Chương 366
“Vô Ưu à, thật sự em không định tha thứ cho anh sao? Hay là vì em cảm thấy thành ý của anh vẫn chưa đủ? Vậy thì, nếu như anh quỳ xuống nhận sai với em, có phải là em sẽ bằng lòng cho anh một cơ hội nữa không?”
Đinh Thiên Vũ nhẹ nhàng nói, nhưng những lời này đối với Đinh Vô Ưu mà nói lại giống như là sét đánh ngang tai. Cô sửng sốt nhìn anh ta, không nói nên lời. Một lần nữa, Đinh Thiên Vũ lại làm cho cô phải thay đổi suy nghĩ về con người của anh ta.
Đinh Vô Ưu vẫn đang bàng hoàng, chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra thì chỉ nghe phịch một tiếng, thật sự Đinh Thiên Vũ đã quỳ gối trước mặt cô. Cô trừng mắt kinh ngạc, mãi vẫn không thể thốt nên lời.
Cảnh tượng này đã làm cho tất cả mọi người ở trong quán cà phê, từ nhân viên phục vụ cho đến khách khứa đều không khỏi kinh ngạc. Bọn họ không ngừng dồn ánh mắt về phía bên này mà bàn tán ầm ĩ cả lên.
“Vô Ưu à, giờ anh đã quỳ xuống xin lỗi em rồi. Anh không cần gì cả, anh chỉ hy vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa mà thôi.” Đinh Thiên Vũ cụp mắt xuống, vẻ mặt cực kỳ chán nản, mất tinh thần.
“Trời đất quỷ thần ơi, người đàn ông này vậy mà lại quỳ xuống kìa.”
“Cô gái này là bạn gái của cậu ta à? Tại sao cậu ta phải quỳ xuống nhỉ?”
“Không phải cậu ta vừa mới nói quỳ xuống nhận lỗi đó sao. Ái chà! Đẹp trai như vậy mà lại đi quỳ xuống trước mặt người khác, thật là tội lỗi quá đi thôi!”
“Lòng dạ cô gái này làm bằng gì vậy trời? Bạn trai cô ta đã quỳ xuống như vậy rồi, vậy mà cô ta cứ trơ trơ ra thế. Phải gặp tôi là tôi tha thứ cho từ lâu rồi.”
“Người ta thường nói, dưới đầu gối đàn ông đều là vàng, anh ta quỳ xuống như vậy đã là chân thành lắm rồi. Cho dù anh đẹp trai này có gây nên lỗi lầm gì đi nữa thì cũng nên cho người ta thêm một cơ hội đi chứ.”
Mấy cô gái trẻ tuổi ở gần đó cũng không khỏi tò mò hóng chuyện. Nhìn thấy Đinh Thiên Vũ đẹp trai ngời ngời như vậy, bọn họ không ngại chen vào, lớn tiếng yêu cầu Vô Ưu tha thứ cho anh ta.
Không những thế, trái lại còn có nhiều người quay sang trách móc Đinh Vô Ưu. Bọn họ cho rằng cô quá máu lạnh, đến một chút tình người cũng không có.
Đến nỗi, Đinh Vô Ưu còn chưa kịp làm gì cả. Chỉ vì hành động của Đinh Thiên Vũ mà đùng một cát, cô lại trở thành đối tượng công kích của mọi người xung quanh.
Ngay lập tức, Đinh Vô Ưu mất bình tĩnh. Cái kiểu đặt điều người khác như vậy chính là thứ làm cho người ta căm ghét nhất.
Qua màn hình, Lục Tấn Uyên nhìn thấy cảnh tượng thay đổi như vậy, không khỏi thay đổi thái độ. Vẻ mặt của anh trở nên lạnh lùng đến đáng sợ, anh nhìn thẳng vào Đinh Thiên Vũ đang quỳ dưới đất. Đôi mắt sắc lạnh y như đang nhìn xác chết vậy.
Lục Tấn Uyên cũng không lo lắng đến sự an toàn của Đinh Vô Ưu. Dù sao đi nữa, từ trong ra ngoài tiệm cà phê cũng đều đã được anh sắp xếp người bảo vệ cô cả rồi. Nhưng bên cạnh đó, Lục Tấn Uyên làm sao nuốt trôi được việc người phụ nữ của mình bị chỉ trích như vậy cơ chứ. Vì vậy mà anh đã đổ hết món nợ này lên người Đinh Thiên Vũ.
An Minh ở bên cạnh tỏ rõ sự nghi ngờ. “Ông chủ, anh không cảm thấy có gì kỳ lạ sao? Dựa theo kết quả mà chúng ta điều tra được về Đinh Thiên Vũ, đúng là anh ta có thích cô Đinh thật, nhưng cũng không đến mức làm như vậy được.”
“Với tính cách của anh ta, để anh ta quỳ xuống xin lỗi cô Đinh là chuyện rất không bình thường.”
Lục Tấn Uyên vẫn làm thinh, không nói gì cả. Tất nhiên là anh cũng nhìn ra được điểm này. Nhưng anh thì chỉ dồn toàn bộ chú ý lên người Đinh Vô Ưu mà thôi.
“Nếu đã có vấn đều thì cho người tiếp tục điều tra đi.” Anh lạnh lùng nói.
“Vâng thưa ông chủ.”
Trong tiệm cà phê.
Đinh Vô Ưu nhìn vào đám người đang lần lượt đứng dậy. Vẻ mặt ai nấy cũng cực kỳ căng thẳng. Bọn họ cho rằng cô nên tha thứ cho Đinh Thiên Vũ, đồng thời nên cho Đinh Thiên Vũ thêm một cơ hội.
Cô chịu không nổi cảnh tượng này nữa bèn quay sang nhìn anh ta. Anh ta vẫn cúi đầu quỳ gối y như cũ, giống như là không nghe thấy mọi người xung quanh đang nói đỡ thay mình vậy.
Mặc dù Đinh Thiên Vũ không nói ra lời nào, nhưng hành động này của anh ta cũng giống như là muốn dồn cô vào đường cùng vậy. Khuôn mặt của Đinh Vô Ưu dần dần trầm xuống.
Cô ngước mắt nhìn đám người đang chỉ trích mình. Bờ môi cô khẽ rung, nhưng rồi cuối cùng cũng chẳng nói ra điều gì cả. Đinh Vô Ưu quay người đi thẳng ra ngoài. Trước khi đi cô cũng không thèm nhìn Đinh Thiên Vũ lấy một cái.
Đinh Thiên Vũ sững người, anh ta lập tức đứng dậy đuổi theo sau.
Nhưng làm sao mà những người đi theo cô lại có thể để cho anh ta đuổi kịp được cơ chứ. Một hòn đá nhỏ lướt quá làm cho Đinh Thiên Vũ ngã sống soài vào vũng nước ven đường.
Lúc này vừa vặn có một chiếc xe tải chạy ngang qua. “No” một tiếng, thế là cả người anh ta dính đầy nước bẩn.
Đinh Thiên Vũ không nói nên lời.
Anh ta hết cách, chỉ có thể rời đi trước. Đinh Thiên Vũ nhìn về phía cô đang dần dần đi khuất, vẻ mặt không khỏi tối sầm lại, giận dữ chửi bới vài câu.
Quỳ gối cầu xin chính là cách cuối cùng mà anh ta có thể nghĩ ra được. Chỉ có điều, Đinh Thiên Vũ lại không nghĩ đến việc người phụ nữ khốn kiếp này lại thay đổi đến như vậy.
Dựa theo sự hiểu biết của anh ta về Đinh Vô Ưu trong suốt năm năm qua, cô là một người dễ mềm lòng. Trước đây anh ta nói gì thì sẽ là như thế đó. Nhưng bây giờ, anh ta đã nói đến như vậy, sau cùng còn làm đến mức độ đó rồi mà vẫn không có hiệu quả. Điều này thực sự là anh ta không thể nào ngờ tới được.
Nhưng Đinh Thiên Vũ sẽ không để yên như vậy. Cuối cùng, cho dù có phải giở trò hèn hạ như thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng phải lấy được cô.
Hừ! Nếu đã không thể mềm mỏng được với người phụ nữ khốn kiếp này, vậy thì đừng có trách anh ta.
Vốn dĩ Lục Tấn Uyên đã nghĩ ra rất nhiều cách, định dạy cho Đinh Thiên Vũ một bài học. Tốt nhất là làm cho anh ta phải nằm trên giường sáu tháng hay một năm gì đó. Nhưng sau này nghĩ lại, anh quyết định sẽ từ từ rồi tính sổ với Đinh Thiên Vũ sau, không hành động hấp tấp như vậy. Dù sao thì với tình hình hiện tại, chắc chắn Đinh Vô Ưu sẽ không chấp nhận Đinh Thiên Vũ rồi. Nếu đã như vậy, Lục Tấn Uyên cũng không cần phải làm gì nữa, tránh việc sau này lại bị cô biết được mà có ấn tượng không tốt với anh.
Sau khi xác định được Đinh Thiên Vũ không thể gây nên sóng gió trong lòng Vô Ưu, Lục Tấn Uyên bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô. Đồng thời, anh khẳng định chủ quyền với cô ở trước mặt tất cả mọi người.
Tất nhiên, cách đơn giản nhất để đạt được điều này chính là dùng đứa con của cả hai.
Vì vậy, trong buổi chào cờ của đông đảo công nhân viên Tập đoàn Lục thị, anh bạn nhỏ Lục An Bảo mới mang trên mình trách nhiệm nặng nề, ngẩng cao đầu, nện từng bước nhỏ trên đôi chân ngắn cũn của mình, đi thẳng đến bộ phận thiết kế.
Không một ai trong công ty lại không biết đến Mặt trời nhỏ này. Cứ mỗi lần cậu nhóc xuất hiện thì y như rằng, cả công ty đều nhốn nháo, nhộn nhịp hẳn lên. Và tất nhiên, càng nhộn nhịp thì cậu bé lại càng muốn tới.
“Mẹ, mẹ…”
Tiếng trẻ nhỏ bị bô thật sự vô cùng đáng yêu. Ở bộ phận thiết kế, cứ mỗi lần thang máy mở ra là âm thanh đáng yêu ấy lại vang lên, mà cứ hễ vang lên là lại gọi mãi không dừng.
Sau đó, tất cả nhân viên trong công ty mới bắt đầu nghi ngờ. Bọn họ trơ mắt ếch ra nhìn Mặt trời nhỏ của mình cứ bi bô gọi mẹ, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn nhào vào bộ phận thiết kế.
Đúng lúc Đinh Vô Ưu đi ra từ trong phòng làm việc, trên đùi treo lủng lắng một cậu nhóc.
“Mẹ, con nhớ mẹ lắm! Mẹ có nhứ An Bảo không?”
Ôi…
Cảnh tượng này làm cho tất cả công nhân viên tận mắt chứng kiến không khỏi kinh ngạc. Bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc. Có phải là mình nhìn nhầm, nghe nhầm hay không?
Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, bọn họ có dụi mắt bao nhiêu lần đi nữa thì cảnh tượng trước mặt cũng không biến mất được.
Cả tầng chìm vào bầu không khí yên tĩnh như tờ, toàn bộ mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô.
Đinh Vô Ưu im lặng, không nói nên lời.
Thân phận của Lục An Bảo rất đặc biệt. Đến mức để tránh gây thêm phiên phức, việc cô là mẹ của cậu nhóc vẫn luôn được giữ kín đến tận bây giờ.
Không chỉ từng nói qua với Lục Tấn Uyên về điểm, ngay cả con trai của mình, cô cùng đã từng căn dặn.
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, hôm nay, con trai của cô dường như đã quên đi lời căn dặn trước đó mất rồi.
Đinh Vô Ưu có linh cảm, kể từ hôm nay trở đi, những ngày tháng sau này của cô sẽ càng thêm không yên ổn. Nghĩa như vậy, cô nhìn đưa con đang ôm lấy bắp đùi của mình mà khóc không ra nước mắt. Lần đầu tiên trong đời, cô không muốn nhận là mẹ của cậu nhóc chút nào cả. Đúng thật là của nợ mà.