Chương 111
Lục Tấn Uyên đưa Ôn Ninh về nhà rồi quay lại công ty để tiếp tục làm việc.
Ôn Ninh sau đó thì lại nghiêm túc mở điện thoại lên, tìm vài quán ăn ngon, giá cả phải chăng mà trước kia cô thường đến.
Cô của trước kia vô lo vô nghĩ, còn là một người ham ăn, thích nhất là tìm mấy món ngon ở những xó xỉnh mà không ai phát hiện được.
Nhìn những nội dung trên điện thoại, Ôn Ninh nở nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy lại cũng có chút chua xót.
Đáng tiếc, cô sớm đã bị hiện thực tàn khốc làm cho thay đổi hoàn toàn.
Nhưng mà rất nhanh Ôn Ninh cũng vẫn tìm được một quán ăn không tệ, nhìn thực đơn trên mạng, cô cẩn thận lên kế hoạch xem đến lúc đưa Lục Tấn Uyên đến đó thì ăn cái gì.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Lục Tấn Uyên tan làm liền trực tiếp đi đến chỗ ở của Ôn Ninh.
Ôn Ninh cũng đã đặt chỗ trước, gửi địa chỉ cho anh rồi hai người trực tiếp lái xe đến đó.
Dọc theo đường đi, tâm trạng của Lục Tấn Uyên cũng khá tốt.
Rất nhanh hai người đã đến nơi, đó là một quán ăn nhỏ.
Lục Tấn Uyên nhìn chỗ đấy rồi không khỏi nhíu mày, thường ngày anh rất ít khi tới những chỗ như vậy.
Ôn Ninh nhìn biểu cảm trên mặt anh, nở nụ cười, “Yên tâm đi, tuy rằng nơi này nhỏ nhưng vẫn rất sạch sẽ, chắc chắn ăn uống sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Lục Tấn Uyên gật đầu, đi theo Ôn Ninh vào trong.
Ôn Ninh nhìn quán ăn nhỏ quen thuộc này, hồi ức trước kia chậm rãi ùa về.
Nơi cô học cấp ba ở cách chỗ này không xa, mỗi lần sau tiết tự học vào buổi tối mà đói bụng, Bạch Dịch An liền đưa cô đến đây.
Ăn một vài món ăn vặt ở đây, coi như là an ủi cơ thể sau một ngày mệt nhọc.
Những hồi ức đó đối với cô đã rất xa xôi, nhưng lại vẫn quý giá như vậy.
Lục Tấn Uyên nhìn thấy vẻ hoài niệm mờ mịt trong mắt cô, cũng không lên tiếng làm đứt đoạn suy nghĩ của cô.
“Hai vị, có muốn gọi món gì không?”
Lúc này, bà chủ đã đi tới, nhìn thấy Ôn Ninh bèn có chút kinh ngạc, “Cháu là…cô bé trước kia thường xuyên tới đây ăn có phải không?”
Trước kia Ôn Ninh rất xinh đẹp, là hoa khôi của trường cấp ba, có không ít nam sinh vì thích cô nên lúc cô đến đây ăn, bọn họ cũng tới chỗ này ăn, khi đó bà chủ còn trêu ghẹo, nói Ôn Ninh là biển hiệu sống trong tiệm của họ.
Ôn Ninh có chút kinh ngạc, đã ba năm rồi cô không đến đây, không ngờ bà chủ quán vẫn còn nhận ra cô?
Cô khẽ gật đầu, “Là cháu, đã lâu không tới đây rồi.”
Bà chủ kéo Ôn Ninh nói mấy câu, sau đó ánh mắt lại dừng ở trên người Lục Tấn Uyên, nhìn thấy khí chất xuất chúng của người đàn ông kia, lại nhìn bộ vest chắc chắn có giá trị xa xỉ trên người anh, cô ấy không nhịn được mà vỗ vỗ bả vai Ôn Ninh.
“Được đấy, tìm được một người bạn trai trẻ đầy triển vọng như vậy, cháu may mắn thật đấy.”
Ôn Ninh hơi xấu hổ, bạn trai sao, tuy rằng đúng là họ đã từng kết hôn, nhưng thật sự không phải như trong tưởng tượng của cô ấy.
“Chúng cháu…”
Ôn Ninh vừa định mở miệng giải thích, đột nhiên Lục Tấn Uyên lại ngắt lời cô, “Bà chủ, có thể giới thiệu một chút trong tiệm có gì đặc biệt không nhỉ.”
Ôn Ninh đang định giải thích thì đột nhiên ngừng lại.
Bà chủ lập tức nhiệt tình giới thiệu. Lục Tấn Uyên gật đầu, “Vậy thì mấy cái đó đi, sau đó thêm mấy món ăn chay, còn canh thì tôi muốn vị nhạt một chút.”
“Được rồi.” Bà chủ sảng khoái đồng ý, trước khi đi còn không quên tiến đến bên tai Ôn Ninh nói, “Trông bạn trai của cháu cũng không tệ, cháu nhất định phải giữ chặt nhé, người đàn ông như vậy chắc chắn có không ít cô gái thích.”
Ôn Ninh hơi xấu hổ gật gật đầu, nhìn cô ấy rời đi. Lục Tấn Uyên đương nhiên là đối tượng mà rất nhiều thiếu nữ muốn theo đuổi, nhưng cô….. làm gì có tư cách giám sát chặt anh chứ.
Lục Tấn Uyên cũng không nhìn ra được suy nghĩ của Ôn Ninh, xem cách trang trí trong quán ăn này thì đúng như lời Ôn Ninh nói, nơi này tuy rằng rất nhỏ nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều đầy đủ, dọn dẹp sạch sẽ, còn có chút cảm giác ấm áp.
“Tại sao lại muốn đến chỗ này?”
Lục Tấn Uyên nghĩ, nơi này nhất định là có hồi ức gì đó của Ôn Ninh, cho nên không nhịn được mà hỏi.
Ôn Ninh chỉ chỉ một trường học cách đó không xa, “Trước kia tôi học ở đó nên thường xuyên tới chỗ này ăn cơm.”
Lục Tấn Uyên khẽ gật đầu, nhìn đôi mắt đang sáng lên của Ôn Ninh, lúc cô nhắc tới quá khứ, cả người bỗng nhiên như được mạ thêm một tầng ánh sáng.
Bỗng nhiên ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng theo, nghe Ôn Ninh nói, thế nhưng lại có một loại cảm giác rất an tâm.
Rất nhanh bà chủ liền đưa đồ ăn lên, không chỉ có những món mà họ đã gọi, còn có thêm mấy món ăn nhỏ do đích thân cô ấy làm, tuy rằng không đắt đỏ nhưng lại rất độc đáo và thú vị.
Đầu tiên Ôn Ninh cúi đầu ăn một lát, rồi mới lại nhớ ra bữa ăn này là vì muốn cảm ơn Lục Tấn Uyên đã mời khách, cô như vậy có vẻ không ổn cho lắm.
Vì thế, cô theo bản năng mà gắp một miếng thịt kho tàu ăn ngon nhất trong ấn tượng của cô cho anh, nhưng chờ đến khi cô rút chiếc đũa về mới ý thức được cô vừa dùng chiếc đũa của mình, vừa nãy cô còn dùng rồi, trên đó có lẽ có dính nước bọt của cô….
Mặt Ôn Ninh bỗng nhiên hơi đỏ lên một chút, cô hơi lo lắng, đang định xin lỗi thì Lục Tấn Uyên lại như người không có việc gì mà ăn luôn miếng cô đã gắp .
Ôn Ninh không khỏi nhớ lại trước kia người hầu nhà họ Lục đã dặn dò rất kĩ với cô, Lục Tấn Uyên có thói quen sạch sẽ, đồ đã bị người khác chạm qua thì anh sẽ không cần nữa, không ngờ anh lại nể tình mà ăn luôn như vậy.
Nghĩ đến cái này có lẽ cũng coi như gián tiếp hôn môi, mặt Ôn Ninh càng đỏ hơn.
Rõ ràng chuyện thân mật hơn nữa thì hai người cũng đã làm, nhưng lại vì một chi tiết bé nhỏ không đáng kể như vậy mà làm trong lòng cô hơi rung động.
“Làm sao?” Lục Tấn Uyên ăn luôn miếng mà Ôn Ninh gắp cho, đúng thật, mùi vị rất không tồi, không phải tinh xảo hay cao sang như khách sạn 5 sao, nhưng lại có loại cảm giác ấm áp như gia đình làm.
Cảm giác này, anh không những không ghét mà ngược lại còn hơi thích. “Không…. Không có gì.” Ôn Ninh nhanh chóng cúi đầu, không muốn bị anh nhìn thấy mặt mình đang nóng lên, bây giờ có lẽ nó đã đỏ như quả cà chua rồi.
Một bữa cơm vô cùng hài hòa ấm áp, thậm chí còn có chút hơi thở ái muội lưu chuyển ở trong không khí.
Ôn Ninh đi thanh toán, kết quả là bà chủ lại lôi kéo cô, nhất định muốn truyền thụ cho cô một vài tuyệt chiêu để giữ đàn ông, Ôn Ninh nghe thấy vậy bèn hận không thể trực tiếp chui xuống đất cho xong.
Lục Tấn Uyên đang chờ cô quay lại rồi đưa cô về nhà, không ngờ điện thoại lại vang lên.
Mộ Yên Nhiên gọi điện thoại đến, “Tấn Uyên, em về sớm, bây giờ đang ở sân bay đây.”
Lục Tấn Uyên nhìn đồng hồ, thời gian Mộ Yên Nhiên đã hẹn muộn hơn bây giờ nhiều, vậy mà bây giờ lại đụng trúng lúc này.
“Sao cô lại về sớm?”
Lục Tấn Uyên hơi không vui với cách làm làm quấy rầy kế hoạch của anh.
“Anh không vui sao? Em, em vội vàng quay về vì muốn gặp anh.”
Mộ Yên Nhiên nghe thấy lời nói lạnh nhạt của anh, trong nháy mắt trong lòng hơi đau đớn. Nếu là trước đây, Lục Tấn Uyên khẳng định không nói nhiều mà tới đón cô ta, vậy mà bây giờ lại có vẻ như không vui.
Chỉ là, có khó chịu hơn nữa thì bây giờ cô ta cũng không thể nói ra, “Tấn Uyên, anh đã đồng ý tới đón em mà.”