Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 197



Chương 197

Cũng không biết qua bao lâu, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, Diệp Uyển Tĩnh được đẩy ra ngoài trong trạng thái hôn mê.

Lục Tấn Uyên muốn tiến lên xem tình trạng của bà ấy, lại bị ông nội dùng gậy ngăn lại đuổi qua một bên, “Bây giờ anh qua xem mẹ con là muốn chọc tức chết mẹ mình hay sao?”

Lục Tấn Uyên im lặng, sau đó, ông nội liếc nhìn anh, “Trước khi anh xử lí triệt để Ôn Ninh, thì chuyện của mẹ anh, không cần anh đến giả vờ làm gì, lần này tôi sẽ giám sát anh.”

Ông nội đau lòng nhức óc, nhìn dáng vẻ yếu ớt thế này của con dâu mà tức giận lắm, chỉ là một Ôn Ninh, một người phụ nữ nhỏ nhặt không đáng kể sao lại có thể khiến mẹ con chúng nó thành ra thế này chứ ?

“Lần này, tôi sẽ phái người đi điều rõ hành tung của Ôn Ninh, anh đừng hòng tìm cách qua mặt tôi.”

Ông nói xong liền đi theo bác sĩ vào phòng bệnh.

Lục Tấn Uyên nhìn giường bệnh được đẩy đi mà lòng vô cùng đau đớn.

Bố anh mất sớm, từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ ở cạnh anh, một người phụ nữ một mình nuôi con khôn lớn trong gia đình danh giá, còn cả đám người thân tham lam dòm ngó, phải trải qua bao nhiêu là khó khăn.

Lục Tấn Uyên nắm lấy tay nắm cửa, trong mắt mang theo nỗi áy náy cùng đau đớn.

Quản gia thấy anh như thế, bước đến, “Cậu chủ, chuyện này đúng là cậu đã sai rồi, mấy năm nay bà chủ vì cậu mà chịu rất nhiều cực khổ, lúc nãy bác sĩ nói, bà ấy không chịu được đả kích, nếu lại lần nữa như thế.. e rằng.”

Những lời quản gia nói, từng câu từng chữ thấm vào trái tim Lục Tấn Uyên.

Anh nhìn mẹ đang nằm trong phòng bệnh, ánh mắt trầm đi, giọng nói chưa khi nào bị thương đến vậy, “Tôi biết rồi.”

Đứng trước ranh giới sự sống và cái chết, anh còn cách nào khác nữa?

Lục Tấn Uyên rời khỏi bệnh viện, đến công ty, lấy tài liệu mà mấy ngày trước Dư Phi Minh đưa cho anh ra.

Sau khi Dư Phi Minh bị anh nắm thóp đã cung cấp cho anh rất nhiều manh mối, bây giờ, đã điều tra ra được tung tích của mẹ của Ôn Ninh.

Có lẽ, đã đến lúc phải kết thúc rồi, chí ít phải đưa Ôn Ninh rời khỏi đây trước đã.

Ôn Ninh chán nản ở trong biệt thự, bây giờ, ngay cả ý muốn chạy trốn của cô cũng mất rồi, chỉ có thể ngồi thẫn thờ ra ở đây thôi.

Ngay lúc cô đang thất thần nhìn ti vi, dưới nhà truyền đến tiếng động cơ xe hơi, Ôn Ninh đi qua xem, thấy xe Lục Tấn Uyên dừng ở bên ngoài.

Nhìn đồng hồ, Ôn Ninh thấy có chút kỳ lạ, sao giờ này Lục Tấn Uyên lại đến đây, mặc dù khoảng thời gian này, số lần Lục Tấn Uyên đến đây không hề ít, nhưng hiếm khi xuất hiện đây trong giờ làm việc, dù sao, thái độ của Lục Tấn Uyên với công việc cũng rất nghiêm túc.

Trong lòng Ôn Ninh đột nhiên nảy sinh ra một dự cảm không lành, cân bằng nhịp thở, rất nhanh, Lục Tấn Uyên đã lên lầu, trực tiếp mở cửa bước vào.

Ôn Ninh nhìn anh, không nói gì, Lục Tấn Uyên liếc nhìn cô, cô không hiểu được sự phức tạp trong ánh mắt ấy.

Rốt cuộc anh ta sao vậy? Ôn Ninh chưa từng thấy Lục Tấn Uyên như thế, trong ánh mắt anh là sự bi thương và đau khổ không thể chạm vào, khiến người ta có ảo giác như bị ngạt thở.

Hai người cứ yên lặng nhìn nhau một lúc, Lục Tấn Uyên mới nói bằng giọng khàn khàn, “Ôn Ninh, tìm được mẹ em rồi.”

Đôi mắt của Ôn Ninh bỗng chốc trừng lớn, “Mẹ tôi, tìm được rồi sao ?”

Tin tức này khiến cô không thể nào bình tĩnh được nữa, khoé mắt bỗng có cảm giác cay cay, cô đã không gặp mẹ hơn ba năm rồi, dù chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của bà, nhưng quá trình này cũng đủ dày vò cô rồi.

“Bà ấy đang ở đâu ? Tôi muốn đi gặp bà ấy !”

Ôn Ninh lập tức đứng dậy, không quan tâm đến những thứ khác nữa, quên đi sự ngăn cách giữa cô và Lục Tấn Uyên, nắm lấy áo của anh, “Bây giờ bà ấy sống có tốt không ?”

Lục Tấn Uyên nhìn ánh mắt sáng ngời hiếm thấy của Ôn Ninh, từ lúc cô bị nhốt ở đây đến nay, anh rất hiếm khi thấy đôi mắt xinh đẹp của cô sáng ngời động lòng người như vậy Lục Tấn Uyên hít sâu một hơi, “Em thay đồ đi, tôi đưa em đi gặp bà ấy.”

Đây có lẽ là việc cuối cùng mà anh làm vì Ôn Ninh.

Bệnh của Diệp Uyển Tĩnh khiến anh đột nhiên mất đi lòng tin tiếp tục chống lại nhà họ Lục, anh không thể vì dục vọng riêng của bản thân mà làm hại đến mẹ của mình.

Mà Ôn Ninh… Có lẽ, như vậy cô ấy sẽ vui hơn khi bị ép buộc phải ở bên cạnh mình, đây, có lẽ là lựa chọn tốt cho tất cả mọi người.

Ôn Ninh nghe xong thì không hề có chút nghi ngờ nào, tâm trạng kích động khiến cô không nghĩ đến những điểm khác thường, cô lập tức thay một bộ đồ có thể mặc ra ngoài, cùng Lục Tấn Uyên rời khỏi đây.

Cuối cùng Lục Tấn Uyên liếc qua nơi này, rủ mắt, im lặng.

Dưới sự sắp xếp của Lục Tấn Uyên, visa của Ôn Ninh được làm xong rất nhanh, bởi vì cô là mang thai nên Lục Tấn Uyên đặc biệt dùng một chuyên cơ riêng để đưa cô đi.

Ôn Ninh có cảm giác không ổn ở đâu đấy, nhưng nhìn trạng thái mệt mỏi của Lục Tấn Uyên, không dám hỏi.

Cô không rõ tại sao người đàn ông này lại đột nhiên thay đổi ý định, không còn dùng chuyện của mẹ để uy hiếp cô nữa mà còn đưa cô đi gặp mẹ, nhưng dù sao cũng thực hiện được ước mơ bấy lâu của mình, cô không muốn mất đi cơ hội lần này. Chỉ là, mặc dù Lục Tấn Uyên đã đặt chuyên cơ riêng, tốc độ của máy bay cũng chậm hơn bình thường một chút nhưng Ôn Ninh vẫn xảy ra tình trạng không ổn.

Lục Tấn Uyên vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác thấy người bên cạnh hình như không ổn, không yên lặng đeo tấm bịt mắt mà ngủ yên, lúc này mới mở mắt nhìn xem xảy ra chuyện gì.

Anh phát hiện ra sắc mặt của Ôn Ninh đang trắng bệch, gương mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, rơi tí tách xuống, trông đáng thương vô cùng.

“Sao thế, không khoẻ à?”

Lục Tấn Uyên nắm lấy tay cô, cảm giác tay cô lạnh ngắt, không nhịn được mà nhíu mày.

Ôn Ninh lắc đầu, “Tôi không sao.”

Tay Lục Tấn Uyên rất ấm, độ ấm truyền đến từ nơi hai người nắm lấy tay nhau khiến cô có cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi.

Giống như, rất lâu về trước Lục Tấn Uyên cũng như vậy, nắm lấy tay cô, cho cô sự ấm áp cùng sức mạnh, hơi ấm này đã lâu cô không được cảm nhận rồi.

“Còn giả vờ mạnh mẽ cái gì chứ?” Lục Tấn Uyên nhìn phần bụng nhô lên của Ôn Ninh, thật ra phụ nữ có thai không nên đi máy bay, nhưng….

Tình huống đặc biệt, anh chỉ có thể làm vậy.

Nếu không mau chóng đưa Ôn Ninh rời khỏi Hà Nội, lỡ như ông nội đích thân ra tay, e là, cô sẽ khó chịu hơn bây giờ nữa.

Nghĩ vậy, kỳ lạ rằng anh lại không ghét đứa bé trong bụng cô như vậy nữa, “Em có trách tôi không ? Vì đã khiến em mang thai mà còn phải ra

nước ngoài? “Không, là tôi tự nguyện mà, tôi muốn gặp mẹ.”

Ôn Ninh cảm thấy lúc này Lục Tấn Uyên rất lạ, anh cứ như sau một đêm lại trở về là người đàn ông đã dịu dàng bảo vệ cô trước đây vậy, không có ngăn cách, không rút gươm giương nỏ.

Thay đổi lần này, dù cho biến đổi một cách kì lạ nhưng Ôn Ninh không muốn đạp tan nó đi.

Lục Tấn Uyên gọi nhân viên y vụ trên máy bay đến, xử lí sơ lược cho Ôn Ninh, sau đó mới ôm cô vào lòng, khẽ ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.