Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 398



Chương 398

Cố gắng lắm mới có thể nhịn cười, cậu dịch chuyển cái đầu nhỏ, cố gắng hết sức không nhìn đến khuôn mặt khôi hài trên giường bệnh kia, trộm hắng giọng một tiếng.

“Mẹ, sao mẹ lại đến bệnh viện, có phải bị bệnh gì không ạ.”

Lục An Bảo tất nhiên không thể nói ra vì sao mình lại biết cô ở đâu, vành mắt đỏ lên, ánh mắt thút thít, lập tức làm cho Đinh Vô Ưu quên mất truy cứu nguyên nhân.

“Không có, mẹ không bị bệnh gì, con còn nhớ chú Đinh không, là chú ấy nhập viên, mẹ đến thắm một chút.”

Lục An Bảo nhìn về phía Đinh Thiên Vũ trên giường bệnh, giống như đã hoàn toàn quên sạch những chuyện không vui trên thương trường, trên mặt mang vẻ xấu hổ của trẻ nhỏ.

“Chào chú Đinh ạ.”

Đinh Vô Ưu tự nhiên cũng nhớ đến chuyện lúc trước, cậu nhóc này vốn là cậu nhỏ nhỏ của nhà họ Lục, rất có cá tính, cô vốn còn đang lo lắng con trai mình sẽ vừa hay cau có vừa không kiên nhẫn.

Nhưng biểu hiện của con trai đúng là đã làm cho cô rất vui vẻ, quả nhiên, bảo bối nhỏ nhà mình vẫn rất lễ phép.

Bất kể nói thế nào thì Đinh Thiên Vũ bây giờ cũng đang là bệnh nhân, cô đến thăm bệnh, chắc chắn không muốn con mình có xung đột với Đinh Thiên Vũ.

Ánh mắt Đinh Thiên Vũ tối sầm lại, dù trong lòng hận cậu nhóc này muốn chết, lúc này cũng chỉ có thể kìm nén cơn tức giận, bày ra một nụ cười cứng ngắc đau đớn.

“Hóa ra là An Bảo à, ha ha, ngoan quá.”

Ngoan em gái chú, trong lòng Lục An Bảo âm thầm trả treo. Cậu thật ra đã ở bên ngoài được một lúc, len lén mở hé cửa, âm thanh trong phòng cứ như vậy nhẹ nhàng truyền ra ngoài.

Nghe được hư tình giả ý của tên khốn nạn họ Đinh này, cậu liền vô cùng tức giận, sợ mẹ mình bị anh ta lừa gạt.

Cho nên mình nhất định phải dạy dỗ anh ta một trận ra trò.

Trong lòng cậu nhóc đã có các loại kế hoạch, chớp đôi mắt to, bộ dạng đáng yêu hiền lành.

“Chú Đinh, chú bị ốm chắc chắn rất khó chịu nhỏ, cháu cũng từng ốm rồi, đúng là khó chịu thật, mỗi lần cháu bị ốm, ba sẽ cho cháu đọc một quyển truyện.”

“Chú Đinh, cháu cũng kể chuyện xưa cho chú nghe đi, chú có muốn nghe chuyện cổ tích Siêu Nhân Điện Quang hớn hở không?”

Đinh Thiên Vũ: “…”

Khóe miệng của anh ta không khống chế được kéo dài, đây là cái quái gì thế?

Đinh Vô Ưu sờ sờ cái đầu nhỏ của con trai mình, cảm thấy con trai mình vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, quả thật là đứa bé ngoan nhất thế giới, trong lòng mềm mại nhịn không được hôn con mình một cái.

Lục An Bảo cười tủm tỉm cũng hôn cô một cái.

Hai mẹ con ở đây mẹ hôn con một cái, con lại hôn mẹ một cái, Đinh Thiên Vũ nhìn thấy mà lòng đau nhói, kế hoạch hôm nay của anh ta chính là muốn diễn khổ nhục kế.

Kết quả lại bị quỷ nghịch ngợm này phá cho hỏng bét.

“Mẹ, sắp đến giờ cơm trưa rồi, con biết một quán ăn nấu đồ ăn với các dược liệu Trung y, ở ngay đối diện bệnh viện, nấu dược liệu với cháo ăn rất tốt cho cơ thể.”

Cậu nhóc nói, lấy một chiếc thẻ màu vàng từ trong ba lô của mình ra: “Đây là thẻ của ba, dùng thẻ này lúc mua có thể không cần xếp hàng, mẹ đi mua về đi, chú Đinh ăn xong chắc chắn sẽ khỏe hơn, con ở đây kể chuyện cổ tích cho chú Đinh nghe.”

Quán đồ ăn gia đình này rất nổi tiếng, buôn bán rất tốt, muốn ăn được còn phải hẹn trước, đồ ăn mỗi ngày cũng có rất ít, quá một chút cũng sẽ không có trong hóa đơn, rất khó để ăn được.

Nhưng đồ ăn ở đây thật sự rất tốt chơ cơ thể, hương vị cũng rất ngon, Đinh Vô Ưu nghe người khác nói như vậy.

Đối với những đặc quyền mà Lục Tấn Uyên có thể có, Đinh Vô Ưu không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, nhìn bộ dạng Đinh Thiên Vũ bị thương nặng như vậy, đúng là cần phải bồi bổ cho thật tốt.

Cô không do dự, không chờ Đinh Thiên Vũ ngăn cản đã cầm thẻ đi ra ngoài.

Thành công làm cho mẹ ra khỏi phòng, bộ dạng ngọt ngào dễ thương động lòng người của Lục An Bảo lập tức thay đổi, phất phất tay đổi Lục Nhị đưa giữ cửa còn Lục Nhất ở lại trong phòng bệnh.

Cậu nhóc đặt mông ngồi xuống ghế, quơ quơ đối chân ngắn, sờ lên cằm, vẻ mặt hứng thú cAn Minh quan sát khuôn mặt sưng lên như đầu heo của Đinh Thiên Vũ.

Một giây sau.

“Phụt ha ha ha.”

Tiếng cười vừa vui vẻ vừa hung hăng phun ra từ trong miệng bạn nhỏ Lục An Bảo, cậu vừa vười vừa vỗ đùi, chỉ chỉ vào mặt anh ta, vui không nhịn được.

“Chú Đinh, lần trước gặp chú còn là một con chó hình người, mới mấy ngày không gặp vậy mà chú đã biến thành đầu heo, ai ui cười chết mất.”

Dù sao lần trước ở trung tâm thương mại cậu cũng đã kết thù với người họ Đinh này, lúc này Đinh Vô Ưu không ở bên cạnh, cậu đột nhiên lười giả vờ với người này.

Mặt Đinh Thiên Vũ lập tức đen thui, đương nhiên là bởi vì trên mặt xanh xanh tím tím cho nên không nhìn thấy.

Còn nữa, bởi vì Đinh Vô Ưu không ở đây cho nên Đinh Thiên Vũ cũng không ngại chuyện gì, tức giận và hận thù trong lòng cuối cùng cũng bị nụ cười của Lục An Bảo kích thích, nghiến răng nghiến lợi. “Thằng khốn nạn, tao biết là mày cố ý.”

Câu chửi người của anh ra vừa phun ra, sắc mặt Lục Nhất đã lạnh xuống, trên tay cầm một cục đá từ lúc nào không biết, động tay một cái, cục đá hung hăng nện vào miệng Đinh Thiên Vũ.

“A…” Đinh Thiên Vũ bị đau kêu lên ngay lập tức, che miệng bị đau đến tê dại, tức giận đến mức đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Lục An Bảo, ánh mắt vô cùng kinh khủng.

Nhưng cậu nhóc sẽ biết sợ sao? Đương nhiên là không.

Hai tay cậu chống nạnh cười lạnh một tiếng: “Tôi khuyên chú tốt nhất là chú ý mồm miệng, nếu không tôi sẽ bẻ xuống từng cái từng cái cả hàm răng của chú, hừ.”

Cậu ta nói xong liền nhìn chân của Đinh Thiên Vũ một chút, lông mày nhỏ nhíu lại.

“Chậc chậc, không phải là chú tai nạn xe cố sắp chết sao? Tôi thấy bây giờ chút nhảy nhót tưng bừng quá, nghĩ một chút thì hóa ra là lừa mẹ tôi.”

Cậu nhóc nói xong sờ lên cằm giống như suy nghĩ một chút: “Mẹ tôi hiên lành như vậy nếu như biết chú lừa mình chắc chắc sẽ rất đau buồng, tôi không thể để mẹ đau buồn, cho nên…”

Miệng nhỏ của Lục An Bảo nói ra một câu, rõ ràng là một đứa trẻ hiền lành đáng yêu, vậy mà lời nói ra lại làm cho người khác run sợ trong lòng.

“Cho nên tôi giúp chú biến mất lời nói đùa thành thật, vậy thì mẹ sẽ không biết chú lừa mình, tôi đúng là quá thông minh.”

Cậu ta cho Lục Nhất một ánh mắt, anh ta hiểu ý tiến lên.

Đinh Thiên Vũ sợ hãi ngay lập tức, khóe môi vẫn còn cảm giác đau đớn, anh ta trừng mắt lùi lại: “Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi cảnh cáo các người Đinh Vô ƯUu sẽ nhanh chóng quanh lại thôi, các người dám…”

“Yên tâm, tôi sẽ bảo Lục Nhất nhẹ một chút, chắc chắn sẽ làm cho chân chú gãy ngay lập tức, không hề thấy đau.” Cậu nhóc cười híp mắt nói.

Tay Lục Nhất nhanh chóng bay về phía Đinh Thiên Vũ, Định Thiên Vũ sợ đến mức phát hiện ra mình không thể nói được gì.

Một giây sau, hai tiếng răng rắc truyền đến, cảm giác đau đớn vô cùng từ hai chân truyền đến, anh ta mở to mắt, há to miệng, lại chỉ có thể há như thế, một chút âm thanh cũng không thể phát ra được.

Đau, đau quá, con mẹ nó đau quá.

Lục Nhất làm gãy chân anh ta, bắt đầu từ chỗ đầu gối, thẳng tay làm dịch chuyện xương bánh chè của anh ta lên xuống, trình độ này sẽ chỉ làm cho xương đùi tách rời, không có hại gì, chỉ có duy nhất một điều chính là, cực kỳ đau.

Nhưng cậu nhóc muốn hiệu quả như thế này.

Còn dám lừa nói anh ta xảy ra tai nạn xe để tranh thủ sự đồng cảm của mẹ, vậy thì cậu nhóc sẽ để cho tên họ Mạc này thật sự trải nghiệm một chút, cảm giác bị xe đâm vào chân là cảm giác như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.