Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 334



Chương 334

Đinh Thiên Vũ dẫn hai người đến khu quần áo.

“Thiên Vũ, em đến phòng vệ sinh một lát, phiền anh trông chừng An Bảo giúp em nha.”

“Đương nhiên, em yên tâm đi đi, anh sẽ trông chừng thằng bé.”

Tình cảm năm năm, lại thêm chuyện nhà họ Đinh là ân nhân cứu mạng mình, nên Vô Ưu rất yên tâm về Đinh Thiên Vũ, dặn dò Lục An Bảo một chút thì rời đi.

Cậu bé cảm thấy đây là ông trời đang giúp mình, nếu mẹ ở đây thì cậu không thể xử lí đóa đào hoa nát này được, bây giờ thì tốt rồi.

Đinh Thiên Vũ cũng cảm thấy rất tốt khi Vô Ưu không ở đây, anh ta sẽ dễ dàng trò chuyện với cậu bé này hơn.

Chỉ là đứa trẻ thôi, cho chơi đùa một chút thì sẽ vui vẻ ngay. Đinh Thiên Vũ muốn lấy lòng đứa bé này, để Vô Ưu nhanh chóng đồng ý kết hôn, nhưng anh ta cũng không coi trọng Lục An Bảo lắm.

“An Bảo, chú sẽ mua cho cháu bất cứ thứ gì mà cháu thích, được không?”

Lục An Bảo nhếch miệng cười: “Thật ạ?” “Đương nhiên là thật rồi, chú chưa từng lừa ai bao giờ.”

“Có một bạn học ở nhà trẻ của cháu được ba cậu ấy mua rất nhiều quần áo đẹp, cháu cũng muốn như thế.” Lục An Bảo “ngây thơ hồn nhiên” nói.

Đinh Thiên Vũ nhíu mày: “Không sao, chú sẽ mua cho cháu.”

“Vâng ạ, cảm ơn chú.”

Cậu bé vui sướng nói, sau đó kéo Đinh Thiên Vũ đi thẳng tới nơi cần đến: “Vậy đi thôi, cháu đưa chú đến đó.” Đôi mắt đen lúng liếng của Lục An Bảo hiện lên sự ranh mãnh, hừ, chờ một lát tôi bẫy chết ông luôn.

Cậu bé lôi kéo Đinh Thiên Vũ đi vào một cửa hàng chuyên bán quần áo trẻ em.

Mặc dù nhà họ Đinh cũng có cửa hàng thiết kế trang phục, mà anh ta cũng không hiểu rõ lắm về quần áo trẻ em, nhưng cũng có thể nhận ra mẫu mã của cửa hàng rất tốt.

Trong lòng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm, dù sao thì tuổi của Lục An Bảo cũng là một lớp vỏ bọc tốt.

Anh ta không ngờ một cửa hàng bán quần áo trẻ em lại có thể đắt đến thế.

Cô nhân viên nhanh chóng đi lên tiếp đón, khuôn mặt tươi cười: “Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần gì?”

Lục An Bảo nháy mắt mấy cái, nhìn cô cười tươi, sau đó nhìn Đinh Thiên Vũ: “Chú ơi, chú thật sự mua cho cháu ạ?”

“Thật mà, cháu thích bộ nào thì cứ chọn đi.”

“Quần áo trong cửa hàng này đẹp quá, cháu có thể chọn thêm không ạ?” Khuôn mặt bé nhỏ tràn đây mong chờ.

“Đương nhiên có thể.” Anh ta hào phóng phất tay.

“Vậy… Có thể tốn nhiều tiền hay không, mẹ trách mắng cháu thì phải làm sao?” Lục An Bảo ra vẻ khó xử nói.

“Không sao, chú sẽ giải thích với mẹ cháu, tốn bao nhiêu tiền chú cũng mua cho cháu.” Đinh Thiên Vũ cười nói.

Cậu bé lập tức vui vẻ: “Cảm ơn chú.”

Cậu bé nhanh chóng kéo nhân viên bán hàng chạy vào trong. Đinh Thiên Vũ bình thản ngồi trên ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi của cửa hàng.

Diện tích của cửa hàng quần áo trẻ em này rất lớn, với đôi chân ngắn ngủi của mình, phải tốn rất nhiều thời gian để chạy. Vì vậy Lục An Bảo lo lắng kế hoạch của mình sẽ thất bại khi mẹ của cậu quay trở lại.

Vì thế cậu bé nhìn về phía nữ nhân viên bán hàng, đôi mắt to chớp chớp: “Chị gái xinh đẹp.”

Nữ nhân viên đã từng tiếp đón rất nhiều đứa bé nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy một bé trai lanh lợi và có khí chất như thế, vì vậy rất yêu thích.

“Cậu bé, em thích quần áo nào, chị cầm giúp em nha.” “Quần áo đắt nhất trong cửa hàng của chị ở chỗ nào ạ, dắt em tới chỗ đó nha.”

Nữ nhân viên: “…”

Quần áo đắt nhất được bày ở khu riêng biệt, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô nhân viên, Lục An Bảo đã lựa chọn được hơn hai mươi bộ quần áo, và sáu bảy đôi giày.

Bởi vì quần áo của một đứa trẻ sáu tuổi cũng không lớn lắm nên sau khi hơn hai mươi bộ quần áo được xếp gọn gàng, trông cũng không quá đáng sợ.

Lục An Bảo trở về sau trận chiến. Đinh Thiên Vũ đi tới: “An Bảo, cháu chọn xong rồi à?”

Cậu nhóc cười tủm tỉm gật đầu: “Chọn xong rồi ạ, đều ở đây hết rồi.”

Anh ta nhìn qua, hình như hơi nhiều, bỗng nhiên cảm thấy có chút chán ghét tên nhóc này, nhưng trên mặt cũng không có biểu hiện khác, lấy ví tiền đi đến quầy: “Bao nhiêu tiền?”

Vẻ mặt nữ nhân viên bán hàng không đổi, đưa hai túi lớn đựng quần áo và giày đã được gói lại qua, nhanh chóng in hóa đơn.

“Chào anh, của anh tổng cộng là một tỷ sáu trăm triệu.”

Tay Đinh Thiên Vũ run lên, nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm: “Bao nhiêu cơ?”

“Thưa anh, tổng cộng là một tỷ sáu trăm triệu.” Nhân viên bán hàng tươi cười lặp lại lần nữa.

Cô tận mắt nhìn thấy đứa bé bên cạnh lúc chọn mấy bộ này cũng không thèm nhìn, không mặc thử, không quan tâm kích thước ra sao, có bộ kích thước to nhỏ không giống nhau.

Cô đã cố ý nhắc nhở nhưng cậu nhóc này không thèm để ý, chỉ yêu cầu chọn những bộ đắt tiền nhất ở khu đắt tiền mà thôi.

Cô gái nghi ngờ cậu nhóc này cố ý, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu, lại nghĩ đến tuổi của cậu, cô lại cảm thấy là do mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một vụ làm ăn lớn, nếu bán hàng thành công thì thành tích và tiền lương trong tháng này của cô sẽ tăng lên, cô cảm thấy rất vui vẻ.

Cô gái này vui vẻ, Lục An Bảo cũng vui vẻ, chỉ có Đinh Thiên Vũ không thể nào vui nổi.

Anh ta vẫn nghi ngờ có khi nào do anh ta nghe nhầm không, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt: “Có thể cho tôi nhìn hóa đơn được không?”

“Tất nhiên rồi. Mời anh.”

Đinh Thiên Vũ cầm hóa đơn nhìn kỹ, sắc mặt tối sâm lại.

Mỗi bộ quần áo trẻ em trong này, rẻ nhất cũng đã năm mươi triệu, đắt nhất thì tắm mươi triệu. Anh ta quản lí một công ty quân áo lâu như thế nhưng không hề biết quần áo trẻ em lại đắt như vậy?

Nó gần như có thể sánh ngang với quần áo người lớn của các thương hiệu nổi tiếng rồi.

Cô nhân viên nhìn sắc mặt của anh ta, giải thích: “Thưa anh, mỗi bộ quần áo trong cửa hàng chúng tôi đều được thiết kế cẩn thận bởi các nhà thiết kế nước ngoài. Mặc dù thương hiệu chúng tôi chỉ bán quần áo trẻ em nhưng cũng là thương hiệu quần áo rất nổi tiếng.”

Lục An Bảo kéo vạt áo Đinh Thiên Vũ: “Chú ơi, có phải chú không muốn mua cho cháu không?”

Cậu bé nói xong thì mếu máo: “Thế mà vừa rồi chú còn nói, cháu có thể chọn nhiều thêm, nói rằng cháu thích cái gì thì sẽ mua cái đó. Giáo viên ở nhà trẻ của cháu bảo rằng, làm người phải trung thực, không thể vì cháu còn nhỏ mà lừa cháu.”

Đinh Thiên Vũ: “…”

Mẹ nó, đây là chuyện có trung thực hay không sao? Làm sao anh ta ngờ được đứa nhỏ này sẽ chọn như thế? Đinh Thiệ Vũ nghiêm mặt, có chút xúc động muốn bóp chết đứa trẻ này.

Cảm giác kỳ lạ trong lòng lại ập đến, anh ta cau mày nhìn Lục An Bảo, không biết có phải là đứa nhỏ này cố ý hay không.

Vẻ mặt Lục An Bảo tràn đầy ngây thơ nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta không tốt thì khóe miệng kéo xuống, nhanh chóng chạy đến trốn sau lưng cô gái bán hàng, hô lớn.

“Chú ơi, cháu không cân mấy bộ quần áo này nữa, chú đừng hung dữ với cháu.”

Cô nhân viên cũng nhìn ra, người đàn ông này cho rằng quá đắt.

Nhưng cô vẫn khinh thường anh ta, vừa rồi cậu bé nói không sai, lúc đi vào cửa, người này đã đảm bảo dù tốn bao nhiêu tiên cũng sẽ mua nhưng lúc tính tiền lại đổi ý. Thật không có đạo đức.

Quan trọng là đã không mua mà còn hung dữ với đứa trẻ như thế, thật quá đáng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.