Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 90: Cô bỏ đôi bông tai của anh tặng vào thùng rác rồi?



Đẩy anh vào bếp, ấn anh yên vị vào chỗ ngồi, Hiểu Nhi liên tục bận rộn nào là xới cơm, nào là múc canh, bận bịu đến nỗi thở hổn hển, cô chỉ sợ anh đứng dậy sẽ phát hiện ra cái thùng rác chưa được đậy kín.

Trên bàn bày bốn món rau thịt và một món canh: cà chua chiên trứng, cánh gà chiên cô ca, sa lát trộn, nấm xào thịt và canh rau, đều là món ăn thường ngày, nhưng lại thơm nức mũi, kích thích thèm ăn.

Thấy cô cứ mỉm cười, Phùng Dịch Phong cũng cảm thấy vui theo: “Ăn cơm thôi!”

Anh gắp cánh gà rồi đặt vào bát của cô: “Em ăn nhiều chút, ốm đến nỗi sắp bị gió thổi bay rồi.”

“Ông xã cũng ăn đi, thử xem tay nghề của em thế nào!”

Đồng thời, cô cũng gắp một cái cánh gà cho anh, rồi nói thêm: “Cấm nói không ngon đấy!”

Cánh gà đắt lắm, hơn nữa buổi tối cô không có thói quen ăn nhiều thịt, một đĩa sáu cái là tất cả số lượng cô mua, nếu anh không gắp cho cô thì chắc cô cũng sẽ không ăn.

Phùng Dịch Phong khẽ cười thành tiếng, rõ ràng anh buồn cười vì câu nói của cô.

Vừa mới cầm đôi đũa, như chợt nhớ ra điều gì, Hiểu Nhi lại chạy đi lấy khăn ướt và hộp khăn giấy đến, rồi sau đó mới cẩn thận bắt đầu ăn phần cánh gà của cô.

Lúc này, giọng nói trầm của Phùng Dịch Phong vang lên: “Mùi vị tươi ngon, mặn ngọt vừa đủ, rất ngon!”

“Hì hì…”

Cuối cùng, Hiểu Nhi cười híp mắt, cô ăn xong phần cánh gà của mình, sợ Phùng Dịch Phong nói cô, cô ăn thêm một chút xíu cơm nữa rồi bắt đầu chủ yếu là uống canh, ăn thêm nấm, cô còn lựa gắp hết thịt ba chỉ trong đĩa cho Phùng Dịch Phong, còn anh thì có vẻ như đã quen rồi, gắp lên rồi bỏ vào miệng.

Trong lúc ăn, hai người trò chuyện đôi ba câu, nhưng đôi bên đều cảm thấy thỏa mãn.

Lúc gần ăn xong, Phùng Dịch Phong mới chú ý đến phần cánh gà mà anh để dành cho cô, cô không đụng đến, anh đẩy đĩa cánh gà về phía cô: “Sao em ăn ít vậy?”

Hiểu Nhi liền đẩy ngược trở lại:

“Ông xã, món này em làm cho anh ăn mà! Anh ăn nhiều chút mới mập lên được chứ! Lỡ bị người khác chê thì không phải em lỗ lắm sao, em sẽ buồn lắm đó! Đừng lãng phí mà, ngày mai không được ăn nữa đâu! Anh phụ trách phần thịt, em phụ trách giải quyết phần rau! Vợ chồng mình phối hợp xử lý hết! Nhanh nào…”

Hai cái cánh gà cuối cùng, Hiểu Nhi gắp hết vào bát của anh, rồi sau đó gắp them cà chua chiên trứng. Dựa theo lượng ăn của hai người, cô nấu mỗi món không nhiều.

Ngoại trừ canh và ít sa lat trộn còn thừa ra thì hầu như các món khác đều hết sạch.

Nhớ đến chuyện cô vì giảm béo mà suýt thì ngất xỉu, Phùng Dịch Phong cũng không ép cô nữa: “Thịt có thể không ăn, nhưng cơm thì phải ăn no, em không được để bụng đói!”

Nếu để ai đó biết được, lại tưởng rằng anh có sở thích ngược đãi người khác!

“Vâng! Em ăn no lắm, anh xem bụng em phình ra rồi này!”

Cô ngồi thẳng người, nhích ra một khoảng, sau đó ưỡn bụng ra, túm phần áo rộng thùng thình của mình và áp sát vào người cô, để anh nhìn thấy được phần bụng nhô ra của mình, Phùng Dịch Phong vừa xoay mặt qua nhìn, tầm mắt đã dừng lại ở phần trên cơ thể cô:

“Ừ, cách mạng chưa thành công, còn phải tiếp tục cố gắng nữa!”

Đón lấy ánh mắt xấu xa của anh, Hiểu Nhi đỏ mặt, buông áo ra: “Ông xã, anh nhìn đâu vậy? Anh hư quá, không thể nào nói chuyện tán gẫu với anh được!”

Anh dám chê cô nhỏ sao, ngực của cô là size C đàng hoàng nhé!

Lúc nhỏ cô còn vì chuyện vòng một của mình phát triển quá nhanh mà suýt thì không được múa, sau này mỗi lần múa, cô đều phải quấn thêm lớp nịt ngực so với những bạn khác, mà lại còn phải gầy hơn các bạn khác mới được.

Nhắc đến cũng thấy lạ: người tập múa thông thường sẽ không nở ngực, vậy mà cô không những thường phải nịt mấy tiếng, còn kéo dài rất nhiều năm, vậy mà không ảnh hưởng đến vấn đề phát triển dậy thì, sau này khi múa trở thành thú vui giải trí thì cô mới tùy ý hơn chút.

Thật ra so với những người bạn cùng tuổi, vòng một của cô cơ bản cũng được coi là lớn rồi, được người khác ngưỡng mộ cũng làm cô cảm thấy buồn phiền, từ thời trung học phổ thông đã bắt đầu có thói quen mặc áo rộng size hơn rồi, cô không thích người khác nhìn vào vòng một của mình, đặc biệt là đàn ông!

Kết quả là lúc lên đại học, cô cũng không còn cách nào tránh né! Lúc đó ký túc xá nam có tổ chức bảng xếp hạng người đẹp ngực đẹp, và cô lại được vinh dự đứng đầu bảng?

Kết quả là lúc đó, nam nữ trong trường khi thấy cô đều nhìn vào ngực cô làm cô suýt thì tức chết!

Sau đó liên tục một thời gian, ngày nào cô cũng mặc áo ôm sát màu đen đi lại trong trường, những người đó nhìn quen rồi, nhìn đủ rồi, cuối cùng không còn tò mò nữa, cũng vì vậy mà cô vướng phải những kẻ theo đuổi không đàng hoàng.

Mà cũng chỉ duy trì được không lâu, ngay thời điểm mọi chuyện chuẩn bị lắng xuống thì cô gặp Trương Việt Khánh, sinh viên chuyển trường đã nổi danh từ lâu nhưng cô lại chưa từng gặp mặt.

Không muốn tiếp tục nghĩ đến những chuyện đó nữa, cô nhét đầy miệng cà chua chiên trứng và nhai vài cái, liếc thoáng qua anh, cô cảm thấy vẫn còn chút ngượng ngùng, bèn nhích người xoay qua chút để tránh ánh mắt đầy ẩn ý của anh.

Bữa cơm tối kết thúc vui vẻ, Hiểu Nhi đẩy Phùng Dịch Phong và nói: “Ông xã, cả ngày mệt rồi, mau về phòng thay đồ nghỉ ngơi thôi! Em sẽ dọn dẹp nhanh thôi!”

“Ừ!”

Dáng vẻ đảm đang hiền lành, dịu dàng săn sóc của cô, hơi thở cuộc sống, hoàn toàn giống những gì anh từng tưởng tượng ra. Phùng Dịch Phong để mặc cho cô đẩy mình ra khỏi bếp…

Cô nhanh chóng dọn dẹp và rửa xong bát đũa, thật chất ánh mắt của cô nãy giờ vẫn chưa rời khỏi thùng rác ở góc nhà, suy nghĩ cứ xoay quanh trong đầu cô:

Món quà này phải giải quyết sao đây? Tối nay để ở đâu? Ngày mai có nên đi trả lại cho anh ta không?

Vừa nghĩ đến phải gặp mặt Trương Việt Khánh, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút đau đầu.

Người mà cô từng nằm mơ muốn được gặp mặt, vậy mà không ngờ giờ lại sợ gặp?

Thì ra con người có thể thay đổi nhanh như vậy?

“Ôi…” Phiền chết đi được!

Đúng thật là, sợi dây thần kinh nào bị chập vậy? Không phải năm mới hay lễ lộc gì, tự nhiên lại tặng cô đôi bông tai để làm gì?

Cô hít thở sâu, toàn bộ tâm trí cô rối mù, cô rửa tay xong rồi quay đến chỗ thùng rác và nhìn chằm chằm lúc lâu.

Cũng may hôm nay nấu nhiều món, túi rác cũng mới thay, chứ nếu không thì giờ mà cô lấy ra thì bản thân cô cũng cảm thấy gớm!

Vì phía dưới có bỏ vài miếng băng keo và hộp, đôi bông tai ở phía trên cùng, cô cúi người lượm lên, Hiểu Nhi xoay nhìn thăm dò xung quanh rồi lại thở dài:

“Để chỗ nào an toàn mà không bị phát hiện đây?”

Không thể đem về phòng được! Bếp thì lỡ như sáng sớm mai, anh xuống bếp rồi mở tủ ra thì sao? Hay để trong thùng rác? Lỡ anh bỏ rác hay anh thay túi rác thì sao? Đều rất có thể xảy ra mà!

Ngay lúc cô đang rối giữa nên và không nên thì đột nhiên giọng nói trầm vang lên: “Em lấy đôi bông tai anh tặng em bỏ vào thùng rác sao?”

“Hả?”

Cô quay người lại theo phản xạ, bèn nhìn thấy Phùng Dịch Phong đã thay xong đồ ngủ, vẻ mặt lạnh lùng và u tối khó chịu đang đứng ngay cửa bếp, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên tay cô và thùng rác bên cạnh không biết từ lúc nào bị đổ ra.

Cô ngây người ra nhìn anh hai giây, rồi lại nhìn xuống thùng rác, sau cùng mắt cô nhìn xuống chiếc hộp gấm trên tay mình, Hiểu Nhi có chút mơ hồ:

Cái gì? Đôi bông tai này… là của Phùng Dịch Phong tặng?

Đợi đến khi cô ngẩng đầu lên thì chỉ còn nhìn thấy bóng đen tức giận xoay người rời đi.

Không suy nghĩ thêm nữa, Hiểu Nhi liền đuổi theo: “Ông xã…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.