Chương 345
Nhưng, lần này cũng không ai nghe máy như lần trước.
Đinh Thiên Vũ nghe lời nhắc nhở máy móc của tổng đài, tức giận đập điện thoại, xem ra Đinh Vô Ưu cố ý rồi.
“Con đàn bà chết tiệt, cô cho rằng có Lục Tấn Uyên rồi thì có thể đá tôi sao, năm mơ đi.”
Ngày hôm sau.
Sau khi Đinh Vô Ưu tan làm thì đến tập đoàn Lục Thị. Trước mắt cô bỗng vụt một cái, một mảng màu hồng hiện ra trước mặt cô, một giây sau, cô nhìn thấy Đinh Thiên Vũ dịu dàng đứng đó. Anh ta cầm một bó hoa hồng lớn cười cực kỳ dịu dàng: “Vô Ưu, anh tặng em.”
Đinh Vô Ưu thấy anh ta thì hơi ngây người ra một chút, thật lòng mà nói thì sau chuyện cụt hứng bỏ về ở cửa hàng lần trước, cô quên mất Đinh Thiên Vũ luôn rồi.
“Vô Ưu, anh biết nhất định em còn giận anh. Chuyện lần trước ở cửa hàng, mẹ anh làm tổn thương em, anh thực sự xin lỗi.”
“Em yên tâm, anh đã khuyên mẹ anh rồi, bà sẽ không can thiệp vào chuyện chúng ta nữa.” Ngoài miệng Đinh Thiên Vũ nói thế nhưng trong lòng khó mà kiềm chế được cơn tức.
Anh ta nói cũng không sai, đúng là mẹ anh ta không thể nhúng tay vào chuyện hôn sự giữa hai người nữa, nhưng không phải là vì bị khuyên nhủ chó má gì đâu, mà vì bị dọa sợ. Sau khi bà ra khỏi nhà giam, mẹ anh ta như biến thành một người khác, ngày nào bà cũng tự giam mình trong phòng, không muốn ra ngoài, chỉ cần bà nghe được tiếng động là sẽ giật mình.
Trừ Đinh Thiên Vũ, nếu người giúp việc chăm sóc bà mà chỉ cần chạm một chút vào người bà thì nhất định bà sẽ sợ hãi hét lớn, vừa khóc vừa xin lỗi, hệt như người bệnh tâm thần vậy.
Một người mẹ như thế thì đâu còn tâm trạng đi quan tâm những chuyện khác như lúc trước nữa.
Dù sao thì người đó vẫn là mẹ anh ta, là người đối tốt với anh ta từ nhỏ đến lớn. Đinh Thiên Vũ thấy bà như vậy, sao người làm con như anh ta lại không đau lòng chứ.
Mà nguyên nhân của mọi chuyện đều vì người phụ nữ ở trước mặt anh ta.
Đinh Thiên Vũ hận không thể bóp chết Đinh Vô Ưu, nhưng trong lòng anh ta càng nghĩ như vậy thì nụ cười trên mặt lại càng thêm dịu dàng.
Đinh Vô Ưu hoàn toàn không phát hiện những điều đó. Lúc này hai người đứng ngay cửa lớn của Lục Thị, bây giờ đang tan tầm nên rất nhiều người qua kẻ lại, hành động của Đinh Thiên Vũ khiến không ít người liếc mắt nhìn.
Cô cực kỳ khó xử, không còn cách nào khác đành cầm hoa của anh ta lên xe.
Không phải Đinh Vô Ưu không có ý thức đề phòng, mà là vì đối với người cứu cô một năm trước, cho cô một cái tên khi cô mất trí nhớ, cho cô một nơi trú ẩn an toàn, sau đó lại tìm việc làm cho cô, thì cô tuyệt đối không phòng bị gì với Đinh Thiên Vũ.
Trong lòng cô, người nhà họ Đinh cũng như người nhà cô, đâu có ai cảnh giác với người nhà mình làm gì?
Chuyện Đinh Vô Ưu bị Đinh Thiên Vũ đột ngột xông ra dẫn đi đã được những người đi theo bảo vệ Đinh Vô Ưu báo cho Lục Tấn Uyên, bọn họ được lệnh đi theo sau theo dõi hai người họ.
Trong phòng làm việc.
Sắc mặt của Lục Tấn Uyên cực kỳ không tốt, anh không ngờ mình nói rõ ràng như thế rồi mà tên họ Đinh đó vẫn không coi lời anh nói ra gì, còn dám cả gan chạy đến cổng công ty anh đón người.
Ha ha, lâu rồi không có ai dám đối nghịch lại anh nhỉ? Đinh Thiên Vũ đúng là can đảm.
Nếu không phải nể mặt của Đinh Vô Ưu thì nhất định anh sẽ khiến tên Đinh Thiên Vũ này chết thảm, có điều anh vẫn tạm thời chưa đụng vào tên này được, nếu như anh làm tới thì nhất định Đinh Vô Ưu sẽ giận anh.
Ở bên kia, Đinh Thiên Vũ đậu xe trong bãi đỗ xe của một cửa hàng, anh ta nhìn Đinh Vô Ưu bên cạnh rồi nheo mắt lại.
Thật lòng mà nói, người phụ nữ này đúng là xinh đẹp, cô còn xinh hơn Đào Uyển Thanh gấp mấy lần.
Trước đây Đinh Thiên Vũ chỉ xem người phụ nữ này là bàn đạp cho thành công của anh ta, tuy nhiều năm như thế hai người vẫn giữ quan hệ yêu đương nhưng giữa anh ta và Đinh Vô Ưu rất trong sáng.
Cẩn thận ngẫm lại thì Đinh Thiên Vũ cũng rất bất đắc dĩ. Đã nhiều năm như thế, ngay cả số lần anh ta nắm tay Đinh Vô Ưu cũng rất ít chứ đừng nói tới hôn môi, đúng là đáng kinh ngạc.
Trước đây thì thôi không tính tới nữa, nhưng bây giờ… “Vô Ưu, lâu rồi không gặp em, anh rất nhớ em.”
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt da diết, thấp giọng nói, thân thể Đinh Thiên Vũ nghiêng về phía trước, từ từ tiến tới chuẩn bị hôn cô.
Đây là hành động rất bình thường khi nam nữ yêu đương với nhau, nhưng không hiểu sao Đinh Vô Ưu lại cực kỳ bài xích hành động này.
Ngay cả năm năm trước cô cũng chưa từng cảm thấy như thế, cô vô thức lùi mạnh về sau rồi quay đầu nói: “Đừng.”
Chỉ một chữ này thôi mà khiến bầu không khí trong xe đã hạ xuống tới mức âm độ.
Sắc mặt Đinh Thiên Vũ trầm xuống, nhìn góc nghiêng của cô, ánh mắt anh ta như sắp bốc lửa đến nơi.
Cô từ chối? Người đàn bà đáng chết này dám từ chối anh ta?
Đinh Thiên Vũ chưa bao giờ thua cuộc về mặt tán gái, nhưng bây giờ thì sao đây? Một người đàn bà anh ta nhìn còn thấy khó chịu lại từ chối anh ta.
Trong lòng anh ta gào thét nhưng vẻ mặt lại kìm nén rất tốt, anh ta hơi mím môi.
“Vô Ưu, em sao thế? Em còn giận anh à?”
Tim Đinh Vô Ưu đập thình thịch, cô biết rõ hành động vừa rồi của cô rất sai dù sao thì bây giờ Đinh Thiên Vũ vẫn là bạn trai cô, dù chuyện lần trước khôn mấy vui vẻ nhưng quan hệ giữa hai người vẫn còn đó.
Cô không biết bản thân mình bị gì nữa, lúc Đinh Thiên Vũ đến gần cô thì trong đầu cô hiện lên gương mặt của Lục Tấn Uyên.
Không chỉ thế, ngay lúc ấy trong lòng cô lại sinh ra một cảm giác chột dạ, Đinh Vô Ưu sắp phát điên luôn rồi.
Dù gì đi nữa thì bây giờ cô đã mất trí nhớ, quan hệ giữa cô và Đinh Thiên Vũ thân thiết hơn quan hệ với Lục Tấn Uyên mà, sao cô lại chột dạ chứ?
Còn chuyện cửa hàng của Đinh Thiên Vũ, cô hít một hơi sâu: “Thiên Vũ, em không tức giận vì bản thân em, em tức giận vì con trai em.”
“Con trai em rất quan trọng với em, em không thể để cho ai tổn thương nó.”
Cô không nói mình tức giận hay không, chỉ từ từ nói câu đó, khiến Đin Thiên Vũ tức đến mức thiếu chút nữa bị lộ.
Đúng vậy, người khiến Đinh Thiên Vũ căm hận, ngoài người đàn bà chết tiệt này thì còn có thằng nhóc quỷ đáng ghê tởm kia.
Anh ta không bao giờ quên ngày hôm đó thằng nhóc quỷ khốn kiếp ấy hại anh ta thế nào, khiến anh ta bay mất một số tiền lớn, còn người phụ nữ chết tiệt này lại bảo vệ thằng nhóc quỷ đó, đúng là lớn nhỏ gì cũng đều đáng chết cả.
“Anh biết, lân trước anh sai rồi, anh không nên tính toán với một đứa trẻ, nó là con em thì cũng là con anh, em yên tâm, nhất định anh sẽ đối xử tốt với nó.”
Cuối cùng, lời nói của Đinh Thiên Vũ nghe có vẻ dịu dàng nhưng trong mắt anh ta chứa đầy sự tàn nhẫn.
Đinh Vô Ưu rũ mắt không nói gì, vài giây sau, cô đặt hoa hồng trong xe rồi mở cửa xe bước ra ngoài.
Trong lòng cô hiểu rất rõ, An Bảo không thể chấp nhận việc Đinh Thiên Vũ là ba nó, hơn nữa vẫn còn Lục Tấn Uyên ở đây.