Chương 409
Một hàng xe chen chúc nhau, ở giữa có một hàng để ngăn cách trái, phải, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc để lộ ra sự quyến rũ, trong tay đang cầm một chai rượu đã được mở nắp.
Cô ta bước vào giữa nở nụ cười đầy quyến rũ, nhấp một ngụm rượu, tay còn lại kéo chiếc khăn đang quàng ở trên cổ xuống, tay cầm lắc mạnh vài lần rồi tung lên trời.
Chiếc khăn lụa màu đỏ tươi bay lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống, ngay khi rơi xuống mặt đất liền nghe thấy âm thanh huyên náo, xe ở hai bên phải, trái đi với tốc độ thật nhanh lao ra ngoài, chỉ mấy giây sau đã không thấy dấu vết.
Trên con đường ngoằn ngoèo này có một tuyến đường có thể đi ra được từ hướng này, sau khi vòng một vòng lớn, vượt qua một con đường mòn, vẫn phải đi quay lại vị trí ban đầu từ hướng ngược lại.
Xe nào về sớm nhất thì sẽ là nhà vô địch.
Sau khi khởi động xe, An Minh lập tức nắm lấy tay lái và ra sức đạp chân ga hết cỡ, ngay lúc xe lao đi, Lê Tư Duệ không có bất cứ đề phòng và kinh nghiệm gì, cả người đã bị bắn ra ngoài.
Nếu không thắt dây an toàn trước thì lúc này trán của cô ta chắc chắn đã bị đập mạnh vào tấm kính ở trước ghế ngồi, như vậy sẽ rất bi thảm.
Cả người Lê Tư Duệ bị bắn ra ngoài một nửa, lại bị dây an toàn kéo mạnh lại vào chỗ ngồi, lưng cô ta đập vào kêu một tiếng khó chịu, nghe cảm giác như xương đang rung lên.
An Minh thấy vậy, khóe môi cong lên càng thêm độ xấu xa, chiếc vô lăng trong tay bắt đầu quay tròn.
Cứ như vậy trong khi Lê Tư Duệ cắn răng chịu đựng đầu óc choáng váng, cả người lại bắt đầu lắc lư liên tục sang hai bên, sau một vài cú lắc mạnh như vậy thì tốc độ xe bắt đầu chậm lại.
Cô ta chỉnh đốn lại mình, tim đập thình thịch, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào An Minh quát lớn: “Anh bị thần kinh à?” Vừa nói xong những lời này, An Minh lại một lần nữa đạp chân ga hết cỡ, đúng lúc này phía trước là một khúc cua, Lê Tư Duệ trợn tròn mắt hốt hoảng hét lên: “Aaaa, dừng xe, mau dừng xe, tôi sắp lao ra ngoài rồi.”
Cả khuôn mặt cô ta là sự hoảng sợ, nghĩ rằng ngày hôm nay mình sẽ chết, toàn bộ phần đầu của chiếc xe đập mạnh và phát ra âm thanh kêu cót két, cô bị văng ra và đập vào cửa xe.
Như vậy chiếc xe đã vượt qua khúc cua an toàn.
Sắc mặt Lê Tư Duệ cắt không ra máu, tim cô ta đập thình thịch, hai tay ôm lấy ngực, toàn thân cảm giác như vừa được sống sót sau tai nạn, cô ta hít một hơi thật sâu, tức giận đến nỗi toàn thân run lên.
Cô ta cũng nhìn ra được rồi, người đàn ông đáng chết này là cố ý giở trò, anh ta nhất định là đang cố ý, rõ ràng là anh ta có thể đi an toàn hơn, nhưng anh ta lại muốn làm cho cô ta sợ hãi, chết tiệt.
“Đồ đáng chết, anh cứ đợi đấy…”
Những lời mắng chửi này còn chưa kịp nói hết, thì cả xe lại lần nữa lao về phía trước thành hình số tám, An Minh híp mắt, không ngờ rằng đến giây phút này người phụ nữ đáng chết này vẫn còn mắng anh ta.
Hừm, vậy thì đừng trách anh ta ác độc.
Sau đó, chắc chắn là cơn ác mộng của Lê Tư Duệ.
Dưới sự cố ý điều khiển của An Minh, dường như chiếc xe đã chạy với tốc độ nhanh nhất, mọi cảnh vật bên ngoài cửa sổ dường như chỉ có thể nhìn lướt qua, nhưng con đường ở phía trước vẫn rất rõ ràng.
Chính vì vậy, An Minh rất thích lao vào hướng có cây hoặc bờ tường, mỗi lần Lê Tư Duệ nghĩ rằng mình bị đâm chết chắc rồi thì lại đều tránh được, điều này thật sự gay cấn và giống như đang thử thách nhịp tim của mọi người.
“A, An Minh, anh đúng là đồ khốn kiếp, tôi muốn giết anh, anh đang phá xe à? Dừng xe lại.”
“Mau rẽ ra ngoài, mau lên, tôi sắp bị lao ra rồi, aaaa…”
“Tôi không chơi nữa, tôi muốn xuống xe, tôi không muốn ngồi trên xe của anh nữa, aaaa…”
Tiếng kêu gào của Lê Tư Duệ vang lên không ngừng trên đường núi quanh co.
Ngoài việc làm cô ta sợ hãi, An Minh cũng không quên giành lấy chiến thắng trong cuộc đua xe này, tuy rằng ba tỷ đối với anh ta không phải là con số lớn, nhưng vẫn phải thắng vì đâu ai muốn thua cuộc.
Cuối cùng tất nhiên An Minh là người về đích đầu tiên, khiến đám người đang chờ trước ở đó sửng sốt như không tin vào điều này.
“Mau nhìn xem, kia có phải là xe của An Minh không? Có phải chúng ta thắng rồi không?”
Lục Tấn Uyên mỉm cười gật đầu. Cuối cùng Đinh Vô Ưu cũng có thể buông tay xuống, lập tức chạy lại.
An Minh tháo kính râm xuống, vẻ mặt hăm hở, còn ở bên kia Lê Tư Duệ hoàn toàn ngược lại, cả khuôn mặt cô ta tái nhợt vì sợ hãi, mềm giống như cá muối, mắt nhìn chằm chằm, có thể thấy cô ta đã sợ hãi thế nào.
Đinh Vô Ưu ngạc nhiên khi thấy vậy, lập tức mở cửa xe và đỡ cô ta xuống: “Tư Duệ, cậu không sao chứ?”
An Minh nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, lần đầu cô ta ngồi nên còn chưa quen, lát sẽ ổn thôi.”
Giọng nói của anh ta khiến cho hai con ngươi của Lê Tư Duệ không ngừng chuyển động, cô ta hoảng hốt nhìn anh ta, giây sau đó ánh mắt lập tức đã trở nên dữ tợn, cô ta nuốt nước bọt, hai chân mềm nhũn run lên.
“Anh, anh được lắm…”
Anh ta nhướng mày cười toe toét: “Thật ra tôi lái rất tốt, nhưng như cô thấy thì hình như không được tốt lắm.”
An Minh lắc đầu, như nghĩ tới điều gì đó: “Đúng rồi, đây là do tự cô muốn ngồi lên, chuyện này không liên quan tới tôi, coi như đưa cô đi trải nghiệm, không cần phải cảm ơn tôi.” Lê Tư Duệ tức đến mức đầu muốn choáng váng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức bỏ tay Đinh Vô Ưu ra, chạy đến bên cạnh chống vào tường rồi khom người nôn thốc tháo.
Lục Tấn Uyên thấy vậy liếc mắt nhìn qua An Minh nói: “Thoải mái chưa?”
An Minh mỉm cười: “Thoải mái hơn nhiều rồi.”
Lục Tấn Uyên mỉm cười rồi lắc đầu, đột nhiên nói đùa: “Tôi thấy cô Lê Tư Duệ này cũng được đó chứ, rất hợp với anh.”
“Cậu chủ, tôi ở bên anh đã nhiều năm như vậy rồi, anh lừa tôi như vậy có thật sự là tốt không?” Sắc mặt An Minh tối sầm lại.
Người phía sau chỉ nhún vai và không nói gì.
Nhưng tình cảm sau chuyện này, trước lạ sau quen, chuyện của sau này ai mà biết sẽ như thế nào.
Sau khi Lê Tư Duệ nôn một trận, cả người đã thoải mái hơn, toàn thân thoải mái nên tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Cô ta cầm lấy chai lên nước súc miệng, cầm lấy khăn giấy mà Đinh Vô Ưu đưa cho, tức giận lau miệng, vẻ mặt đầy sự u ám, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào An Minh.
Đinh Vô Ưu nghĩ là cô ta lại muốn tìm An Minh để cãi nhau, lập tức ôm lấy Lê Tư Duệ dỗ dành, thuyết phục.
An Minh liếc nhìn qua cô ta, hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không hề quan tâm đến sự tức giận của cô ta.
Lê Tư Duệ không ngừng hít thở thật sâu, để dồn nén đi cơn tức giận trong lòng, nhưng chuyện này cô ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế này đâu, đồ biến thái đáng chết, cứ chờ đấy.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi cụp mắt xuống, hiếm khi ngoan ngoãn khi bị Đinh Vô Ưu kéo lên xe, thấy cô ta vẫn không có phản ứng gì An Minh không khỏi kinh ngạc.
Kết thúc cuộc đua, người thắng cuộc, theo quy định, đội xe đua này sẽ phải nhường đường để họ trở vê một cách thuận lợi.
Tại nhà họ Đinh.
Sau khi Đinh Thiên Vũ bị Lục Minh Hoài đánh gãy chân, điều trị trong bệnh viện hai tuân mới khỏi, vết thương sưng tấy trên khuôn mặt cũng đã không còn, anh ta vẫn ở trong bệnh viện, nhưng tính tình của anh ta ngày càng trở nên ảm đạm hơn.
Người ta nói, tính tình của một con người có thể làm thay đổi bộ dạng của một người, nếu như Đinh Vô Ưu đứng trước mặt anh ta, có khi cũng không thể nhận ra ngay được.
Trong phòng bệnh, Đinh Thiên Vũ đứng ở một bên cúi đầu xuống, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì, Đinh Sơn Trí ngồi trước mặt anh ta vẻ mặt vô cảm, đầy sự uy hiếp.
“Nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, cháu vẫn không có bất kỳ tiến triển nào, lại khiến bản thân biến thành bộ dạng ma quỷ này.” Lời nói nhẹ bãng nghe không có chút gì là trách móc, nhưng lại khiến Đinh Thiên Vũ cảm thấy có không khí lạnh vây quanh toàn thân.