Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu

Chương 20: 20: Wiliam Franky




Phòng tổng giám đốc tập đoàn Phương Thị.
Thư kí Lâm tiến vào báo cáo:
“Lão đại!”
Nghe thấy tiếng thư kí Lâm, Phương Thần Phong mắt vẫn không hề rời khỏi màn hình máy tính, nói:
“Cậu ngồi đó đi.”
“Vâng thưa lão đại.”

Khoảng mười lăm phút sau Phương Thần Phong mới rời khỏi bàn làm việc.

Vẫn phong cách cũ, hắn tiến về phía tủ rượu lấy ra chai Whisky rồi rót vào hai chiếc ly, hắn một, thư kí Lâm một.
“Có chuyện gì?”
Thư kí Lâm nhận lấy ly rượu từ tay Phương Thần Phong rồi nói:
“Thưa lão đại, mọi chuyện đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ cho cá cắn câu là xong.”
Phương Thần Phong ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế sofa đen cao cấp, tay phải hắn nhẹ nhàng lắc ly rượu, tay trái để lên thành ghế gõ từng nhịp.

Khuôn mặt hắn lúc này toát lên vẻ mưu mô khó lường.

Đưa ly rượu lên miệng nhấp nhẹ một ngụm nhỏ rồi nói:
“Cậu làm tốt lắm! Trò chơi này bắt đầu trở lên thú vị rồi đây!”
“Đúng vậy thưa lão đại.

Tôi cũng rất mong chờ cuộc vui này, chỉ mong bọn chúng cắn câu nhanh một chút.”
“Chúng ta không cần vội! Chẳng phải trò mèo vờn chuột lúc nào cũng vô cùng hấp dẫm sao?”

“Ha… đúng vậy, đúng vậy.

Vô cùng hấp dẫn!”
Phương Thần Phong lạnh lùng lên tiếng:
“Mặc dù việc thu phục bọn chúng là điều trước sau gì cũng phải làm.

Nhưng từ trước đến giờ, bởi vì nể tình bọn chúng cũng không đụng chạm gì đến chúng ta mà Hắc Phong Bang luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Vậy mà bọn chúng lại không yên phận, có mưu đồ thâu tóm Hắc Phong Bang.

Đúng là nằm mơ gữa ban ngày!”
Thư kí Lâm gật gù tán thành:
“Đúng vậy, không biết tự lượng sức mình.

Nhưng theo những gì mà tôi tìm hiểu được thì bọn chúng cũng không phải hạng người dễ đối phó.

Ngoài ra tôi còn biết được là bọn chúng có sự hậu thuẫn từ một thế lực ngầm khá có tiếng tăm mà chúng ta cũng có quen biết.”
“Hậu thuẫn? Người nào?”
“Đúng vậy! Đại ca của bọn chúng có quan hệ mật thiết với Wiliam Franky-người đứng đầu tổ chức huấn luyện đặc công quốc tế SK, cũng là kẻ thâu tóm giới Mafia tại khu vực Âu-Mỹ.”
“Wiliam Franky?”
“Chính xác! Wiliam Franky – kẻ vừa mới xin ở nhờ nhà của lão đại một tuần qua.”
“Ha… Để ta xem lần này bọn chúng định làm gì, nhất là tên Wiliam lông bông kia.

Hừ!”
Thư kí Lâm nghe vậy thì thầm chúc phúc cho Wiliam, ai bảo anh ta quan hệ rộng như vậy làm gì cơ chứ.

Bây giờ thì hay rồi, bản thân trở thành miếng thịt xông khói bị kẹp giữa chiếc bánh mì … ha ha ha.
Phương Thần Phong không nói gì thêm mà từ từ thưởng thức ly rượu trên tay.
Quả thật người của anh sẽ không thể nào tra ra được lai lịch của bọn chúng nhanh như vậy nếu như không nhờ vào cuộc gặp gỡ tại Bar Mộng Ảo đêm đó.
Kể từ khi cô nhóc kia bước vào cửa hắn đã thấy có chút quen mắt, nhất là ánh mắt kia, nó chứa đầy sự kiêu hãnh và ngạo mạn vô cùng quen thuộc.

Cho đến khi nhìn đến nhóm người đi cùng cô ta, trong đó có cả tiến sĩ Triệu nổi tiếng giới y học thì hắn liền nhớ đến báo cáo của thư kí Lâm.

Ngay lập tức hắn hoàn toàn có thể xác định được thân phận của cô gái kia, rồi lên kế hoạch nhử bọn chúng mắc câu.
“Để xem cô còn có thể kiêu ngạo được bao lâu!”, Phương Thần Phong thầm nghĩ.
.
.
.
Cốc cốc cốc.
“Vào đi.”
“Đại ca.”
“Linh Chi à! Đến rồi thì ngồi xuống đi.”
“Vâng.”
Sau khi sắp xếp lại một lượt văn kiện, Khương Tuấn Hạo tiến lại bàn trà ngồi đối diện với Hà Linh Chi:
“Anh đã nghe Giai Kỳ báo cáo kết quả huấn luyện của em.


Đúng là không làm anh thất vọng.”
“Cảm ơn đại ca đã khen, nhưng mà lần này em đến tìm anh là để hỏi về kế hoạch sắp tới của chúng ta.”
“Ừm.

Vì lần này em đã qua được bài huấn luyện nên hoàn toàn có tư cách tham gia vào trận chiến sắp tới.

Em cũng biết đấy, lần này không giống với những lần trước, có thể nói là trận chiến này xảy ra thì chỉ có hai kết quả, hoặc là thâu tóm được Hắc Phong Bang, hai là xóa sổ cái tên Huyết Sắc Bang của chúng ta…”
“Em biết thưa đại ca, nhưng cái em muốn biết đó là chi tiết kế hoạch lần này.

Hơn nữa, em mong chúng ta có thể tiến hành càng nhanh càng tốt, khi mà bọn chúng chưa chuẩn bị tinh thần.

Có như vậy thì mọi chuyện mới trở nên dễ dàng hơn cho chúng ta.” (cưng nóng lòng mắc câu vậy sao Chi Chi của ta :)))
“Anh cũng định như vậy, nhưng hành động hiện giờ của bọn chúng khiến anh cảm thấy nghi ngờ.”
“Có chuyện gì sao thưa đại ca?”
Khương Tuấn Hạo nhìn Hà Linh Chi một lúc rồi lên tiếng:
“Em cũng biết là trong tay chúng ta đang có chiếc nhẫn của Phương Thần Phong, nhưng tại sao đến tận bây giờ mà bên phía bọn chũng vẫn không có động tĩnh gì? Em không cảm thấy nghi ngờ sao?”
Hà Linh Chi suy ngẫm một chút rồi lên tiếng:
“Em thấy anh nói vậy cũng không hẳn là đúng.”
“Nói rõ anh nghe thử xem?”
“Nếu anh nói là bọn chúng vì phát hiện chiếc nhẫn đã bị đánh tráo mà hoài nghi nên âm thầm lên kế hoạch hành động thì em lại thấy chuyện này vô cùng đơn giản.

Sở dĩ bọn chúng không có hành động gì chẳng qua là do chưa phát hiện ra chiếc nhẫn là giả, bởi vì từ trước đến nay em luôn tự tin vào khả năng làm giả đồ của mình, chưa có lần nào thất bại cả.

Chính vì thế anh cứ yên tâm và tiến hành kế hoạch theo đúng như những gì đã lên sẵn.”
Những gì Hà Linh Chi nói không hề sai, từ trước đến nay cô chưa từng thất bại trong những công việc liên quan đến chuyên môn của mình.

Nhưng chính vì những thành tích khiến người khác phải thán phục như vậy khiến cho cô mất đi sự cảnh giác.
Bởi vì Phương Thần Phong không giống với những đối thủ trước đây của cô.

Lí do khiến cho hắn phát hiện ra chiếc nhẫn đó là giả chỉ với một động tác xoay nhẹ là bởi vì cô không hề biết được bí mật cũng như kết cấu bên trong chiếc nhẫn.

Từ độ nặng, họa tiết và xúc cảm khi chạm vào, điều đặc biệt hơn đó chính là khi hắn xoay chiếc nhẫn như vậy thì bề mặt của nó sẽ hiện lên những kí tự mà chỉ hắn mới có thể hiểu được.


Nhưng khi hắn xoay chiếc nhẫn giả, tuy nó cũng có những kí tự nhưng nội dung thì hoàn toàn khác.
Hơn nữa, chiếc nhẫn giả mà cô làm cũng nhẹ hơn so với chiếc nhẫn của hắn, mặc dù độ sai lệch rất nhỏ nhưng chiếc nhẫn đó luôn nằm trên tay hắn hơn mười lăm năm nay thì tại sao hắn lại không phát hiện ra được kia chứ.
Khả năng của cô hắn phải công nhận là hiếm có, nhưng cô lại áp dụng lên sai người.
Khương Tuấn Hạo nghe những gì mà Hà Linh Chi nói cũng không phải không có lý.
Sau khi nhận được chiếc nhẫn thật, anh đã kiểm tra vô cùng kĩ lưỡng, quả thực là hai chiếc nhẫn giống y hệt nhau.

Nếu không phải biết trước một trong hai chiếc nhẫn là giả thì anh còn tưởng nó là một cặp.
“Thôi được rồi.

Chắc tại dạo này công việc nhiều quá nên anh bị mêt mỏi dẫn đến đa nghi.

Nếu không còn gì nữa thì em hãy về nghiên cứu thật kĩ hệ thống tường lửa của Hắc Phong Bang cũng như rèn luyện kĩ năng cho thật tốt.

Không có gì thay đổi thì kế hoạch sẽ được tiến hành trong một tuần nữa.”
“Vâng thưa đại ca.

Anh cũng nghỉ ngơi cho tốt, đừng ép bản thân làm việc quá sức.

Em đi đây.”
Dứt lời Hà Linh Chi lập tức rời khỏi phòng làm việc của Khương Tuấn Hạo.
Sau khi nhìn cửa phòng đóng lại, Khương Tuấn Hạo đứng lên đi về phía ban công rồi nhìn về phía khu huấn luyện một cách sâu xa:
“Mong mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.”
[…]



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.