Chương 109
Ôn Ninh chỉ cảm thấy mình càng nghĩ càng loạn, cho nên dứt khoát dùng chăn che kín mặt lại, ngủ.
Còn về chuyện con mình, cứ để đó trước đã.
Bởi vì Ôn Ninh nhắn tin, nên hôm nay, tam trạng của Lục Tấn Uyên cũng không tệ lắm, ít nhất, cấp dưới có phạm sai lầm anh cũng không giận dữ.
Ngay cả An Thần cũng nhận ra điều này.
Xem ra, sự ảnh hưởng của cô Ôn với boss nhà mình, quả nhiên còn lơn hơn so với anh ta tưởng tượng.
“Boss, hôm nay bác sĩ nói cô Ôn có thể xuất viện rồi, ngài xem lúc nào thì nên hoàn tất thủ tục? Có cần tôi sai người đi đón không?”
Bởi vì từng xảy ra chuyện bắt cóc, nên hiện giờ, An Thần chịu trách nhiệm cả chuyện bảo vệ an toàn cho Ôn Ninh, phải lo nghĩ để tránh bất kỳ khả năng có nguy hiểm nào đó sảy ra.
Lục Tấn Uyên lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ qua đó một chuyến.”
Buổi sáng sau khi tan việc, Lục Tấn Uyên lái xe rời khỏi tập đoàn Lục thị, đi thẳng đến bệnh viện.
Ôn Ninh đang ngủ trong phòng bệnh, bởi vì mang thai nên hiện giờ cô rất thích ngủ, gần như lúc nào chỗ nào cũng có thể ngủ được.
Lục Tấn Uyên đi vào phòng bệnh thì trông thấy dáng vẻ đang ngủ của Ôn Ninh, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, hiện lên một vầng sáng mờ ảo, khiến cả người anh đều sinh ra cảm giác như lạc vào trong giấc mộng.
Người đàn ông không tự chủ khẽ nhẹ chân hơn, đi đến bên giường nhìn Ôn Ninh bằng ánh mắt đầy tình cảm mà chính bản thân anh cũng chưa từng nhận ra.
Ánh mắt của Lục Tấn Uyên di chuyển xuống dưới, rơi vào đôi môi đỏ tươi của Ôn Ninh, trên đôi môi đỏ ấy mang theo chút ánh sáng lấp lánh, giống như một viên thạch hấp dẫn người khác, người đàn ông không nhìn được cúi đầu xuống, ghé sát vào mặt Ôn Ninh, đang muốn đặt xuống một nụ hôn…
Đột nhiên, người chăm sóc từ bên ngoài bước vào: “Cô Ôn, dậy ăn cơm thôi…”
Lời cô ta còn chưa nói hết, đã bị hình ảnh trước mắt khiến cho hoảng sợ, không phải cô ta vừa quấy rầy chuyện tốt của người ta đấy chứ?
Lục Tấn Uyên lập tức đứng thẳng người dậy, trong lòng sinh ra sự buồn phiền không nói ra được.
Vừa rồi anh bị quỷ ám sao, thế mà lại muốn hôn cô?
Ôn Ninh nghe thấy tiếng nói chuyện, thì lông mi run lên vài cái, sau đó mới tỉnh táo lại một chút: “A, được, tôi dậy ngay đây.”
Vì sức khỏe của cục cung, hiện giờ cô vô cùng chú trọng đến việc ăn uống, cho nên, người chăm sóc nói gì, cô cũng nghe.
Vừa nói xong, thì Ôn Ninh mới phát hiện ra bên cạnh giường có thêm một người, Lục Tấn Uyên mang vẻ mặt là lạ đang đứng cạnh giường cô.
Ôn Ninh nhìn anh một cái: “Sao anh lại tới đây?”
Bây giờ không phải Lục Tấn Uyên nên ở công ty bận rộn công việc sao, thế nào lại có thời gian đến đây?
“Bác sĩ nói hôm nay cô có thể xuất viện, tôi đưa cô về.”
Lục Tấn Uyên nói điềm nhiên như không có việc gì.
Ôn Ninh khẽ gật đầu, cũng được, cô đã ở trong bệnh viện khoảng nửa tháng rồi, sức khỏe gần như đã hồi phục hoàn toàn, chủ yếu là, tiền viện phí, tiền thuê người chăm sóc đều do Lục Tấn Uyên trả, nếu tiếp tục như vậy nữa cô cũng thấy ngại.
Có điều…
Vừa nghĩ tới quan hệ giữa đứa bé và Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh lại cảm thấy hình như việc anh bỏ tiền ra cho cô dưỡng thai cũng không có chỗ nào không đúng cả, đứa bé này vốn dĩ chính là con của anh.
Chỉ có điều, người làm cha không biết mà thôi.
Người chăm sóc đưa thức ăn tới, nhiệm vụ chủ yếu của cô ta là chăm sóc tốt cho Ôn Ninh, đảm bảo cho cô đầy đủ chất dinh dưỡng, cho nên thức ăn mỗi bữa cô ta đều chuẩn bị rất phong phú.
Ôn Ninh đang muốn ăn cơm, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó: “Anh đã ăn cơm chưa?”
Lục Tấn Uyên lắc đầu, anh vừa tan việc đã chạy tới đây, lấy đâu ra thời gian để ăn cơm.
“Vậy hay là… Anh ăn một chút ở chỗ này đi?”
Lục Tấn Uyên suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, người chăm sóc lấy một cái bàn gấp nhỏ ra, hai người ngồi hai bên ăn cơm.
Lục Tấn Uyên nhìn trong bát của Ôn Ninh chỉ có một chút cơm, thì không nhịn được nhíu mày.
Ăn có một chút như vậy, chẳng trách lại gầy giống như cây trúc, nếu người khác biết, không chừng còn tưởng rằng anh ngược đãi cô.
Nghĩ đến điều ấy, người đàn ông gắp một miếng thịt lên, rồi bỏ vào trong bát của Ôn Ninh.
“Ăn nhiều một chút, đừng để người khác nhìn vào lại cho rằng tôi không cho cô ăn cơm.”
Ôn Ninh ngược lại không từ chối, cúi đầu, không nhịn được suy ngẫm.
Lục Tấn Uyên làm như vậy, có phải có chút quan tâm đến cô hay không?
Như vậy, nếu anh biết đứa trẻ trong bụng mình là của anh, sẽ phản ứng thế nào?
Có lẽ là do có thai, nên đầu óc của Ôn Ninh hay để ý đến những chuyện vụn vặt.
Có điều, cô cũng không xúc động đến mức, chỉ vì Lục Tấn Uyên gắp thức ăn cho cô mà trực tiếp nói thẳng ra sự thật.
“Đúng rồi, Lưu Mộng Tuyết, cô ấy thế nào?”
Ôn Ninh nghĩ đến Lưu Mộng Tuyết, cô gái đã đóng giả mình.
“Đã ra nước ngoài, yên tâm, cô ta sẽ không về nữa, người anh trai kia của cô ta, bây giờ đã ngồi tù rồi.”
Lục Tấn Uyên không giấu giếm, mà nói thắng hết cho Ôn Ninh.
Đối với Lưu Mộng Tuyết, anh không có thiện cảm gì, nhưng cô ta vì anh mới gặp chuyện không may, anh không thể không quan tâm được, cho nên chỉ có thể dùng tiền để bồi thường cho cô ta, nhưng mà những cái khác, thì không phải bàn nữa.
Người nhà Lưu Mộng Tuyết cũng từng van xin anh, để lại cho Lưu Nguyên một con đường sống, có điều đã bị Lục Tấn Uyên từ chối.
Nghĩ đến hình ảnh ngày hôm đó anh ta bỏ thuốc thiếu chút nữa đã khiến Ôn Ninh bị hiếp, thì anh cảm thấy không thể chịu đựng nổi, cho nên đã dùng một vài thủ đoạn, trực tiếp đưa anh ta vào tù.
“Vào tù?” Ôn Ninh giật mình kinh ngạc, sau chuyện kia cô cũng từng tìm hiểu trước trên mạng, về chuyện kiểu này bình thường đều bị cảnh sát hòa giải, dù sao không có tính chất thương tổn thực tế, nếu muốn định tội thật ra cũng rất khó.
Vì sau đó Lục Tấn Uyên nói giao chuyện này cho anh nên cô cũng không để ý đến, hơn nữa, cũng không có ai nói rõ tình hình ấy với cô cả, Ôn Ninh cho rằng vì Lưu Mộng Tuyết anh đã thả cho Lưu Nguyên một con đường sống.
Không nghĩ tới…
Sự thật thế mà lại là như vậy sao?
Trong lòng Ôn Ninh có chút cảm động không nói nên lời, cảm giác có người cho cô dựa vào, che gió che mua cho cô, thật ra cũng rất tốt.
“Đúng, cho nên cô không cần lo lắng nữa, anh ta sẽ không có khả năng cũng không có gan để trả thù cô nữa đâu.”
Lục Tấn Uyên cho rằng cô đang sợ, vì thế lại giải thích thêm. Ôn Ninh ậm ừ một tiếng, rồi lập tức nhẹ nhàng nói câu cảm ơn.
Lúc này cô mới nhận ra, thật gia từ đầu đến bây giờ Lục Tấn Uyên đúng là đã giúp cô rất nhiều, cho dù anh vẫn nói chuyện khó nghe, nhưng những gì anh làm, lại thật sự rất đáng tin.
Một bữa cơm trưa cũng coi như hòa thuận.
Cơm nước xong xuôi, Lục Tấn Uyên đi xử lý thủ tục xuất viện cho cô, người chăm sóc sắp đi khỏi, Ôn Ninh nói với cô ta mấy lời cám ơn vì đã chăm sóc cô cẩn thận trong khoảng thời gian vừa qua,
“Ai, đều là việc phải làm, có điều, người cô phải cảm ơn nhất có lẽ không phải tôi, mà là chồng cô.”
Ấn tượng của người chăm sóc với Ôn Ninh cũng không tệ lắm, chưa bao giờ giở thói hách dịch, rất dễ nói chuyện, cho nên cô ta nói nhiều thêm vài câu.
“Anh ta cố ý mời tôi đến, trả gấp đôi tiền công so với người khác, bảo tôi chăm sóc cô thật tốt, còn nữa, việc cô nằm viện đến xuất viện đều do anh ta lo liệu, ngoại hình lại đẹp trai như vậy, còn nhiều tiền nữa, đàn ông như vậy, cô ngàn vạn lần phải giữ chặt đấy nhé.”
Vốn dĩ Ôn Ninh muốn nói bọn họ đã không còn là vợ chồng nữa, có điều trông thấy ánh mắt tha thiết của người kia, thì vẫn không nói gì nữa cả: “Tôi biết rồi.”
Sau khi người chăm sóc đi khỏi, tâm trạng của Ôn Ninh lại không có cách nào bình tĩnh được, con gái thật ra rất dễ giao động, chỉ cần người khác nói một câu tâm trạng cũng có thể thay đổi lên xuống.
Mấy lời Lục Tấn Uyên nói ban nãy, cộng thêm mấy lời khuyên bảo của người chăm sóc, khiến cô hơi rung động, thậm chí, cô còn không nhịn được nghĩ đến nếu như Lục Tấn Uyên biết đứa bé là con anh, có thể sẽ vui mừng hay không.