Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 304



Chương 304

Đinh Thiên Vũ khẽ cau mày: “Em nói đi.”

“Thiên Vũ, kết quả kiểm tra sức khỏe trước khi cưới, đã hiển thị là trước đây em đã từng mang thai, thậm chí từng sinh qua con, những chuyện này em cũng là vừa mới biết được, vì vậy hôn ước của hai chúng ta…”

Từng câu từng chữ, Vô Ưu vô cùng khó khăn mà nói ra, khi nói những lời này, dường như đã sử dụng hết tất cả sự can đảm của cô.

Cô không muốn bị người ta ghét bỏ, nhất là người đã luôn giúp đỡ và ủng hộ cô, nếu như anh ta cũng căm ghét bản thân cô, thì trên thế gian này, cô đã không còn ai để có thể dựa vào nữa.

Đinh Thiên Vũ trầm mặc một hồi lâu, gạt đi tàn thuốc lá trong tay, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nhưng giọng nói lại vẫn dịu dàng: “Ưu Ưu, em đã suy nghĩ nhiều rồi, nếu như anh đã đề nghị kết hôn với em, chính là đã quyết định chấp nhận mọi thứ của em, không cần biết quá khứ của em là gì, anh đều sẽ không quan tâm.”

Giọng nói của người đàn ông, giống như mang tác dụng hiệu quả của thuốc an thần, Vô Ưu lúc đầu là sững người lại, sau đó nước mắt suýt chút đã không cầm được mà rơi xuống.

Cô cảm thấy mình thực sự rất may mắn, khi có thể gặp được một người như vậy, không chỉ cho cô một cuộc sống mới, mà càng bao dung tất cả mọi thứ về cô.

“Nếu như anh đang lo lắng sẽ làm tổn thương đến em, không cần thiết đâu.”

Vô Ưu vẫn cảm thấy không xác định, thế nên cô lại lên tiếng hỏi thêm một lần nữa.

“Không có, anh đã nói rồi, anh không quan tâm đến quá khứ của em, bất kể quá khứ em là một người như thế nào, hôn lễ của chúng ta vẫn sẽ được tiến hành theo kế hoạch.”

Nghe xong lời này, Vô Ưu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy có chút áy náy.

Cô thế mà lại không có lòng tin ở Đinh Thiên Vũ, người đã chung sống với cô trong suốt năm năm qua, cô thật sự là không nên mà.

“Lúc này em đã yên tâm chưa?”

Giọng nói của Đinh Thiên Vũ lại một lần nữa truyền đến, Vô Ưu gật đầu: “Xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh.”

Đinh Thiên Vũ lại an ủi cô vài câu, sau khi cúp điện thoại, anh ta mới tùy tiện ném điện thoại xuống bên giường.

Lúc này, Đào Uyển Thanh đã tắm xong bước ra, trên mặt mang theo một ý cười trào phúng: “Em thiếu chút nữa đã tin vào lời lúc nãy của anh nói đấy. Cái gì mà bất kể quá khứ của em là gì, anh đều sẽ chấp nhận, nghe đến thâm tình biết bao.”

Đối với người phụ nữ ở đầu dây bên kia, Đào Uyển Thanh có thể nói là vô cùng khinh bỉ, cô căn bản là không hiểu rõ về bản chất của Đinh Thiên Vũ, còn cho rằng anh ta là gã đàn ông thâm tình lắm, thật không nghĩ tới rằng ở nơi cô không thấy được, người đàn ông này đã làm những gì.

“Hơ hơ, anh làm thế khó phải đều là vì em sao?”

Đinh Thiên Vũ nhìn dáng vẻ quyến rũ của Đào Uyển Thanh, chóp mũi anh ta vương vấn lấy mùi thơm trên người cô ta khi vừa mới tắm xong, tâm tình lại có chút không khống chế được.

Thật ra năm năm trước, Vô Ưu không phải do anh ta cứu mà là được người chú lâu không gặp cứu phải, sau đó mang cô đến đây.

Chín mươi phần trăm tài sản của nhà họ Đinh căn bản đều giao trong tay người chú này nắm giữ, cho nên khi ông ta đem người đến, anh ta tất nhiên sẽ không dám lơ là.

Chung quy người chú này không biết tại sao vẫn luôn không chịu kết hôn, cũng không có người thừa kế, nếu có thể lấy lòng được ông ta, thì rất có thể sẽ được thừa hưởng khối tài sản khổng lồ của nhà họ Đinh.

Và về người có thể để cho ông ta đặc biệt giao phó đến, hẳn là cũng rất coi trọng, cho nên anh ta mặc dù khôn rõ xuất thân của người phụ nữ này, Đinh Thiên Vũ vẫn trực tiếp theo đuổi cô, và còn người chú khi biết được chuyện này cũng cho anh ta sự khẳng định, thậm chí còn tặng cho anh ta một công ty xem như phần thưởng.

Mặc dù anh ta không hiểu được rốt cuộc mối quan hệ giữa người phụ nữ này với người chú là gì, nhưng Đinh Thiên Vũ lại chắc chắn rằng nếu như có được cô, thì nhất định sẽ có được sự hồi báo, nên anh ta mới giả dạng thành một người bạn trai hiếu thảo mẫu mực, luôn luôn chiều theo ý cô.

Chỉ là bây giờ trong tay Đinh Thiên Vũ đã có mấy hãng công ty, lại có thêm chút tiền dư dả, nên đã có chút không hài lòng với cuộc sống chỉ mãi vây quanh theo một người phụ nữ như vậy rồi.

Viện lý do ra nước ngoài công tác, anh ta liền ở nơi Vô Ưu không biết đến, bắt đầu chuyến hành trình săn tình bên nước ngoài đầy hoa tươi kia.

Đào Uyển Thanh chính là một trong số đó, thân là một một nhà thiết kế xinh đẹp có tiếng ở trong nước, Đỉnh Thiên Vũ cũng đã phải mất rất nhiều công sức để theo đuổi cô ta.

Nhưng không ngờ, cuối cùng thứ đã khiến cô ta động lòng lại là bản thảo thiết kế của Vô Ưu.

Ban đầu Vô Ưu cứ kiên trì muốn kiếm việc làm để kiếm tiền nuôi sống bản thân, Đinh Thiên Vũ tùy tiện tìm đại một người bạn làm nghề thiết kế, rồi gửi cô đến phòng làm việc của anh ta, vốn cho rằng với Vô Ưu đang trong tình trạng mất trí nhớ thế này, cũng chỉ là ở mức lăn lộn sống cho qua ngày mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng, biểu hiện của cô lại xuất sắc đến không ngờ, tuy rằng không có nền tảng gì cơ bản, nhưng cô lại rất chăm chỉ, đồng thời cũng thể hiện được tài năng thiết kế thiên bẩm của mình.

Và cũng tình cờ là thứ mà Đào Uyển Thanh đang thiếu chính là một con rối vô danh có thể tùy ý điều khiển, cả hai người tức thì ăn nhịp với nhau tiến hành mối hợp tác mang quyền lợi riêng, họ vừa cùng nhau phát triển mối quan hệ tình nhân, vừa cùng nhau trao đổi bản thảo thiết kế của Vô Ưu.

“Rốt cuộc là vì ai, trong lòng anh hiểu rõ.” Đào Uyển Thanh khẽ cười một tiếng, đối với những lời ngọt ngào của Đinh Thiên Vũ, cô ta mới không thèm tin đến.

Chỉ là hiện tại cô ta đã hết thời sáng tác, cần đến bản thảo thiết kế của người phụ nữ trong tay anh ta để duy trì danh tiếng, họ cũng chỉ là cùng nhau trao đổi thứ mình cần mà thôi.

“Lần sau nhớ bảo cô ta đổi chủ đề khác, làm một thứ gì đó thật hoa lệ vào, em muốn tham gia cuộc thi.”

Đào Uyển Thanh ngồi trên đùi của Đinh Thiên Vũ, Đinh Thiên Vũ tâm hoan ý loạn mà bế cô ta lên, rồi ném lên giường.

Vô Ưu ở phía xa đại dương, tất nhiên sẽ không biết đến phía xa xăm đó đang xảy ra chuyện gì, chỉ là lời hứa và lời khẳng định của Đinh Thiên Vũ, khiến lòng cô cảm thấy rất cảm động.

Cô có thể gặp được một người đàn ông như vậy, còn có điều gì không mãn nguyện nữa chứ?

Có lẽ cô cũng phải lấy ra chút sức dũng khí của mình để đi đối mặt với những rắc rối có thể xảy ra đó rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.