để mặt mộc, giống như quả táo mới chin, vô cùng mê người!
Anh nắm lấy tay cô, hai người thong dong một trước một sau đi xuống lầu.
Trong nhà ăn, các món thịt cũng vừa nướng xong, bởi vì là hình thức buffet được bày theo vòng tròn, đến bàn ăn, Phùng Dịch Phong kéo Hiểu Nhi đến bàn ở trong góc, có người giúp việc đang nướng, cũng có loại tự nướng, cũng có những món chỉ việc ngồi ăn, từng tốp năm tốp ba tụ tập lại.
Lấy một ít cuốn rau dưa, tôm, thịt dê để lên, Phùng Dịch Phong nói: “Em muốn ăn gì?”
“Ngô, cá viên cũng muốn!”
“Được!”
Phùng Dịch Phong vừa xoay người, Phùng Nhất Đình đã bưng một đĩa thập cẩm tới.
“Cảm ơn!”
Phùng Dịch Phong nhận lấy, thuận tay cầm cái kẹp gắp trong tay Hiểu Nhi, Phùng Nhất Đình nhìn Hiểu Nhi ở phía sau dựa vào anh, trêu ghẹo nói:
“Sức mạnh của tình yêu đúng là vĩ đại!” Lại có thể khiến người từng ghét phụ nữ nhất là anh giờ lại đích thân nướng đồ ăn cho phụ nữ? Cô gái này đúng là không đơn giản!
Phùng Dịch Phong ngước mắt nhìn anh ta một cái: “Chẳng phải cậu vẫn luôn là người khởi xướng sao?”
Phụ nữ mỗi ngày đổi một người, nếu có ai lên tiếng chất vấn thì anh ta chỉ thốt lên hai chữ - tình yêu! Nhưng tình yêu của anh ta, hạn sử dụng, chưa tới một tháng!
“Ha ha …”
Phùng Nhất Đình cười cười rồi mang một ly rượu vang đỏ đưa qua, hai người chạm ly, cùng uống một hơi cạn sạch, trong lòng ngầm hiểu. Lúc này, có tiếng bà nội gọi: